• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáng ghét, tại sao lại đối với cô dịu dàng như vậy? Nếu như anh không thân thiết như thế, có lẽ cô còn có thể lần nữa đem tình cảm của mình trở thành tình bạn, nhưng nửa năm qua, kể từ khi cô nhận thức được tình cảm của mình dành cho anh, cô vẫn không ngừng cảm nhận được sự dịu dàng, chu đáo của anh. . . . . .

Có người nói, người ta vì hiểu lầm mà ở cùng nhau, lại vì hiểu rõ nhau mà rời xa.

Vậy tình huống giống như cô bây giờ phải làm sao? Cô hiểu anh quá rõ, thậm chí quen thuộc khuyết điểm của anh như khuyết điểm của mình, dễ dàng tha thứ khuyết điểm của anh cũng như tha thứ khuyết điểm của bản thân.

Giữa bọn họ luôn không tồn tại sự hiểu lầm, chỉ có hiểu lầm về mặt tình cảm.

Khi một người hiểu rõ ưu khuyết điểm của đối phương rồi mới yêu người đó, thì làm sao để có thể thu lại phần tình cảm này đây?

Cô cười khan, trước kia cô trong tình yêu luôn nhẹ nhàng phóng khoáng, cùng người khác quen biết, qua lại, hẹn hò, chia tay, cô cũng không dây dưa dài dòng , cô cho rằng mình ở phương diện này vô cùng tỉnh táo quả quyết, giống như biểu hiện của cô ở những phương diện khác.

Cho tới bây giờ, cô mới hiểu, không phải cô phóng khoáng, mà là trước những người đàn ông kia, cô căn bản không có yêu bọn họ, chỉ là thích mà thôi.

Khẽ thở dài, cô đứng dậy kéo tủ treo quần áo của anh ra, thay anh cầm chiếc áo màu đen cùng quần dài, lại chọn xong đồ lót rồi mới xoay người chấp nhận quay trở lại nhà đối mặt với cái nguyên nhân của mọi phiền não kia.

Đứng ở cửa phòng bếp, cô nhìn anh với bộ dạng uất ức đang rửa sạch bát đĩa, áo khoác thì bị anh cột vào ngang hông, che kín bộ vị trọng điểm.

Trong lúc nhất thời, cô có chút muốn mở miệng hỏi anh là đang ở đây buồn bực cái gì, nhưng lại kịp thời ngừng lại, bây giờ cô và anh đều đã dính quá sâu vào chuyện này. Bạch Vân nói không sai, khoảng cách giữa hai người bọn họ thật sự quá gần, cậu ấy luôn hết lời muốn kéo khoảng cách giữa hai người bọn họ ra, có lẽ điều này nên được bắt đầu từ bây giờ. d.d.l.q.d

"A Lỗi, quần áo."

Hình Lỗi mạnh mẽ lau tay, nhận lấy quần áo mặc vào.

Trong lúc anh đang mặc quần áo thì cô lau khô bát đĩa.

Anh nhìn cô, đột nhiên hỏi "Em hôm nay có chuyện gì sao?"

"Ừ, ban ngày hẹn một vị khách cũ phải giúp cô ấy xử lý việc tạo hình cùng hóa trang."

"Buổi tối thì sao?"

"Có người muốn mời em ăn cơm." Cô giật nhẹ khóe miệng, cất bát đĩa xong, xoay người lại nhìn anh, "Thế nào, có chuyện gì sao?"

Có người mời ăn cơm? Anh nghĩ anh biết cái người kia là ai.

Tâm tình không hiểu lại trở nên buồn bực lần nữa, anh qua loa lấy lệ nói: "Không có, em đi hẹn hò rồi thì thôi đi."

Anh mặc quần áo xong liền xoay người rời đi, trở lại căn nhà cách vách của mình.

Ngồi trong phòng làm việc, anh mở ra bản phối nhạc lần trước mới làm được một nửa, tiếng nhạc vang vọng khắp không gian, nhưng lòng anh lại không tài nào yên tĩnh được.

Tiếng nhạc vẫn chưa kết thúc, anh thử tập trung chú ý một lần nữa nhưng vẫn không làm được.

Anh lại bật lại giai điệu lúc trước, suy nghĩ cả nửa ngày anh vẫn không cách nào lấy lại thần trí, mọi phiền não trên người đều hướng tới Uy Uy.

Một ngày cứ thế đi qua, anh dường như trở thành kẻ vô tích sự, đa số thời gian đều ở đây ngẩn người, cho đến khi A Thành gọi điện thoại hẹn anh ra ngoài ăn cơm tối, anh mới nhớ tới phải đi tìm mua chiếc đĩa bị anh làm vỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK