Harry đã nhấn mạnh rằng Poppy phải sở hữu cỗ xe và cặp ngựa của riêng mình, và anh cũng cho gọi một nhà thiết kế từ một xưởng chuyên chế tạo cỗ xe đến khách sạn. Sau khi tham khảo qua Poppy, người chế tạo cỗ xe đã được uỷ thác để lắp ráp ra một loại phương tiện đặc biệt hợp với sở thích của nàng. Poppy bị bỏ lại trong trạng thái sững sờ bởi cả quá trình, và thậm chí là cả đôi chút tức tối bởi vì sự kiên quyết của nàng trong việc hỏi giá của các thứ vật liệu đã gây ra một sự xích mích. “Em không ở đây để hỏi giá của bất kì thứ nào trong số này,” Harry đã nói với nàng. “Nhiệm vụ duy nhất của em là chọn cái mà em thích.”
Nhưng theo như kinh nghiệm của Poppy, điều đó lại đã luôn là một phần của việc lựa chọn cái gì… ngắm nghía xem cái nào có thể dùng được và rồi so sánh các loại giá cho đến khi một sự lựa chọn nào đó xuất hiện ở một thứ không quá đắt cũng không quá rẻ. Harry, tuy vậy, dường như lại xem xét phương án đó như một sự sỉ nhục, cứ như thể là nàng đang hỏi đến khả năng của anh trong việc chu cấp cho nàng vậy.
Cuối cùng thì nó cũng được quyết định là phần bên ngoài sẽ được làm với sơn mài đen tinh tế, phần bên trong thì được bọc bằng vải nhung xanh và lớp da thuộc màu be với đồ trang trí bằng đồng thau được xâu thành chuỗi, và phần gỗ ép bên trong sẽ có lớp sơn trang trí ấn tượng. Cũng sẽ có những cái rèm cửa bằng lụa xanh và những tấm mành kiểu Venice thay cho những cánh cửa chớp màu nâu đỏ… những chiếc đệm nghỉ ngơi bằng da thuộc ma-rốc… các mối hàn trang trí trên các bậc thang bên ngoài, những cái đèn bàn bọc kim loại trong xe và những cái tay nắm cửa phù hợp… điều chưa bao giờ nảy ra trong suy nghĩ của Poppy là lại có quá nhiều thứ để quyết định như vậy.
Nàng dành phần còn lại của buổi chiều trong phòng bếp với ông bếp trưởng, Monsieur Broussard, người đầu bếp chuyên làm bánh ngọt, Mr. Rupert, và Mrs. Pennywhistle. Broussard đang bận rộn trong việc tạo ra một món tráng miệng mới… hay đúng hơn, là đang cố để tái tạo một món tráng miệng mà ông ấy đã ghi nhớ từ thời thơ ấu.
“Bà dì lớn Albertine của tôi luôn luôn làm món đó mà không cần phải có công thức gì cả,”
Broussard rầu rĩ giải thích khi ông kéo một cái nồi đun cách thuỷ, hoặc bể ổn nhiệt, ra khỏi cái lò. Được ủ ở bên trong là nửa tá những cái bánh pudding táo nhỏ nhắn được hấp hoàn hảo. “Tôi đã nhìn theo bà ấy mỗi lần. Nhưng tất cả những điều đó lại trượt được ra khỏi đầu tôi. Mười lăm lần tôi thử làm nó, và giờ nó vẫn không hoàn hảo… nhưng quand on veut, on peut.”
“Chỉ cần muốn là làm được,” Poppy dịch lại.
“Exactement.” Broussard cẩn thận lấy những cái đĩa ra khỏi nước nóng. Đầu bếp Rupert rưới nước xốt kem lên mỗi cái bánh pudding, và đặt lên trên chúng những cái lá làm từ bột tinh xảo.
“Chúng ta thử nhé?” ông ấy hỏi, trong khi phân phát những cái thìa.
Một cách nghiêm nghị, Poppy, Mrs. Pennywhistle, và hai người đầu bếp mỗi người lấy một chiếc bánh pudding và thử nó. Miệng Poppy tràn ngập vị kem, vị táo chua nhẹ, và vị bột nở giòn tan. Nàng nhắm mắt để tận hưởng tốt hơn các kết cấu và các hương vị, và nàng nghe thấy những tiếng thở ra đầy hài lòng từ Mrs. Pennywhistle và đầu bếp Rupert.
“Vẫn không đúng,” Monsieur Broussard băn khoăn, cau mày với cái đĩa bánh pudding như thể nó đang bướng bỉnh một cách cố ý.
“Tôi không quan tâm nếu nó không đúng,” người quản gia nói. “Nó là thứ tuyệt vời nhất tôi từng được nếm trong cuộc đời mình.” Bà quay qua Poppy. “Cô không đồng ý à, Mrs. Rutledge?”
“Tôi nghĩ đó là thứ mà các thiên thần ăn trên thiên đường,” Poppy nói, xiên vào cái bánh pudding. Đầu bếp Rupert thì đã nhét thêm một thìa đầy vào miệng mình.
“Có lẽ thêm một chút chanh và quế…” Monsieur Broussard đăm chiêu.
“Mrs. Rutledge.”
Poppy quay qua để xem ai đã gọi tên nàng. Nụ cười của nàng mờ nhạt khi nàng thấy Jake Valentine đang bước vào phòng bếp. Không phải là nàng không thích anh ta. Thực ra, Valentine đã rất thoải mái và tốt bụng. Tuy vậy, anh ta dường như đã được bổ nhiệm vào chức danh giám sát, tuân theo chỉ thị của Harry là Poppy nên kiềm chế việc làm thân với các nhân viên. Mr. Valentine trông cũng chẳng vui vẻ gì hơn Poppy khi anh ta nói. “Mrs. Rutledge, tôi đã được gửi đi để nhắc nhở cô rằng cô có một cuộc hẹn với cửa hàng may trang phục.”
“Tôi á? Bây giờ?” Poppy ngây ra nhìn vào anh ta. “Tôi không nhớ mình đã hẹn trước gì cả.”
“Nó được hẹn cho cô. Theo yêu cầu của Mr. Rutledge.”
“Oh.” Một cách miễn cưỡng Poppy đặt cái thìa của mình xuống. “Khi nào tôi phải rời đi?”
“Trong 15 phút nữa.”
Điều đó chỉ cho nàng vừa đủ thời gian để làm gọn gàng mái tóc và đi lấy một cái áo choàng đi bộ không tay. “Tôi có đủ trang phục rồi,” Poppy nói. “Tôi không cần thêm nữa.”
“Một vị phu nhân ở vị trí của cô,” Mrs. Pennywhistle nói một cách đầy hiểu biết, “cần rất nhiều váy áo. Tôi đã nghe người ta nói rằng các quý bà thời thượng không bao giờ mặc một bộ áo dài hai lần.”
Poppy đảo tròn đôi mắt. “Tôi cũng đã nghe điều đó. Và tôi nghĩ nó thật lố bịch. Tại sao nó lại là vấn đề nếu một quý bà bị nhìn thấy là mặc một bộ áo dài hai lần? Trừ khi để cung cấp bằng chứng rằng chồng cô ta đủ giàu có để mua cho cô ta nhiều trang phục hơn là một người bình thường cần.”
Bà quản gia mỉm cười thông cảm. “Tôi có nên đi cùng cô đến dãy phòng của cô không, Mrs. Rutledge?”
“Không đâu, cảm ơn bà. Tôi sẽ đi cùng những người hầu gái ở hành lang. Không có ai trong số các vị khách nhìn thấy tôi đâu.”
Valentine nói, “Cô không nên đi đâu mà không được hộ tống.”
Poppy để thoát ra một cái thở dài mất kiên nhẫn. “Mr. Valentine?”
“Vâng?”
“Tôi muốn tự đi đến dãy phòng của mình. Nếu tôi thậm chí không thể làm điều đó, thì cả khách sạn này sẽ bắt đầu tạo cảm giác giống như một nhà tù rồi.”
Anh ta gật đầu với sự thấu hiểu đầy miễn cưỡng.
“Cảm ơn mọi người.” Lẩm bẩm lời chào tạm biệt với các đầu bếp và bà quản gia, Poppy rời khỏi phòng bếp. Jake Valentine chuyển trọng tâm một cách không thoải mái khi ba người kia liếc qua anh ta. “Tôi xin lỗi,” anh ta nói khẽ. “Nhưng Mr. Rutledge đã quyết định rằng vợ ngài ấy không nên làm thân với các nhân viên. Ngài ấy nói điều đó làm cho tất cả chúng ta kém hiệu quả, và có nhiều cách thích hợp hơn cho cô ấy để làm mình bận rộn.”
Mặc dù Mrs. Pennywhistle đã luôn không thích chỉ trích ông chủ, nhưng mặt của bà vẫn trông căng cứng vì tức giận. “Làm gì chứ?” bà hỏi cộc lốc. “Đi mua sắm những thứ mà cô ấy không cần cũng không muốn à?
Một mình ngồi đọc những ấn phẩm thời trang định kì? Cưỡi ngựa trong công viên với sự có mặt của một người hầu? Không nghi ngờ gì là có đầy những người vợ kiểu mẫu sẽ còn hơn cả hài lòng với kiểu sống nông cạn như thế. Nhưng người phụ nữ trẻ đơn độc đó đến từ một gia đình thân thiết, và cô ấy quen với những sự yêu thương. Cô ấy cần ai đó làm mọi việc cùng… một người đi kèm… và cô ấy cần một người chồng.”
“Cô ấy có một người chồng,” Jake phản đối.
Đôi mắt của bà quản gia khép hờ. “Anh có không nhận thấy cái gì kì lạ về quan hệ của họ à, Valentine?”
“Không, và thật không phù hợp cho chúng ta khi bàn luận về nó.”
Monsieur Broussard nhìn Mrs. Pennywhistle với sự thích thú hào hứng. “Tôi là người Pháp,” ông nói. “Tôi chả gặp vấn đề gì khi bàn luận về nó cả.” (Máu buôn chuyện của ông này cao thật :v)
Mrs. Pennywhistle hạ thấp giọng nói của mình, để tâm vào những cô hầu gái phòng rửa bát đang chà sạch những cái nồi trong căn phòng kế bên. “Có một số nghi ngờ về việc liệu họ đã có quan hệ vợ chồng chưa.”
“Lúc này nêu ý kiến ở đây -” Jake bắt đầu, giận dữ với sự xâm phạm đến quyền riêng tư của ông chủ mình.
“Ăn vài cái này đi, mon ami,” Broussard nói, nhét một đĩa bánh vào tay anh ta. Khi Jake ngồi xuống và cầm lên một cái thìa, ông đầu bếp trao cho Mrs. Pennywhistle một cái liếc mắt khích lệ. “Cái gì cho bà ấn tượng rằng ngài ấy vẫn chưa có, ờ… cải xoong?”
“Cải xoong á?” Jake lặp lại đầy hoài nghi.
“Rau cải xoong.” Broussard trao cho anh ta một cái nhìn kẻ cả. “Một phép ẩn dụ. Và đẹp đẽ hơn hẳn những phép ẩn dụ mà người Anh các anh dùng cho cùng điều đó.”
“Tôi không bao giờ sử dụng các phép ẩn dụ cả,” Jake nói khẽ.
“Bien sur, anh không có trí tưởng tượng gì cả.” Người đầu bếp quay lại với bà quản gia. “Tại sao lại có nghi ngờ về những quan hệ giữa Monsieur và Madame Rutledge?”
“Cái khăn trải giường,” bà nói ngắn gọn.
Jake gần như mắc nghẹn với miếng bánh của anh ta. “Bà bảo những cô hầu gái do thám họ?” anh hỏi quanh mọi người bằng một mồm đầy bánh trứng và kem.
“Không hề,” bà quản gia nói một cách đề phòng. “Chỉ là chúng tôi có những người hầu gái thận trọng sẽ kể với tôi mọi điều. Và cho dù nếu họ không kể, thì một người khó mà cần đến những khả năng quan sát tài giỏi để nhìn ra được rằng họ không cư xử như một cặp đã kết hôn.”
Người đầu bếp trông trầm tư. “Bà nghĩ có vấn đề với củ cà rốt của ngài ấy à?” (Chết sặc mất =))
“Cải xoong, cà rốt - là mọi thứ thực phẩm với ông à?” Jake gặng hỏi. Ông bếp trưởng nhún vai. “Oui[40] .”
“À,” Jake gay gắt nói, “có loạt các nữ hầu gái cũ của khách sạn Rutledge sẽ làm chứng một cách chắc chắn rằng không có vấn đề gì với củ cà rốt của ngài ấy cả.”
“Alors, ngài ấy là một người đàn ông mãnh liệt… cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp… tại sao họ lại không làm salad cùng nhau nhỉ?” (Omg @@)
Jake ngừng lại với cái thìa được đưa lên nửa đường đến miệng anh khi anh nhớ đến công chuyện liên quan tới lá thư được gửi đi bởi Bayning và cuộc gặp gỡ bí mật giữa Harry Rutledge và tử tước Andover. “Tôi nghĩ,” anh ta nói một cách không thoải mái, “là để giành được tay của cô ấy trong cuộc hôn nhân, Mr. Rutledge có thể đã… ưm, thao túng các sự kiện để làm mọi thứ xảy ra theo cách ngài ấy muốn. Mà không quan tâm đến những phản ứng của cô ấy.”
Ba người còn lại ngây ra nhìn vào anh ta.
Đầu bếp Rupert là người đầu tiên lên tiếng. “Nhưng ngài ấy làm việc đó với tất cả mọi người.”
“Rõ ràng là Mrs. Rutledge không thích điều đó,” Jake nói khẽ.
Mrs. Pennywhistle tì cằm vào bàn tay mình và gõ ngón tay lên quai hàm vẻ suy tư. “Tôi tin rằng cô ấy sẽ có ảnh hưởng tốt lên ngài ấy, nếu cô ấy muốn thử.”
“Không thứ gì,” Jake quyết đoán nói, “sẽ thay đổi được Harry Rutledge cả.”
“Tuy vậy,” bà quản gia băn khoăn, “Tôi nghĩ hai người họ có lẽ cần một vài sự giúp đỡ.”
“Từ ai cơ?” Đầu bếp Rupert hỏi.
“Từ tất cả chúng ta,” bà quản gia đáp lại. “Tất cả sẽ là lợi ích của chúng ta nếu ông chủ hạnh phúc, đúng không nào?”
“Không,” Jake nói chắc chắn. “Tôi chưa bao giờ biết ai đó không được trang bị đầy đủ hơn để có được sự hạnh phúc cả. Ngài ấy sẽ không biết phải làm gì với nó.” (Ý a Jake là a Harry có quá đủ điều kiện để có hạnh phúc rồi nên không cần giúp.)
“Thế thì ngài ấy càng phải nên thử nó,” Mrs. Pennywhistle tuyên bố. Jake trao cho bà một cái liếc mắt cảnh cáo. “Chúng ta sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của Mr. Rutledge. Tôi cấm đấy.”