Mục lục
Cha Nuôi - Thuỷ Thiên Thừa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  Hai người đều cả đêm không ngủ ngon.
 Buổi sáng khi Thiện Minh còn nằm trên giường, Thẩm Trường Trạch đã bưng bữa sáng đến đầu giường hắn. Thiện Minh vừa mở mắt liền nhìn thấy dáng vẻ long huyết nhân oai phong của Thẩm Trường Trạch, trong lòng phát sầu.



Thẩm Trường Trạch vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Ba, mau dậy đánh răng ăn cơm."

Thiện Minh ngồi dậy khỏi giường, ngây ngốc nhìn y.

Thẩm Trường Trạch nghĩ hắn ngủ đến mơ hồ rồi, "Ba?"

Thiện Minh cầm lấy sừng của y.

Thẩm Trường Trạch chớp mắt, ngẩn ngơ nhìn hắn.

Thiện Minh không đầu không đuôi hỏi: "Cắt cái này thì sẽ thế nào?"

Thẩm Trường Trạch cả kinh, chậm rãi gỡ ngón tay hắn ra, "Ba, cái này không thể cắt được......"

Thiện Minh gắt gao siết, càng siết càng chặt, chấp nhất nói, "Cắt đi không chừng mi sẽ khôi phục."

Thẩm Trường Trạch dở khóc dở cười, "Không có khả năng, ba mau buông tay, đừng sờ vào sừng của con."

"Sờ một chút thì sao?"

Thẩm Trường Trạch thở ra một hơi nặng nề, "Ba, ba sờ sừng của con con sẽ có phản ứng, đến lúc đó con làm ra chuyện gì thì ba chịu trách nhiệm nhé?"

Thiện Minh đột nhiên nhớ ra Đường Đinh Chi từng nói với hắn, sờ sừng và gốc đuôi của long huyết nhân sẽ gây ra kích thích.

Hắn vội buông lỏng tay ra, phẫn nộ nói: "Cái gì chứ, sờ sừng mà cũng cứng được."

Thẩm Trường Trạch bất đắc dĩ nói, "Cái này cũng không phải chuyện con có thể quyết định được, tối hôm qua đuổi con ra ngoài ngủ, sáng nay lại muốn cắt sừng con, ba mà còn xằng bậy là con xử lý ba thật đấy."

"Tối hôm qua vì sao phải đuổi mi trong lòng mi rõ ràng, mi mà vẫn như vậy, ta mới không ngủ cùng mi đâu." Thiện Minh đứng dậy đi phòng tắm rửa mặt, sau đó đi ra ăn sáng.

Trên mặt Thẩm Trường Trạch viết rất nhiều chữ bất mãn, lại chịu đựng không nói.

Cơm nước xong, Thẩm Trường Trạch đi phòng thí nghiệm, Thiện Minh thì đi phòng tập thể thao, vài ngày không vận động làm thân thể hắn khó chịu.

Ở phòng tập thể thao hắn gặp Al.

Nhìn từ xa, thân thể Al so với lúc trước càng cường tráng hơn rất nhiều, giống như đến khung xương cũng được kéo dài thêm, Thiện Minh đi tới đo với hắn, cảm thấy Al quả thật đã cao hơn trước, liền hỏi hắn: "Có phải anh cao thêm không?"

Al gật đầu, "Đúng vậy, cao thêm 3cm."

Thiện Minh nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Ô Nha có dáng người ngắn ngủn nhưng cường tráng chắc nịch.

Ô Nha cười khổ nói: "Anh đừng nhìn tôi như vậy được không, tôi cũng cao thêm một chút, tôi vốn là thấp nha."

Mấy người bên cạnh đều phá lên cười, Ô Nha cũng không để ý, vẫn cười ôn hòa.

Thiện Minh đột nhiên có hứng thú hỏi Al, "Ai, cái kia có phải cũng sẽ lớn thêm không?"

Al cười xấu xa, "Đúng vậy, không phải cậu cũng muốn biến thân đấy chứ?"

"Thúi lắm, tôi còn không muốn chết đâu."

Dương Quan cười hì hì không ngừng, "Lớn thêm thì có tác dụng gì, còn không phải không dùng được sao?"

Những lời này xem như chọc trúng chỗ đau của Al, hắn trắng mắt trừng Dương Quan, "Tôi chỉ là chưa huấn luyện xong, qua một thời gian nữa thì tốt rồi."

Một long huyết nhân bên cạnh cười nói: "Đội trưởng Dương, ngay cả anh cũng phải huấn luyện ba năm mới dám lên giường với chị dâu, anh còn chê cười người khác."

"Ba năm?" Al liếc nhìn Dương Quan một cái, đột nhiên cảm thấy thật bi phẫn, "Mẹ nó, tôi tuyệt không thể mất đến ba năm được."

Dương Quan hừ một tiếng, "Ba năm thì đã là gì, có người còn mất năm năm bảy năm, càng là người háo sắc tâm thuật bất chính thì càng khó khống chế, tôi xem cậu ít nhất cũng phải mười năm."

Al không phục nói, "Tôi nhiều nhất một năm là đủ rồi, anh cứ chờ xem."

Dương Quan nghiến răng nói: "Cậu chính là kẻ tâm thuật bất chính, mười năm vẫn còn dễ dàng cho cậu lắm. Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có ý đồ với đại tá của chúng tôi, đại tá anh ấy ngoài nghiên cứu khoa học ra thì không hiểu cái gì hết."

Al cắn lại bằng thứ tiếng Trung rõ ràng, dùng sức kích thích hắn, "Anh ta là con gái của anh hay sao? Sao mà quản rộng thế chứ."


Dương Quan cả giận nói: "Thằng quỷ Tây kia, có phải lại muốn luyện tay không hả?"

Al giơ nắm đấm lên, "Đến coi."

Người xung quanh bắt đầu ồn ào, vây quanh hai người ở chính giữa sân huấn luyện, chờ xem náo nhiệt.

Thiện Minh cũng hứng thú nhìn hai người bắt đầu đánh nhau không ai nhường ai.

Một buổi trưa cứ trôi qua như vậy, giữa trưa sau khi mọi người ăn cơm ở căn tin, hầu hết đều trở về nghỉ ngơi, Thiện Minh muốn đi tới khu thực nghiệm nhìn Thẩm Trường Trạch, liền đi cùng Al.

Lần đầu tiên Thiện Minh hỏi tình hình của hắn và Đường Đinh Chi, "Không phải anh đang nhớ thương anh ta đấy chứ?"

Al nhún vai, "Nhớ thương thì làm sao được? Anh lại không thể làm tình với anh ta, tuy rằng anh không biết sẽ thế nào, nhưng tất cả mọi người nói có thể sẽ gây án mạng."

Thiện Minh nghĩ rằng, tai nạn chết người thì cũng không đến mức, nhưng mà nghĩ lại, cái thân thể gầy còm kia của Đường Đinh Chi cũng không thể so với hắn được, có lẽ đến phiên Đường Đinh Chi thì thật sự có thể gặp chuyện không may cũng nên.

Thiện Minh vỗ bờ vai của Al, "Người anh em, làm khó anh rồi."

Al lười tỏ ra bình tĩnh, nghiến răng nói: "Nghẹn chết mẹ anh luôn rồi, ngay cả lúc trước ra nhiệm vụ cũng chưa từng có lần nào lâu như vậy không thể làm tình, rất tra tấn người ta, nhất là anh ta còn ngày nào cũng lắc lư trước mắt anh, làm anh thật muốn đè anh ta ra luôn."

"Anh vẫn nên chịu đựng đi, cái này không phải nói chơi, trước hết hãy học cách khống chế chính mình đã."

"Anh biết." Al buồn bực thở dài, vẻ mặt là muốn tìm bất mãn.

Hai người nhảy xuống khỏi xe năng lượng hạt nhân, đi vào khu vực thí nghiệm, nhân viên nghiên cứu khoa học ở đây đều nhận ra họ, họ nhanh chóng tìm được phòng thí nghiệm cực lớn của Đường Đinh Chi.

Thẩm Trường Trạch nằm trên giường, nhưng lúc này vẫn tỉnh táo, đang cùng Đường Đinh Chi trao đổi cái gì. Cả người Đường Đinh Chi thuần trắng, kính đen treo trên khuôn mặt trắng nõn, vẻ mặt tràn ngập nghiêm túc.

Thiện Minh gõ lên tường thủy tinh chống đạn thật dày, người bên trong quay đầu nhìn hắn, trợ thủ của Đường Đinh Chi được y ra hiệu liền đi mở cửa, hai người cùng nhau đi vào.

Thẩm Trường Trạch nói: "Ba, ba ăn cơm rồi à?"

"Ừ, ta đến nhìn xem." Hắn đi vòng quanh giường của Thẩm Trường Trạch nửa vòng, "Các người...... có tiến triển gì không?"

Đường Đinh Chi đẩy đẩy kính mắt, "Trước mắt phát hiện trong Methcathinone có thành phần metyl gốc amin vẫn ở trong cơ thể cậu ta, loại thành phần hóa học này và gien long huyết đã xảy ra phản ứng nào đó. Bây giờ còn không thể xác định được phản ứng đã khiến cho bộ phận nào của gien long huyết đột biến, nhưng đối với việc loại bỏ thành phần này khỏi cơ thể cậu ta, chúng tôi đã có ý kiến nhất định, hiện tại đang thí nghiệm vài phương pháp, nếu thành công thì cậu ta có thể khôi phục." Đường Đinh Chi mở phim X quang ra, "Anh xem đi, đây là kết quả phân tích máu của cậu ta, tế bào long huyết bình thường xếp hàng hẳn là......"

Thiện Minh gõ gõ máy tính, nói gằn từng tiếng, "Tôi không có hứng thú, tôi chỉ muốn biết cần bao lâu?"

Đường Đinh Chi chớp mắt, "Cái này...... khó mà nói, một thí nghiệm thành công thường phải thông qua trăm ngàn kinh nghiệm thất bại để tích lũy."

"Anh đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy, rốt cuộc cần bao lâu?"

Đường Đinh Chi nghiêm túc nói, "Trong quá trình thí nghiệm sẽ đụng tới đủ loại tình huống ngoài ý muốn không thể tưởng tượng, nếu tôi tùy tiện cho anh một con số xác thực, đó là thái độ khoa học không nghiêm túc, thậm chí tôi còn không thể thuyết phục được chính mình, cho nên......"

Thiện Minh tức đến muốn đánh y, nhào lên định túm áo Đường Đinh Chi.

Cổ tay hắn còn chưa đụng tới Đường Đinh Chi, cái đuôi của Thẩm Trường Trạch lập tức quấn lấy cánh tay hắn, kéo hắn đến bên người mình, "Ba, ba đừng tức giận với ông ta, ông ta sẽ không hiểu đâu."

Thiện Minh cả giận nói: "Vậy rốt cuộc đến khi nào mi mới có thể biến trở về!"

Đường Đinh Chi vẫn không biết sống chết tiếp tục nói, "Anh Thiện, tôi cho rằng anh có thể mượn cơ hội này mà làm quen với dáng vẻ hiện tại của cậu ấy. Kỳ thật đối với một long huyết nhân thuần huyết mà nói, giữ hình thái nguyên thủy mới là thoải mái và tự nhiên nhất, có lẽ về sau khi hai người sinh hoạt cùng nhau, khi không có người ngoài cậu ta sẽ càng muốn giữ hình thái này hơn."

Al túm y kéo sang một bên, thấp giọng nói: "Câm miệng đi ông tướng."

Sắc mặt Thiện Minh đã rất khó coi, vừa nghĩ đến việc không biết khi nào Thẩm Trường Trạch mới có thể biến trở về hình người, tâm tình hắn liền phiền táo, muốn biến cảm xúc hậm hực thành bạo lực.

Thẩm Trường Trạch ngồi dậy khỏi giường, nói: "Hôm nay đến đây thôi." Nói xong kéo Thiện Minh đi.

Sau khi vào nhà Thiện Minh giơ chân đạp ghế dựa ngã lăn, sau đó ngồi một bên khó chịu.

Thẩm Trường Trạch ngồi bên cạnh hắn, "Ba, cho dù Đường Đinh Chi nói không dễ nghe, nhưng điều ông ta nói cũng là sự thật, con hy vọng ba có thể quen với bộ dạng này của con, xin ba hãy tin tưởng con sẽ không thương tổn ba, sau đó chấp nhận con dùng bất cứ hình thái nào ở bên cạnh ba."

Thiện Minh lạnh lùng nhìn y, "Nếu ta biến thành heo thì mi có thể quen sao?"

Thẩm Trường Trạch nhíu mày, "Ba, ba đang bới móc con sao? Ba có thể tha thứ hành vi mất khống chế lần trước của con, chấp nhận dáng vẻ hiện giờ của con không?"

Thiện Minh đẩy y ra, nói có lệ: "Để nói sau."

Thẩm Trường Trạch cầm lấy tay hắn, giữ chặt bờ vai hắn, tiến sát vào hôn môi hắn.

Thiện Minh thất thần trong nháy mắt, cho dù móng vuốt đang bắt lấy bả vai hắn không phải đôi bàn tay ấm áp kia, nhưng hương vị hôn môi thì vẫn giống nhau.

Nếu Thẩm Trường Trạch thật sự cả đời đều như vậy...... Chẳng lẽ hắn có thể không cần y sao?

Đây là một cái hôn ngắn ngủi nhưng dịu dàng, Thẩm Trường Trạch buông hắn ra, nghiêm túc mà mạnh mẽ nhìn Thiện Minh, "Ba, ba phải chấp nhận dáng vẻ hiện giờ của con, bởi vì cho dù là gì thì vẫn là con, ba đều phải ở lại bên cạnh con như vậy."

Thiện Minh nhìn ánh mắt đỏ rực của y, lần đầu tiên cảm thấy kỳ thật cặp mắt có màu như vậy không chỉ lộ ra máu tanh và phẫn nộ, còn có thể lộ ra nhiệt tình và ấm áp như lửa cháy.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK