• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nhạc Du Nguyên mới vừa kêu người kéo xe mình đi, vừa đau lòng bé xe mới, vừa rướn cổ chửi Ân Minh Tranh không phải người, đi được hai bước, gã lại thấy tiểu bảo bối bị người cướp đoạt của mình giận đùng đùng đang trở lại. 


"Thời Tiểu Thanh! ! !"


Nhạc Du Nguyên ngạc nhiên vui sướng lắm nha, vội vã tiến lên nghênh tiếp, như con Husky vây quanh Thời Thanh mặt đầy căm giận: "Bảo bối cậu trở lại rồi! !"


Thời Thanh kéo cánh tay gã, "Ta không có nhà để về, ngươi dẫn ta về nhà đi."


"Được được được! !"


Nhìn cái mặt phè phởn của Nhạc Du Nguyên người ta còn tưởng gã hứng được bánh từ trên trời rơi xuống, mồm cười muốn lệch quai hàm. 


Lúc mới biết Ân Minh Tranh rời khỏi căn cứ, nhờ cấp dưới là Trình Tuấn chiếu cố cho đứa nhỏ mình đưa về, Nhạc Du Nguyên chỉ có ý nghĩ xấu, muốn lừa người của Ân Minh Tranh vào tay, cho hắn đội cái nón xanh rồi cười thẳng vào mặt hắn.


Cách thức lừa gạt đều soạn xong, tiền tài tiến công.


Nghe nói đứa bé kia tuổi tác cũng không lớn, được Ân Minh Tranh mang từ ngoài về, nhất định chưa hiểu chuyện đời, ném đâu đó chơi bừa cũng lừa được.


Kết quả lần đầu thấy Thời Thanh, Nhạc Du Nguyên nhất thời kích động như uống phải thuốc lắc, tên nhan khống này không biết nhục vứt sạch kế hoạch mất bao nhiêu là công sức tỉ mỉ rạch ròi vạch ra, cẩn thận từng li từng tí la liếm người ta, hận không thể dâng hết tất cả những thứ tốt nhất, để chiếm được nụ cười của mỹ nhân. 


Vốn thương tâm vì Thời Thanh bị Ân Minh Tranh cướp đi, đau lòng muốn chết, thế mà bảo bối của gã lại trở về.


Nhạc Du Nguyên vui mừng muốn bay thẳng lên trời, lẩm bẩm lải nhải :


"Tôi mang cậu về, cho cậu đi khu giải trí, đi đua xe, không phải cậu thích chơi game sao? Tôi cho người làm luôn cái phòng game thật lớn cho mình cậu hơi luôn, còn có..."


Âm thanh hưng phấn của gã sau khi thấy Ân Minh Tranh đang chậm rãi đến chỗ Thời Thanh liền im bặt. 


Người không bị thương, nhưng tinh thần thì có đó nghen. 


Chỉ cần nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Nhạc Du Nguyên, Thời Thanh liền đoán được phía sau là ai.


Ân Minh Tranh luôn đi theo cậu.


Dọc đường hắn đều nỗ lực giải thích, nhưng đáng tiếc thiếu niên bưng lỗ tai không chịu nghe. 


Trên thực tế, dù Thời Thanh nghe, Ân Minh Tranh cũng không giải thích được.


Hắn đúng là dùng thân phận bạn lữ mà lừa Thời Thanh ở lại.


Sau đó cũng là hắn giao người cho Trình Tuấn.


 Ân Minh Tranh đã từng không hiểu, nay hắn hiểu tâm ý của bản thân rồi, chỉ cần suy nghĩ một chút nếu biết Thời Thanh thích mình, còn muốn đem cậu giao cho những người khác, vậy cảm nhận của cậu sẽ như thế nào.


Để cảm nhận rất đơn giản, trái tim lại đau đớn âm ỉ, Ân Minh Tranh ý thức rõ được lúc trước bản thân đã đi quá xa.


Thời Thanh không muốn nghe hắn giải thích, cũng không muốn về với hắn, chỉ cần Ân Minh Tranh muốn, hoàn toàn có thể cưỡng ép khiêng thiếu niên về.


Tuy nếu đánh nhau thật thì Thời Thanh chắc chắn không phải đối thủ của anh hùng nhân loại, mà Ân Minh Tranh làm sao nỡ mạnh tay với Thời Thanh chứ, nên hắn chỉ có thể làm một con chó lớn bị chủ nhân bỏ rơi, vô thanh vô tức đi theo hộ tống thiếu niên. 


Thời Thanh hiện tại tâm tình không ổn định, hắn lo lắng trên đường lỡ xảy ra chuyện.


Hắn đến bảo vệ người, Nhạc Du Nguyên nhìn thấy hắn cũng không dám tiếp á đm.


Thấy Thời Thanh vẫn vô tri vô giác lôi tay mình, Nhạc Du Nguyên cả người tóc gáy đều dựng  lên, cẩn thận liếc liếc nam nhân mang áo gió màu đen phía sau Thời Thanh.  


Nếu như ánh mắt mà biến được thành đao, thì hàn quang trong mắt Ân Minh Tranh đang xẻ thịt gã thành từng miếng rồi.


Tuy rất không muốn chịu thua, nhưng ánh mắt  Ân Minh Tranh thật sự hù người vãi ra, suy nghĩ vì hạnh phúc nửa đời còn lại của mình, Nhạc Du Nguyên nuốt ngụm nước miếng, giả con mẹ nó tạo nhắc nhở:


"Thời Tiểu Thanh, xem phía sau cậu kìa."


"Không cần phải để ý đến hắn." Thiếu năm hầm hừ, càng ngày càng ôm chặt tay Nhạc Du Nguyên: "Ta không sợ hắn, chúng ta đi!"


Nhạc Du Nguyên: "..."


Bảo bối, cậu không sợ hắn, chứ tôi sợ nè! !


Thấy gã bất động, thiếu niên kỳ quái giương mắt nhìn sang, một đôi tròng mắt trong suốt màu trắng tràn đầy nghi hoặc: "Ngươi tại sao còn chưa đi?"


Dung nhan thuần khiết đẹp đẽ ở ngay trước mắt,ở khoảng cách gần như vầy nhìn mình, Nhạc Du Nguyên như quảng cáo uống Coca-Cola trên TV, cả người khoan khoái.


Eo cũng thẳng tắp, vai cũng rộng, lại nhìn Ân Minh Tranh cũng không đáng sợ như trước.


Ân Minh Tranh đứng ở phía sau, nhìn Thời Thanh lôi kéo lắc lắc cánh tay Nhạc mỗ mỗ, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang dần dần đã rời xa tầm mắt mình.


Đáy mắt nam nhân hơi ảm đạm, rất nhanh liền khôi phục thần sắc lạnh lẽo cứng rắn, im lìm không một tiếng đi theo sau.


Nhạc Du Nguyên tay phải kéo mỹ thiếu niên, phía sau là anh hùng nhân loại Ân Minh Tranh.


Lúc đầu còn nơm nớp lo sợ, luôn cảm thấy phía sau là một con sư tử đực nổi giận vì bị mình chiếm địa bàn.


Đi đi lại lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, cằm gã dần hất lên.


Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy mỹ nhân trong ngực, sau có chó dữ à!


Đây là Thời Tiểu Thanh muốn tự đi theo gã, Ân Minh Tranh coi như là bất mãn đi, hắn có thể làm cái gì? Hé!


Bổn thiếu gia quả nhiên đẹp chai nhất trên đời! !


Nhạc Du Nguyên nện từng bước kiêu ngạo.


Thậm chí còn dùng cái giọng điệu cà lơ phất thơ công tử bột, giương giọng hỏi thiếu niên đi với mình: "Bảo bối, tôi đặt tay bên hông cậu được không?"


Thời Thanh: "Có thể, để đi."


Nhạc Du Nguyên: Hì hì hì hì hì hì vui sướng.


Gã đưa tay ra lại gần eo thon của thiếu niên, sau đó cảm nhận được một luồng nóng rực thổi qua tay. 


Gì thế?


Nhạc Du Nguyên kỳ quái giơ tay lên xem, sau đó trơ mắt nhìn cái nhẫn mình đeo ở ngón giữa bị hóa thành sương đen biến mất không tăm hơi. 


Theo như chủ nhân của đám sương đen, ngón tay của hắn khó mà giữ rồi. 


Nhạc Du Nguyên: "..."


Gã cứng ngắc, chậm rãi, quay đầu lại, vừa vặn đối diện với tầm mắt Ân Minh Tranh.


Anh hùng nhân loại mặt không cảm xúc từ trước tới giờ luôn thận trọng, dễ nói chuyện, lại chưa bao giờ dùng thân phận mình ép người, nhấc tay lên, trong lòng bàn tay bay ra một khối sương đen.


Nhạc Du Nguyên: "..."


Thiếu niên đi cạnh gã hoàn toàn không biết gì, thấy gã không trả lời còn dùng âm thanh hiếu kì thanh thúy mà hỏi: "Làm sao vậy? Không phải nói muốn để tay trên eo ta à?"


"Không được không được, nóng nóng, đặt ở trên eo cậu quá nóng."


Nhạc Du Nguyên cấp tốc quay đầu lại, vừa nói chuyện, một bên cẩn thận từng li từng tí một rút tay mình ra khỏi tay Thời Thanh, cười dụ dỗ: "Bảo bối nào, quá nóng."


"Ừm."


Thời Thanh rất dễ nói chuyện buông lỏng tay ra.


Nhạc Du Nguyên thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy Ân Minh Tranh như con ma trơi im hơi lặng tiếng theo sau, cắn răng.


Gã không phải là sợ Ân Minh Tranh.


Gã là tôn trọng Thời Tiểu Thanh! ! Tôn trọng! !


Mà Thời Tiểu Thanh cùng gã trở về nhà, Ân Minh Tranh cũng không thể tự tiện xông vào đi.


Chờ xem, coi như gã đánh không lại Ân Minh Tranh, nhưng cái vận thì hơn lão già này không ít. 


Thời Tiểu Thanh nhất định sẽ về với gã!


※※※


Bé trai tướng quân Ân Minh Tranh Ân mang từ bên ngoài về cùng Nhạc Du Nguyên trở về nhà.


Tin tức này nhanh chóng truyền khắp toàn bộ căn cứ.


Trình Tuấn sau khi biết hắn trở lại, quỳ xuống thỉnh tội đầu tiên, anh chàng đẹp trai trẻ tuổi thế mà lại hổ thẹn khóc lên: "Xin lỗi lão đại, 1 tiếng đồng hồ tôi không đi theo cạnh Thời Thanh, cái tên Nhạc Du Nguyên kia liền tòi ra dụ dỗ cậu ấy đi, mấy ngày nay tôi luôn muốn đưa người về nhà, nhưng Thời Thanh thích chơi với hắn, tôi thật sự bất lực, chỉ có thể..."


"Không sao."


Ân Minh Tranh trong mắt nặng nề, ngữ khí bình thường: "Tôi điều tra rồi, 1 tiếng sơ suất kia là do Nhạc Du Nguyên cố ý tìm người gây sự, vốn là vì đẩy cậu ra, mà nếu cậu không bị lừa, hắn ta cũng lắm trò khác."


Vừa nghe Nhạc Du Nguyên thế mà có âm mưu, Trình Tuấn đầu tiên là sững sờ, tiếp theo nghiến răng: "Hắn quả nhiên chính cố ý! Lão đại, hắn luôn không vừa mắt ngài, lần này khẳng định cũng muốn lừa gạt Thời Thanh trở mặt với ngài, ngài nhất định phải đưa Thời Thanh về."


Về phần lấy công chuộc tội muốn tự mình mang Thời Thanh về, Trình Tuấn một cậu cũng không dám nói.


Đối đầu Nhạc Du Nguyên cũng được, thiếu niên đã không muốn về rồi mà còn tội nghiệp cầu mong, làm nũng các thứ, Trình Tuấn bất lực. 


Anh vốn yêu thích Thời Thanh, chống đỡ bằng niềm tin à.


Nhưng mà lão đại nhất định có thể! !


Ân Minh Tranh liếc cấp dưới tự tin tràn đầy hi vọng của mình một cái, phất tay bảo anh rời đi. 


Lão đại không thể.


Lão đại cũng lực bất tòng tâm.


Thời Thanh hiện tại rõ ràng giận hắn, dù hắn xin lỗi thế nào cũng không chịu tha thứ, còn cố ý tình chàng ý thiếp với Nhạc Du Nguyên trước mặt hắn mỗi ngày, dường như là muốn khoe luôn với toàn bộ căn cứ.


Ân Minh Tranh ngoài mặt còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được.


Nhưng trong lòng lại nổi giông.


Trên đời này còn có gì cay hơn không, phát hiện mình thích một người, mà một giây trước vừa từ chối cậu, khiến cậu hờ hững với mình còn muốn đi cùng nam nhân khác nữa chứ? 


Ân Minh Tranh vốn là một vị cán bộ kỳ cựu duy trì thiết lập thẳng nam sắt thép gần 30 năm qua, giờ biết làm sao để Thời Thanh chú ý đến hắn đây. 


Vừa nghĩ tới vài biện pháp, vừa đứng thẳng theo sau Nhạc Du Nguyên với Thời Thanh, y chang vệ sĩ lành nghề. 


Mà hắn thẳng mấy cũng vô dụng, Thời Thanh có thèm liếc mắt đến hắn đâu.


Ân Minh Tranh thở dài.


Lòng quằn quại.


Hắn khổ, Nhạc Du Nguyên còn khổ hơn hắn.


Ân Minh Tranh sẽ không làm gì Thời Thanh, nhưng hắn đối đãi tên tình địch này hoàn toàn không khách khí. 


Ngày nào cũng bám theo sau như ôn thần còn chưa tính, hắn thậm chí dùng cả cái thị lực biến thái kia theo dõi từng giây từng phút, Nhạc Du Nguyên không dám chạm thiếu niên dù chỉ một cái, chạm phát là hết thấy ngày mai luôn. 


Chỉ có thể nhìn, không thể ăn, có gì khổ hơn không?


(Lời edit: Có :) Ngồi cân bằng phương trình hóa học.)


※※※


Vui sướng nhất là Thời Thanh.


Cậu vui vẻ đùa giỡn người ta hết mình, ngày ngày sung sướng mua mua mua đầy khắp căn cứ, lúc trước ngại Ân Minh Tranh không cho cậu mỗi ngày quẩy một bộ, muốn gì chỉ việc mở miệng một tiếng với Nhạc Du Nguyên, Nhạc Du Nguyên từ trước đến giờ chả chê gì lớn, nếu Thời Thanh muốn đi Cố cung với gã, gã cũng có thể nghĩ cách đi liền.


Hơn nữa còn có thể giảm độ bài xích không ngừng. 


Thế mới nói loài người nó tiện làm sao.


Lúc trước ngày nào cũng làm nũng thì độ bài xích sống chết không rớt xuống. 


Tức giận bỏ nhà ra đi, thế mà độ bài xích rớt không phanh. 


Phòng cậu là phòng sang trọng lớn nhất, thảm lông trắng trải trên đất, nắng chiếu qua cửa sổ, một ít gối ôm tinh xảo rải rác trên nền, thiếu niên mỗi giữa trưa, đều mang cái áo sơ mi quá cỡ ôm gối ngủ gà ngủ gật trên thảm. 


Lúc tỉnh táo, cậu như con mèo duỗi duỗi người, lăn lăn trên thảm. 


Ngày càng giống như tiểu vương tử được nuông chiều vô độ. 


Hôm mèo nhỏ Thời Thanh vui sướng lăn lộn, hưởng thụ sự mềm mại trên da thịt khi tiếp xúc với thảm lông, âm thanh vui sướng của hệ thống đồng thời vang lên: 


【 Keng! Độ bài xích của Ân Minh Tranh: 15/100 】


Giảm liền kìa. .


Vừa nghe thông báo Thời Thanh liền biết Ân Minh Tranh đang nhìn trộm cậu.


Thiếu niên đơn giản quay mắt về phía cửa sổ sát đất, dưới ánh mặt trời mi hơn nheo lại, vén nhẹ góc cổ áo sơ mi, mũi cao tiến tới ngửi ngửi một cái, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra biểu tình thoải mái.


Cậu thậm chí còn dùng khuôn mặt nhẹ nhàng cà cà mảnh vải kia.


Ân Minh Tranh hiện tại cầm kính viễn vọng ở căn nhà đối diện soi thấy một cảnh như vậy. 


—— Đoàng!


Trong đầu nam nhân phảng phất truyền đến một tiếng nổ, vành tai đỏ tấy lên. 


Cái áo sơ mi của thiếu niên đối diện kia là của hắn.


Thời Thanh thích mặc áo khoác, vì bên trong là áo sơ mi của Ân Minh Tranh, bên ngoài mới mặc áo khoác che.


Lúc trước cậu bỏ đi, đang mặc cái áo sơ mi này.


Cậu hiện không phải thân mật với áo sơ mi.


Mà là với chủ nhân của nó.


Ân Minh Tranh chậm chạp một hồi mới đè nén máu nóng sục sôi xuống, tiếp tục tham lam theo dõi thiếu niên qua kính viễn vọng.


Vì đề phòng Nhạc Du Nguyên mất dạy làm chuyện không phải với tiểu vương tử của hắn,  Ân Minh Tranh luôn không quan tâm chỗ ở lại mua một căn nhà đối diện biệt thự của Nhạc Du Nguyên.


Thính lực và trực giác siêu mạnh của hắn đủ đến giám sát Nhạc Du Nguyên đối diện 24 giờ không thiếu. 


Dù nếu lúc làm nhiệm vụ, cũng sẽ có dị năng giả khác xung phong đến giúp đỡ. 


Bảo đảm chị dâu tương lại của bọn họ sẽ không bị yêu râu xanh (Nhạc Du Nguyên) bắt nạt.


Nhạc Du Nguyên phục rồi.


Thật sự chịu phục.


Từ khi Thời Tiểu Thanh vào ở, gã mỗi ngày đều phải chịu ánh mắt thâm trầm của Ân Minh Tranh, buổi tối trước khi ngủ đều lo lắng Ân Minh Tranh lỡ không khống chế nổi, chạy tới bụp cái làm gã đi ngắm gà khỏa thân luôn. 


Rõ ràng là chung một nhà, gã thế mà cả phòng Thời Thanh cũng không dám bước vào. 


Dù sao lần trước gã cố vào, dưới tấm gỗ dưới chân là một cái hang lớn. 


Nhìn thấy, ăn không được, có gì thảm hơn không?


Nhạc Du Nguyên chịu không nổi, lúc hội phú nhị đại tập trung như thường lệ, uống hai ly rượu, nhỏ mạnh cục đắng mắc trong cổ. 


Nghe một đám phú nhị đại sục sôi căm phẫn, chửi bới khiển trách Ân Minh Tranh không đạo đức nửa ngày.


Nhạc Du Nguyên nghe mà lòng ấm áp, nâng ly đứng ở trên bàn: "Anh em nào giúp được tao, tao đây nợ cả đời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK