Là người chị lớn của em (hơn đến những một năm tròn,
chị không nên phải nhắc em) chị sở hữu một sự kính trọng đo được chắc chắn,
và trong khi chị đánh giá cao thông tin của em rằng miêu tả của Annie Mavel
về tình yêu hôn nhân là đúng, chị nên thích vài chi tiết ngoài
miêu tả vắn tắt ấy hơn. Chắc chắn em sẽ không
bị bao bọc quá trong tột cùng hạnh phúc của chính em đến mức
không thể dành ra vài từ (tính từ, thực tế, sẽ giúp ích)
cho người chị yêu quý của em.
– từ Eloise Bridgerton gửi đến em gái cô, nữ Bá tước Kilmartin,
hai tuần sau đám cưới của Francesca.
Một tuần sau, Eloise đang ngồi phòng khách riêng nhỏ đã chuyển thành phòng làm việc của cô gần đây, nhai nhai đuôi bút chì khi nỗ lực xem xét kỹ lưỡng những tài khoản trong nhà. Cô phải tính toán tài chính, và những bao bột mì, và tiền lương cho người hầu, và những thứ như thế, nhưng sự thật tất cả nhừng gì cô có thể đếm là số lần cô và Phillip đã ân ái với nhau.
Mười ba lần, cô nghĩ. Không, mười bốn. Chậc, thậm chí là, mười lăm, nếu cô đến cả lần anh đã không thật sự vào trong cô, nhưng cả hai đã…
Cô đỏ mặt, dù chẳng có linh hồn nào trong phòng lởn vởn cạnh cô, và dù sao thì cũng không phải như có ai đó sẽ biết cô đang nghĩ gì.
Nhưng Chúa ơi, có phải cô đã thực sự làm thế không? Hôn anh ở đó?
Cô đã chưa từng biết một việc như vậy lại có thể. Cô tự hỏi Annie Mavel có biết có những thứ như vậy không. Thật khó để tưởng tượng Annie làm việc ấy, nhưng rồi, thật khó tưởng tượng bất kỳ ai làm việc ấy, đặc biệt nhất là cô.
Thật là kinh ngạc, cô nghĩ, tuyệt đối kinh ngạc và quá mức phi thường khi có một người chồng mất trí đến thế vì cô. Họ không thường xuyên thấy nhau trong suốt ngày – cuối cùng thì, anh có công việc của anh, và cô có công việc của cô, chỉ một phần – nhưng vào ban đêm, sau khi anh cho cô năm phút để trang điểm (lúc đầu là hai mươi phút, nhưng dường như ngày càng thu ngắn lại, và cô ngay cả không thể nghe tiếng bước chân anh ngoài của phòng trong suốt những phút ngắn ngủi anh giờ đây cho cô)…
Đêm, anh vồ lấy cô như một tên đàn ông chiếm hữu. Một tên đàn ông chết đói, thực thế. Năng lượng ở anh cứ như vô tận, và anh luôn thử những điều mới lạ, đặt cô trong những tư thế mới, trêu chọc và quấy nhiễu cho đến khi cô hét lên và van nài, không bao giờ chắc là để anh dừng lại hay tiếp tục tiến lên.
Anh nói anh chưa từng đam mê với Marina, nhưng Eloise thấy thật khó để tin. Anh là một thằng đàn ông với ham muốn nồng nhiệt (đó là một từ ngu ngốc, nhưng cô không thể nghĩ ra bất kỳ từ nào khác để miêu tả), và những thứ anh làm với đôi tay…
Và miệng anh…
Và răng anh…
Và lưỡi anh…
Cô đỏ mặt lần nữa. Những việc anh đã làm – à ừ thì, một người phụ nữ sẽ chết đi một nửa khi không đáp lại.
Cô cúi xuống nhìn lại vào những cột và cột trong cuốn sổ cái. Những con số đã không tự thêm vào một cách màu nhiệm trong khi cô mộng mơ, và mỗi lần Eloise thử tập trung, chúng bắt đầu bơi bơi lẩn quẩn qua lại trước mắt cô. Cô khẽ liếc ra ngoài cửa sổ; cô không thể thấy nhà kính của Phillip từ vị trí này, nhưng biết nó chỉ quanh khúc cua, và anh đang ở trong đấy, vất vả làm việc, cắt tỉa lá và trồng những hạt giống, và bất cứ gì khác anh làm ở đó suốt ngày.
Suốt ngày.
Cô cau mày. Thật là một cụm từ vô cùng thích hợp. Phillip dành cả ngày trong nhà kính, thường bình thản dùng bữa giữa ngày được mang đến trong một cái khay. Cô biết không phải là khác thường khủng khiếp cho một người đàn ông và người vợ tách riêng nhau trong ngày (và, đối với nhiều cặp đôi, là cả đêm nữa), nhưng họ chỉ mới kêt hôn được một tuần.
Và sự thật, cô vẫn còn đang học trong nhiều cách về người chồng mới của mình. Hôn nhân đã đến quá đột ngột; cô thật sự biết rất ít về anh. Ồ, cô biết anh chân thành và đáng quý, sẽ đối xử tốt với cô, và giờ đây cô biết anh sở hữu một khía cạnh ham muốn mà cô chưa bao giờ mơ ẩn nấp dưới vẻ bề ngoài dè dặt của anh.
Nhưng bên cạnh việc cô biết được về cha anh, cô không biết những kinh nghiệm anh có, những suy nghĩ, những gì đã xảy ra trong cuộc đời để khiến anh thành người đàn ông hiện tại. Cô cố gắng, thỉnh thoảng, kéo anh vào cuộc trò chuyện, và đôi lúc thành công, nhưng thường xuyên, những nỗ lực nơi cô tan biến đi.
Vì anh chẳng bao giờ dường như muốn chuyện trò khi có thể hôn. Và do đó, chắc chắn, anh thúc khủy tay dẫn cô vào phòng ngủ, nơi những từ ngữ bị quên lãng.
Và trong vài cơ hội hiếm hoi, khi cô xoay sở gài anh vào cuộc trò chuyện, việc ấy được chứng minh không là gì hơn ngoài một bài luyện tập điên tiết. Cô sẽ chỉ hỏi ý kiến anh về bất cứ gì liên quan tới công việc nhà, ví dụ như, anh chỉ nhún vai và nói với cô rằng, cô nên cố giải quyết chuyện trông hợp đến mức nào. Có đôi lúc, cô tự hỏi có phải anh cưới cô chỉ để có một người quản gia hay không.
Và, tất nhiên, một cơ thể ấm áp trên giường anh.
Nhưng có thể còn gì đó hơn nữa. Eloise biết còn gì đó hơn nữa với hôn nhân, biết còn gì đó hơn nữa trong hôn nhân. Cô không thể nhớ nhiều về sự hòa hợp giữa cha mẹ cô, nhưng để mắt đến các anh chị cô và người bạn đời, và cô nghĩ cô và Phillip có thể tìm thấy cùng một niềm hạnh phúc bất tận giống thế, nếu họ chỉ đơn giản trải qua thêm một khoảng thời gian nho nhỏ cùng nhau bên ngoài phòng ngủ.
Cô đứng dậy vội vã và bước về phía cửa. Cô nên nói chuyện với anh. Chẳng có lý do nào mà cô không thể ra nhà kính và nói chuyện với anh. Có thể anh thậm chí sẽ đánh giá cao nếu cô hỏi về công việc anh đang làm.
Nhưng rồi cô nghe âm thanh giọng mẹ cô lặp lại trong đầu.
Đừng thúc đẩy, Eloise. Đừng thúc đẩy.
Việc ấy sẽ mất một năng lượng cô chưa bao giờ nghĩ cô sở hữu, kể từ khi nó chống lại khuynh hướng tự nhiên ở cô, nhưng cô dừng lại, quay người, và lại ngồi xuống.
Cô biết mẹ cô không bao giờ sai lầm về bất cứ thứ gì thật sự quan trọng, và nếu Violet thấy phù hợp đưa ra lời khuyên vào đêm tân hôn của cô, Eloise khá ngờ là cô nên cẩn thận chú ý đến lời ấy.
Chuyện này, cô nghĩ với một cái cau mày gắt gỏng, hẳn phải là những gì mẹ cô có ý khi bà nói hãy cho việc ấy thời gian.
Cô ấn chặt hai tay dưới mông, như thể để giữ chúng khỏi nhấc lên và dẫn cô đến phía cửa. Cô khẽ liếc ra ngoài cửa sổ, rồi phải ngoảnh đi, bởi dù không thể thấy được nhà kính, cô biết nó vẫn ở đó, chỉ vòng quanh góc.
Đây không phải, cô nghĩ qua hàm răng nghiến chặt, là tình trạng tự nhiên của cô. Cô chưa bao giờ là loại người có thể ngồi im lặng và cười trong khi làm thế. Cô có nghĩa là di chuyển, hành động, thăm dò và đặt câu hỏi. Và nếu cô thành thật – là cả làm phiền phức, quấy nhiễu, và tuyên bố những ý kiến của mình cho bất kỳ ai chịu lắng nghe.
Cô cau mày, thở dài. Đặt vào điều này, cô không thể nghe như một người cực kỳ hấp dẫn.
Cô thử nhớ lại lời mẹ cô vào đêm tân hôn. Chắc chắn cũng có vài điều khẳng định ở đó. Cuối cùng thì, mẹ yêu cô. Bà phải nói gì đó tốt đẹp. Không phải chẳng hạn như có gì đó về vẻ quyến rũ ở cô sao?
Cô thở dài. Nếu cô nhớ chính xác, mẹ cô đã nói bà thấy sự thiếu kiên nhẫn ở cô là hấp dẫn, việc thật sự không giống thế khi tìm ra tính tình ai đó là tuyệt vời quyến rũ.
Chuyện này mới tệ hại làm sao. Cô hai mươi tám tuổi, vì Chúa. Cô đã trải qua trọn cuộc đời với cảm xúc hạnh phúc hoàn hảo với việc là chính bản thân cô và tự dẫn dắt chính mình.
Chà, gần như hạnh phúc đến hoàn hảo. Cô biết cô nói quá nhiều, và có lẽ hơi chút quá thẳng thắn cùng thời điểm, và tốt thôi, không phải mọi người đều thích cô, nhưng phần lớn mọi người đều thích, và cô từ lâu đã quyết định như thế cũng ổn.
Vậy hiện tại thì sao? Tại sao giờ đây cô cảm thấy quá không chắc chắn với bản thân, quá lo sợ về việc làm hay nói điều gì đó sai trái?
Cô đứng dậy. Cô không thể chịu được chuyện này – sự do dự, thiếu hành động. Cô lưu ý đến lời khuyên của mẹ cô và cho Phillip một chút riêng tư, nhưng có Chúa biết, cô không thể ngồi đây không làm gì lâu hơn nữa.
Cô cúi xuống nhìn cuốn sổ cái chưa hoàn tất. Ôi, trời hỡi. Nếu cô đang làm những gì cô phải làm, cô sẽ không phải không làm gì hết, phải không?
Với một tiếng thở hắt ra tức tối, cô đóng sầm quyển sổ lại. Thật sự không là vấn đề nếu cô có thể tính toán, vì cô biết đủ nhiều để biết rằng cô sẽ không cộng chúng lại, ngay cả cô có ngồi đây, nên cô có thể đi ra và làm gì đó khác.
Bọn trẻ. Chuẩn xác. Cô đã trở thành người vợ một tuần trước, nhưng cô cũng trở thành một người mẹ nữa. Và nếu có ai đó cần sự can thiệp vào cuộc sống, thì đó là Oliver và Amanda.
Phấn chấn bởi mục đích mới phát hiện, cô sải bước ra khỏi cửa, cảm giác một lần nữa giống chính mình. Cô cần giám sát những buổi học của chúng, đảm bảo rằng chúng đang học hành đúng đắn. Oliver sẽ cần chuẩn bị cho bản thân vào Eton, nơi thằng nhóc thật sự nên tham gia trong học kỳ mùa thu.
Và rồi còn quần áo chúng nữa. Chúng đã khá lớn hơn tất cả so với toàn bộ quần áo, và Amanda xứng đáng với thứ gì đó xinh xắn hơn, và…
Cô thở dài mãn nguyện khi vội vàng lên những bậc thang. Cô đang sẵn sàng đánh dấu những việc cần làm trên những ngón tay, thầm nhẩn kế hoạch về người thợ may cho phụ nữ và đàn ông, không ám chỉ tới việc đặt ra cách diễn đạt việc thuê vài người gia sư, vì chúng cần học tiếng Pháp và đàn dương cầm ghê gớm, và, tất nhiên, tính toán với phép cộng – và có phải chúng còn quá nhỏ cho phép tính chia?
Cảm giác khá tự mãn, cô đẩu cửa mở phòng bọn trẻ ra, và rồi…
Cô dừng lại bất chợt, cố tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
Đôi mắt Oliver hoe đỏ, cứ như thằng bé đang khóc, và Amanda đang sụt sịt, chùi mũi bằng mu bàn tay. Cả hai đang nấc lên hổn hển như một người thường làm khi đau khổ.
“Có chuyện gì vậy?” Eloise hỏi, trước hết nhìn bọn trẻ và sau đó là bảo mẫu của chúng.
Hai đứa sinh đôi không nói gì, nhưng chúng nhìn cô với đôi mắt mở to, cầu khẩn.
“Bảo mẫu Edwards?” Eloise hỏi.
Môi bà bảo mẫu xoắn lại thành một vẻ khó chịu không hài lòng. “Chúng đơn thuần hờn dỗi vì bị phạt.”
Eloise chậm rãi gật đầu. Không có nhiều sự ngạc nhiên rằng Oliver và Amanda có thể làm thứ gì đó buộc phải bị trừng phạt, nhưng tuy nhiên, có gì đó không đúng trong những gì cô đang thấy. Có thể đó là vẻ tan nát trong mắt chúng, như thể cố gắng thách thức và đã phải bỏ cuộc.
Không phải cô cần cổ vũ sự thách thức, đặc biệt là không khi chống lại bảo mẫu của chúng, người cần duy trì vị trí quyền uy trong phòng học, nhưng cô chưa từng nhìn thấy cảm xúc này trong đôi mắt chúng – quã đỗi khúm núm tột cùng, quá dễ bảo và đầy sầu muộn.
“Tại sao chúng lại bị phạt?” Eloise hỏi.
“Những lời nói bất kính.” Giọng bà bảo mẫu ngay lập tức trả lời.
“Tôi hiểu.” Eloise thở dài. Hai đứa sinh đôi hầu như đáng bị phạt; chúng thường nói những lời không kính trọng và đó là thứ cô đã khiển trách chúng vài lần. “Và hình phạt nào được đưa ra?”
“Chúng bị đánh vào đốt ngón tay.” Bảo mẫu Edwards nói, lưng dõng thẳng lên.
Eloise ép bản thân nới lỏng quai hàm. Cô không thích hình phạt về thể xác, nhưng cùng lúc ấy, đánh vào đốt ngón tay là một chuẩn mực ở tất cả các trường tốt nhất. Cô khá chắc chắn tất cả các anh em trai cô đã bị đánh vào đốt ngón tay nhiều lần tại Eton; cô không thể tưởng tượng họ đã trải qua suốt nhiều năm học mà không có những lần vi phạm kỷ luật.
Dù vậy, cô không thích ánh mắt của bọn trẻ, nên cô kéo Bảo mẫu Edwards sang một bên và mềm mỏng nói. “Tôi hiểu chúng cần kỷ luật, nhưng nếu bà phải làm việc này lần nữa, tôi phải đề nghị bà làm nhẹ nhàng hơn.”
“Nếu tôi làm nhẹ hơn,” bà bảo mẫu nói khá đanh thép, “chúng sẽ không học được bài học.”
“Tôi sẽ là người phán xét chúng có học được bài học hay không.” Eloise nói, xù lông lên trước giọng lưỡi của bà bảo mẫu. “Và tôi không đề nghị nữa. Tôi đang nói với bà, chúng là trẻ con, và chúng phải được đối xử dịu dàng hơn.”
Môi Bảo mẫu Edwards bĩu ra, nhưng bà ta gật đầu. Một cái, sắc bén, để cho thấy bà ta sẽ làm như được yêu cầu, nhưng không đồng ý – và không tán thành sự can thiệp từ Eloise.
Eloie quay trở lại bọn trẻ và to tiếng nói. “Tôi khá chắc chắn chúng đã học được bài học cho hôm này. Có lẽ chúng có thể nghỉ ngơi một lát với tôi.”
“Chúng tôi đang tập viết chữ.” Bảo mẫu Edwards nói. “Chúng tôi không thể để mất bất kỳ thời gian nào. Đặc biệt không nếu tôi có ý định diễn cả hai vai bảo mẫu và gia sư.”
“Tôi đảm bảo với bà rằng tôi có kế hoạch chú tâm vào vấn đề này với tất cả gấp gáp có thể.” Eloise nói. “Và cho hôm nay, tôi sẽ hạnh phúc tập viết cùng lũ trẻ. Bà có thể kiên quyết rằng chúng sẽ không bị rớt lại đằng sau.”
“Tôi không nghĩ–”
Elosie lườm lườm xiên bà ta. Cô không phải là một người Bridgerton mà lại chẳng được gì, và nhờ Chúa, cô biết cách làm sao giải quyết với đám người hầu ngoan cố. “Bà chỉ cần nói cho tôi những kế hoạch về bài giảng của bà.”
Bà bảo mẫu trông điên tiết khủng khiếp, nhưng bà ta nói cho Eloise biết hôm nay chúng đang tập viết mẫu tự M, N và O. “Cả hai chữ hoa và chữ thường.” Bà thêm vào một cách sắc lẻm.
“Tôi hiểu.” Eloise nói, trao cho bà già chất giọng du dương khinh khỉnh. “Tôi hoàn toàn chắc rằng tôi đủ tiêu chuẩn trong lĩnh vực học vấn uyên thâm đó.”
Gương mặt Bảo mẫu Edwards chuyển sang màu đỏ ké trước lời mỉa mai. “Đó sẽ là tất cả sao?” Bà lồng lên.
Eloise gật đầu. “Đúng thế. Bà đi đi. Hãy hưởng thụ khoảng thời gian rảnh rỗi của bà – chắc chắn bà không có đủ với nó, phục vụ với nghĩa vụ gấp đôi như bà làm, như cả bảo mẫu và gia sư – và vui lòng trở lại để gặp chúng tôi sau bữa trưa.”
Đầu hất lên cao, Bảo mẫu Edwards rời khỏi phòng.
“Vậy tốt.” Eloise thông báo, chuyển sự chú ý của cô về phía hai đứa trẻ, vẫn con đang đứng cạnh chiếc bàn nhỏ, ngước chăm chăm lên cô như thể cô là một vị thần, hạ giới xuống trái đất vì mục đích duy nhất là cứu trẻ em khỏi những mụ phù thủy độc ác. “Chúng ta có nên–”
Nhưng cô không thể kết thúc câu hỏi, vì Amanda đã phóng tới, quẳng hai cánh tay cô bé vòng quanh bụng cô với lực mạnh đến mức đủ sức lưng cô đập vào tường. Và Oliver nhanh chóng theo sau.
“Nào, nào.” Eloise nói, bối rối vỗ vỗ vào tóc chúng. “Có chuyện gì không ổn à?”
“Không gì hết ạ.” Giọng Amanda nghèn nghẹt trả lời.
Oliver đẩy ra và đứng thẳng như một cậu nhóc nhỏ mà mọi người thường nói thành bé phải trở thành. Rồi thằng nhỏ phá hỏng hiệu ứng bằng cách chùi mũi bằng mu bàn tay.
Eloise đưa cho cu cậu khăn tay.
Thằng bé dùng nó, gật đầu cảm ơn, và nói, “Chúng con thích mẹ hơn là Bảo mẫu Edwards.”
Eloise không thể tưởng tượng bất kỳ ai tệ giống như Bảo mẫu Edwards, và cô kín đáo thề sẽ tìm kiếm một sự thay thế càng nhanh càng tốt. Nhưng cô không muốn nói bất cứ gì với bọn trẻ về việc này; chúng sẽ gần như chắc chắn thuật lại thông tin với bà bảo mẫu, người hoặc chú ý ngay lập tức, bỏ chúng lại trong sự ràng buộc dễ sợ, hoặc trút nỗi tức giận và cáu tiết lên bọn trẻ, việc sẽ không tốt chút nào.
“Hãy ngồi xuống nào.” Cô nói, lái hai đứa sinh đôi về hướng cái bàn. “Mẹ không biết các con thì sao, nhưng mẹ không muốn phải đối mặt với bà ta nếu chúng ta không tập viết những mẫu tự M, N, và O.”
Và cô tự nhủ thầm với mình – Mình phải nói chuyện với Phillip về chuyện này.
Cô cuối xuống nhìn vào hai bàn tay Oliver. Chúng trông không có vẻ bị ngược đãi, nhưng một trong những khớp ngón tay trông có hơi đỏ lên. Đó có thể là tưởng tượng của cô, nhưng dù vậy…
Cô cần nói chuyện Phillip. Ngay khi cô có thể.
---o0o---
Phillip ngân nga với chính mình khi anh cẩn thận cấy ghép cây giống con, nhận thức rằng trước hôn nhân, anh đã luôn dốc sức trong im lặng hoàn toàn và tuyệt đối.
Anh đã chưa bao giờ cảm thấy thích huýt sáo trước kia, anh nhận ta, chưa bao giờ một lần muốn khe khẽ hát lên thứ âm thanh ngân nga ấy với chính mình. Nhưng giờ thì… chậc, giờ thì có vẻ như âm nhạc đơn giản là ở trong không khí, bao trọn quanh anh. Anh cũng cảm giác thư thái hơn, và những nút thắt bền bỉ của sự căng thẳng trên đôi vai anh đã bắt đầu tan ra.
Cưới Eloise, khá giản đơn, là thứ tốt nhất anh lẽ ra đã làm. Chết tiệt, anh thậm chí đi quá xa khi nói đó là thứ tốt nhất anh đã từng làm.
Anh, lần đầu tiên trong ký ức gần đây, hạnh phúc.
Có vẻ như bây giờ đó là một thứ đơn giản, được hạnh phúc.
Và anh thậm chí không chắc rằng anh nhận ra trước kia anh đã không hạnh phúc. Anh chắc chắn đã cười vào vài dịp, và tự thích thú với chính mình từ lúc này đến lúc khác – chưa bao giờ thế, khi hôn nhân của anh với Marina, rằng anh hoàn toàn và lúc nào cũng buồn bã.
Nhưng anh đã không hạnh phúc. Không phải theo cái cách mà anh biết, thức dậy vào mỗi sáng với cảm giác thế giới thật sự là một nơi kỳ diệu, và nó sẽ tiếp tục tồn tại như một nơi diệu kỳ khi anh lên giường ngủ vào ban đêm, và vẫn diệu kỳ như thế lần nữa khi anh thức dậy vào buổi sáng tiếp theo.
Anh không thể nhớ lần cuối cùng anh cảm giác như thế. Gần như không kể từ những ngày ở trường, khi anh nếm trải vị ngọt đầu tiên trong việc phấn chấn của khám phá trí tuệ – và anh đủ xa khỏi cha để không phải lo lắng về làn roi không ngớt đe dọa.
Thật khó để đếm những cách Eloise đã cải thiện cuộc sống anh. Đó là, tất nhiên, khoảng thời gian họ trong phòng ngủ, khá xa so bất cứ thứ gì anh có thể tưởng tượng. Nếu anh có từng mơ ái ân có bao giờ tuyệt vời đến vậy, không cách nào anh có thể giữ không quan hệ lâu đến thế. Không cách nào anh có thể, khá thực lòng, nếu cơn thèm khát hiện tại ở anh là bất cứ chỉ dẫn nào.
Nhưng anh đơn giản đã không biết. Việc ân ái chắc chắn đã không giống thế với Marina. Hay với bất cứ người phụ nữ nào khi anh hãy còn lóng ngóng lúc còn là một gã trai ở trường, trước hôn nhân.
Nhưng nếu anh thật lòng với chính mình – và đó là một nhiệm vụ khó khăn, ngẫm nghĩ cơ thể anh đã tuyệt đối mụ mị trước cơ thể Eloise đến mức nào – mối quan hệ đó không phải là lý do chính cho tình trạng thỏa nguyện hiện tại nơi anh.
Cảm giác này – thật sự thì, hiểu biết này – rằng anh cuối cùng, và sự thật, lần đầu tiên kể từ khi trở thành một người cha, đã làm điều tuyệt đối đúng cho hai đứa sinh đôi.
Anh chẳng bao giờ là một người cha hoàn hảo. Anh biết điều đó, và ngay cả khi nếu anh có ghét điều đó thế nào đi chăng nữa, anh đã chấp nhận. Nhưng anh cuối cùng đã làm việc kế tiếp đầy tốt đẹp, và trao cho chúng người mẹ hoàn hảo.
Cứ như thể cả ngàn cân tội lỗi đã được nhấc khỏi vai anh.
Chẳng ngạc nhiên các cơ anh cuối cùng cũng cảm giác thả lỏng và thư giãn.
Anh có thể đến nhà kính vào buổi sáng và không lo lắng. Anh không thể nhớ lần cuối anh làm thế, đơn giản là bước vào trong và làm việc, mà không nép mình mỗi khi nghe thấy tiếng động lớn ầm ĩ hay tiếng thét inh ỏi. Hoặc giả có thể tập trung vào công việc mà tâm trí không lạc vào tội lỗi, không thể đối mặt với bất cứ thứ gì khác hơn những sự thiếu sót khi làm một người cha.
Nhưng giờ đây anh bước vào và rũ bỏ hết mọi âu lo. Chết toi nói, anh không có những âu lo.
Thật là tráng lệ. Nhiệm màu.
Một sự nhẹ nhõm.
Và nếu có đôi lúc vợ anh nhìn anh cứ như cô muốn anh nói điều gì đó khác, hay làm điều gì đó khác – à thì, anh vạch điều đó lên như thực tế đơn giản rằng anh là một thằng đàn ông và cô là một phụ nữ, và kiểu như anh sẽ không bao giờ hiểu được kiểu như cô, và sự thật thì, anh chỉ nên hài lòng rằng Eloise gần như luôn nói chính xác những gì cô có ý nói, là một việc vô cùng tốt, vì anh không phải liên tục đoán cô mong đợi những gì ở anh.
Đó là thứ anh trai anh đã thường nói – Hãy thận trọng với một người phụ nữ hỏi những câu hỏi. Em sẽ không bao giờ trả lời chính xác.
Phillip tự cười với chính anh, thích thú với hồi ức. Đặt nó sang một bên, không có lý do gì để lo lắng nếu thỉnh thoảng, những cuộc trò chuyện của họ suy yếu dần vào hư không. Hầu hết thời gian đó đều rơi vào đúng trên giường, với anh tốt một cách hoàn hảo.
Anh cúi xuống nhìn chỗ phồng lên ở quần ống túm. Khỉ thật. Anh sẽ phải ngưng nghĩ về vợ mình vào giữa ngày. Hay ít ra thì, tìm một cách để kín đáo trở lại về nhà trong điều kiện này và nhanh lẹ tìm cô.
Nhưng rồi, cứ như thể cô biết anh đang đứng đó mà nghĩ cô hoàn hảo đến nhường nào, và cô muốn chứng minh nó thêm một lần nữa, cô mở cánh cửa vào nhà kính và thò đầu vào.
Phillip nhìn xung quanh và tự hỏi tại sao anh lại xây dựng kiến trúc toàn bằng kiếng. Anh có thể cần cài đặt vài tấm màn riêng tư nếu cô có đến thăm trong đều đặn.
“Em có làm phiền không?”
Anh nghĩ về câu nói đó. Chính xác là thế; anh đang ở giữa vài việc, nhưng anh nhận ra anh không phiền. Việc ấy thật lạ kỳ và khá hài lòng cùng một lúc. Anh đã thường điên lên khi bị những sự ngắt ngang trước đó. Ngay cả khi đó là người anh thích thú bầu bạn, sau vài phút anh tự thấy chính anh ao ước có họ sẽ đơn giản rời đi, vậy nên anh có thể trở lại làm bất cứ công trình nào anh phải đặt sang một bên vì lợi ích của họ. “Không có gì,” anh nói, “nếu em không khó chịu trước sự hiện diện của anh.”
Cô nhìn anh, lắm lem trong bùn và đất, bao gồm cả vết bẩn anh khá chắc đã trưng ra trên má trái, và cô lắc đầu. “Nó không là vấn đề.”
“Em có chuyện rắc rối gì à?”
“Đó là bảo mẫu của bọn trẻ.” Cô nói không mào đầu. “Em không thích bà ta.”
Đó không phải những gì anh trông đợi. Anh đặt cái thuổng xuống. “Em không thích? Có gì không ổn với bà ấy?”
“Em không biết chính xác. Chỉ là không thích.”
“À, đó khó là lý do để chấm dứt công việc của bà ấy.”
Môi Eloise nhẹ mím lại, một tín hiệu chắc chắn, anh bắt đầu nhận ta, rằng cô đang phát khùng. Cô nói, “Bà ta gõ các đốt ngón tay của bọn trẻ.”
Anh thở dài. Anh không thích ý nghĩ ai đó đánh con anh, nhưng rồi lần nữa, đó chỉ là đánh nhẹ vào khớp ngón tay. Không phải chuyện ấy không xảy ra trong từng phòng học ở nông thôn. Và, anh cam chịu nghĩ, các con anh không phải là những hình ảnh kiểu mẫu của thái độ cư xử tốt. Và vậy nên, muốn rên rỉ, anh hỏi. “Chúng có xứng đáng bị không?”
“Em không biết.” Eloise thú nhận. “Em không ở đó. Bà ta nói chúng ăn nói bất kính với bà ấy.”
Phillip cảm thấy hai vai anh chùn xuống một ít. “Thật không may,” anh nói, “anh thấy chuyện đó không khó tin.”
“Không, tất nhiên không.” Eloise lên tiếng. “Em chắc chúng có hơi quái quỷ. Nhưng dù vậy, có cái gì đó không đúng.”
Anh dựa người vào chiếc bàn thợ mộc của anh, kéo mạnh tay cô cho đến khi cô ngã nhào vào anh. “Vậy thì hãy xem xét kỹ nó.”
Môi cô há ra ngạc nhiên. “Anh không muốn xem xét kỹ nó?”
Anh nhún vai. “Anh không phải người với những âu lo. Anh chưa bao giờ nghi ngờ Bảo mẫu Edward trước đây, nhưng nếu em thấy khó chịu, bằng mọi cách, em nên điều tra. Hơn nữa, em khéo với mấy thứ này hơn anh.”
“Nhưng” – cô hơi lúng túng khi anh kéo cô dựa vào anh và dí mũi vào cổ cô – “anh là cha chúng.”
“Và em là mẹ chúng.” Anh nói, từ ngữ thoát ra lè nhè và nóng hổi trên da cô. Cô đang say sưa, và anh đang hành động với ham muốn, và nếu anh không thể đơn giản khiến cô ngừng nói, anh có thể gần như dẫn dắt cô vào phòng ngủ, nơi họ có thể có nhiều niềm vui đáng kể hơn. “Anh tin tưởng sự phán xét ở em.” Anh nói, nghĩ điều đó sẽ xoa dịu cô – và hơn nữa, đó là sự thật. “Đó là lý do anh lấy em.”
Rõ ràng, câu trả lời của anh làm cô ngạc nhiên. “Đó là lý do… cái gì?”
“Chà, và cả cái này nữa.” Anh làu bàu, đang thử tìm ra đơn giản anh có thể vuốt ve cô nhiều như thế nào giữa cả đống quần áo giữa họ.
“Phillip, dừng lại!” Cô thét lên, giật mạnh ra.
Cái quỷ gì đây? “Eloise,” anh hỏi – thận trọng, vì kinh nghiệm anh có, dù hạn chế, rằng một người nên luôn hành xử hết sức cẩn thận với một phụ nữ giận dữ – “chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì vậy?” Cô hỏi gặng, đôi mắt lóe lên nguy hiểm. “Làm sao anh có thể hỏi thế?”
“À,” anh chậm chạp nói, và với một chút mỉa mai, “có thể là vì anh không biết chuyện gì sai.”
“Phillip, đây không phải lúc.”
“Để hỏi em chuyện gì vậy?”
“Không!” Cô gần như gào toáng lên.
Phillip lùi lại một bước. Bản năng tự bảo vệ, anh châm biếm nghĩ. Chắc hẳn đó phải là những gì thuộc về khía cạnh đàn ông trong tất cả các vụ cãi vặt giữa vợ chồng. Tự bảo vệ bản thân và không gì khác hơn.
Cô bắt đẩy phẩy hai tay trong một kiểu cách quái dị. “Để làm việc này.”
Anh nhìn xung quanh. Cô đang phẩy trước cái bàn thợ mộc, trước hàng đống cây đậu, trước bầu trời bên trên, nhấp nháy xuyên qua những tấm kính. “Eloise.” Anh nói, giọng đều đều thủng thỉnh. “Anh không phải là một thằng đàn ông tối dạ, nhưng anh không biết em đang nói về cái gì.”
Hàm cô rớt xuống cái độp, và anh biết anh đã dính vào rắc rối. “Anh không biết?” Cô hỏi.
Anh lẽ ra gần như nên lưu tâm đến những lời cảnh báo của chính mình về bản năng tự bảo vệ bản thân, nhưng có vài thứ xấu xa nho nhỏ – vài thứ phiền phức xấu xa của bọn đàn ông, anh dám chắc – buộc anh phải nói, “Anh không biết đọc ý nghĩ, Eloise.”
“Đây không phải lúc,” cuối cùng cô nghiến răng, “để thân mật.”
“Chậc, dì nhiên không.” Anh đồng ý. “Chúng ta không có nhiều riêng tư. Nhưng” – anh mỉm cười khi chỉ nghĩ về việc ấy – “chúng ta luôn có thể trở lại nhà. Anh biết mới giữa ngày, nhưng–”
“Em không phải có ý đó.”
“Tốt thôi.” Anh nói, khoanh tay lại. “Anh bỏ cuộc. Ý em là gì, Eloise? Vì anh bảo đảm với em, anh không có một manh mối nào.”
“Đúng là đàn ông.” Cô lầm bầm.
“Anh sẽ xem đó như một lời khen.”
Cái lườm của cô có thể làm đóng băng sông Thames. Nó cũng làm đông cứng khát khao ở anh, đã kích thích anh không ngừng, kể từ khi anh mong đợi giải thoát nói khỏi trang phục.
“Câu đó không có ý khen.” Cô nói.
Anh dựa lưng lại vào chiếc bàn thợ mộc, dáng điệu vô tình từ anh làm cô điên lên. “Eloise,” anh bình tĩnh nói, “cố gắng ban cho một chừng mực nhỏ nhoi kính trọng với trí thông minh của ta.”
“Thật khó khăn,” cô bắn lại, “khi anh thể hiện ra quá ít.”
Chính là nó. “Anh thậm chí còn không biết tại sao chúng ta tranh cãi!” Anh bùng nổ. “Một phút trước em đang vui lòng trong vòng tay anh, và phút tiếp theo em giật ra khỏi như một nữ thần báo tử.”
Cô lắc đầu. “Em không bao giờ vui lòng trong vòng tay anh.”
Cứ như thể thế giới anh rơi rụng xiểng liểng.
Cô hẳn phải thấy vẻ mặt sốc toàn tập của anh, vì cô nhanh lẹ thêm vào. “Hôm nay. Ý em chỉ hôm nay. Thực ra là, chỉ mỗi bây giờ.”
Cơ thể anh lỏng ra nhẹ nhõm, dù do những phần còn lại sục sôi với cơn thịnh nộ.
“Em đang cố nói chuyện với anh.” Cô giải thích.
“Em luôn cố nói chuyện với anh.” Anh chỉ ra. “Đó là tất cả những gì em làm. Nói nói nói.”
Cô kéo mạnh ra sau. “Nếu anh không thích,” cô nói bằng một giọng vụn vỡ, “anh lẽ ra không nên lấy em.”
“Đó không phải như việc anh có cơ hội lựa chọn.” Anh cáu tiết. “Các anh em trai em đã sẵn sàng thiến anh. Và anh hoàn toan không đến nỗi tệ như em nói đâu, anh không phiền những cuộc độc thoại của em. Chỉ là không, vì tình yêu với Chúa, trong tất cả thời gian.”
Cô trông như đang cố nói gì đó cực kỳ khôn ngoan và cay độc, nhưng tất cả những gì cô có thể làm là ngáp ngáp như con cá và tạo ra những âm thanh như, “Unh! Unh!”
“Mỗi lúc thi thoảng,” anh nói, cảm giác khá cao hơn, “em có thể suy xét đến việc ngậm miệng lại và dùng nó vào vài mục đích khác.”
“Anh,” cô bốc khói, “thật không thể chịu nổi.”
Anh nhướng mày, biết rằng nó sẽ chọc tức cô.
“Em xin lỗi rằng anh thấy khuynh hướng nói chuyện của em quá chướng tai gai mắt,” cô đay nghiến, “nhưng em đang cố nói với anh vài thứ quan trọng, và anh cố hôn em.”
Anh nhún vai. “Anh luôn cố hôn em. Em là vợ anh. Anh phải làm cái quái gì khác chứ?”
“Nhưng đôi lúc không đúng thời điểm.” Cô nói. “Phillip, nếu chúng ta muốn có một cuộc hôn nhân tốt đẹp–”
“Chúng ta có một cuộc hôn nhân tốt đẹp.” Anh ngắt ngang, giọng phòng thủ và cay đắng.
“Vâng, tất nhiên,” cô nói nhanh, “nhưng không phải luôn là về… anh biết đó.”
“Không.” Anh nói, cố ý chậm hiểu. “Anh không biết.”
Eloise nghiến hai răng lại với nhau. “Phillip, đừng như thế.”
Anh không nói gì, chỉ siết chặt đôi tay đã khoanh lại và chòng chọc nhìn vào gương mặt cô.
Cô nhắm mắt, và cằm khẽ lắc lư về trước khi môi cô di chuyển. Và anh nhận ra cô đang nói. Cô không tạo ra một âm thanh nào, nhưng cô vẫn đang nói.
Chúa tôi, phụ nữ không bao giờ dừng lại. Ngay cả bây giờ cô đang tự nói với chính mình.
“Em đang làm gì vậy?” Cuối cùng anh hỏi.
Cô không mở mắt khi nói. “Đang cố tự thuyết phục bản thân sẽ ổn thôi khi phớt lờ lời khuyên của mẹ em.”
Anh lắc đầu. Anh sẽ chẳng bao giờ hiểu phụ nữ.
“Phillip.” Cuối cùng cô nói, chỉ khi anh quyết định rằng anh sẽ bỏ đi và để cô tự nói chuyện riêng tư với chính mình. “Em rất thích những gì chúng ta làm trên giường–”
“Thật tốt khi nghe thế.” Anh cáu kỉnh, vẫn còn quá điên tiết để có thể lịch thiệp.
Cô làm ngơ sự thiếu lễ độ ở anh. “Nhưng nó không thể chỉ về chuyện đó.”
“Nó?”
“Hôn nhân của chúng ta.” Cô đỏ mặt, rõ ràng không thoải mái với lời nói thẳng thắn như thế này. “Nó không thể chỉ là về ân ái.”
“Nó có thể chắn chắn trở thành một thỏa thuận tuyệt vời.” Anh lẩm bẩm.
“Phillip, sao anh không thảo luận chuyện này với em? Chúng ta có một vấn đề, và chúng ta cần nói chuyện về nó.”
Và rồi thứ gì đó trong anh đơn giản bật ra. Anh tin là hôn nhân của anh hoàn hảo, và cô đang than phiền? Anh đã quá chắc anh nhận được nó ngay lúc này. “Chúng ta mới cưới được một tuần, Eloise.” Anh nghiến răng. “Một tuần. Em trông đợi những gì ở anh?”
“Em không biết. Em–”
“Anh chỉ là một thằng đàn ông.”
“Và em chỉ là một người phụ nữ.” Cô nhỏ nhẹ nói.
Vì vài lý do, những từ ngữ lặng lẽ của cô chỉ làm anh phát khùng hơn nữa. Anh chồm tới trước, cố tình dùng kích cỡ ở anh để hăm dọa cô. “Em có biết đã bao lâu kể từ khi anh nằm với một người phụ nữ?” Anh rít lên. “Em có biết bất cứ gì không?”
Đôi mắt cô mở lớn đến không tin nổi, và cô lắc đầu.
“Tám năm.” Anh gầm lên. “Tám năm dài ròng rã với không gì hơn ngoài chính bàn tay anh để xoa dịu. Nên lần tiếp theo anh dường như hưởng thụ với chính mình trong khi lao vào em, làm ơn tha lỗi cho sự non dại và tính đàn ông ở anh–” Anh nói từ ngữ như cô có thể nói, với sự chế nhạo và giận điên. “Anh đơn giản đang có một khoảng thời gian tuyệt đẹp sau một thời gian dài khô cạn.”
Và rồi, không thể chịu nổi cô thêm một khoảnh khắc nào nữa–
Không, không đúng. Anh không thể chịu được bản thân.
Dù cách nào đi nữa, anh bỏ đi.