Sau bữa cơm tối, Giản Hoài Hiên tìm Cố Ngẫu, nhưng không gọi Cố Ngẫu vào phòng sách nói chuyện mà lấy cớ dắt chó đi dạo, bảo Cố Ngẫu đi cùng mình.
Diệu Cư có diện tích rất lớn, công tác xanh hóa cũng làm rất tốt, Cố Ngẫu đẩy xe lăn đi trên lối đi bộ, suốt cả đoạn đường cũng không gặp ai, chỉ có hai người bọn họ cộng với Ca Ca.
Như thể biết bây giờ Giản Hoài Hiên không tiện hoạt động nên Ca Ca không chạy tán loạn khắp nơi, cho dù thi thoảng không nhịn được muốn chạy thì chỉ cần Giản Hoài Hiên kéo kéo dây xích là có thể giữ chặt nó lại, khiến chú chó trở nên ngoan ngoãn.
Giản Hoài Hiên cũng không vừa gặp đã nhắc tới chuyện máy tính với Cố Ngẫu mà gọi điện thoại cho mẹ mình trước.
Lúc này La Ái Cầm đã xuống máy bay, còn chụp một tấm ảnh tại sân bay đăng lên trang cá nhân.
Giản Hoài Hiên vừa gọi qua, La Ái Cầm lập tức nghe máy: “Con trai đấy à!”
Giọng điệu vui vẻ, không hề giống vừa trải qua một chuyến bay dài.
Giản Hoài Hiên cũng không ngạc nhiên, mặc dù sự ngây thơ của mẹ anh khiến người ta có hơi đau đầu, nhưng đồng thời bà còn có sức lực và sự nữ tính có thể so với mấy cô gái trẻ trung.
Như thể có thể mãi mãi nóng rực như mặt trời.
Giản Hoài Hiên: “Mẹ, bên chỗ con không thiếu người chăm sóc.”
Lúc này La Ái Cầm mới bỗng nhớ ra chuyện mình đã làm trước khi ra nước ngoài, bà lập tức chột dạ, nói: “Nhưng mà dì Văn Tiệp của con đã nói là con gái vẫn sẽ cẩn thận hơn, Tiểu Liên vừa nhìn đã biết quen được người khác chăm sóc, không bằng…”
“Mẹ.” Giản Hoài Hiên cắt ngang lời bà: “Con không cần con gái chăm sóc, Cố Liên tới chỗ con cũng không phải là để chăm sóc cho con, trong nhà còn có Tiểu An do ông nội gọi tới và dì Lý, mẹ không cần lo lắng chuyện của con, nhưng mẹ lại bảo một cô gái con không quen không biết tới mới khiến con cảm thấy xấu hổ, hơn nữa Cố Liên cũng sẽ không vui.”
La Ái Cầm rất dễ thuyết phục, vừa nghe con trai nói vậy, bà lập tức dao động: “Thế à…”
Giản Hoài Hiên hướng dẫn từng bước: “Mẹ cũng không phải là người biết chăm sóc người khác, nếu bố bị bệnh, rõ ràng bên cạnh đã có mẹ chăm sóc nhưng con còn tìm một người phụ nữ tầm tuổi mẹ qua đó chăm sóc cho bố thì mẹ có vui không?”
La Ái Cầm chỉ ngây thơ chứ không phải không có tính chiếm hữu, bởi vậy bà vô cùng thẳng thắn: “Đương nhiên là không vui rồi!”
Giản Hoài Hiên biết, nói đến đây thì mục đích của cuộc đối thoại này cũng đã đạt được, tiếp theo là nên xử lý cô nàng kia và dì Văn Tiệp khuyên mẹ anh như thế nào.
Quả nhiên La Ái Cầm hỏi Giản Hoài Hiên: “Vậy bây giờ mẹ gọi cho cô Kỳ quay về nhé?”
Giản Hoài Hiên thầm thở dài: “Con đã bảo cô ta ở chỗ khác, nếu cô ta gọi cho mẹ thì mẹ cứ nói ý của mẹ chỉ đùa bảo cô ta tới thành phố A thôi chứ không phải thật sự muốn cô ta đến chỗ con, nói rằng tự cô ta hiểu lầm, bên phía dì Văn Tiệp mẹ cũng cứ nói như vậy là được.”
La Ái Cầm: “Được được được, nhưng làm vậy liệu dì Văn Tiệp của con có thể không vui không?”
Giản Hoài Hiên nhàn nhạt nói: “Mẹ yên tâm, bà ta không có thời gian để không vui với mẹ đâu.”
Giản Hoài Hiên không thích vô duyên vô cớ bị người ta lợi dụng, nếu chuyện hôm nay cứ bỏ qua như vậy, có trời mới biết được sẽ có bao nhiêu người dùng cách này để đưa người đến chỗ anh, vậy nên sáng nay, sau khi cô nàng họ Kỳ kia đến nhà, Giản Hoài Hiên đã bảo trợ lý Dịch đi điều tra về bối cảnh của bạn học của mẹ mình… dì Văn Tiệp và chồng của bà ta để xác định lý do vì sao đối phương lại vội vã như vậy, thậm chí không thèm để ý tới danh tiếng, hóa ra là vì bên kia nghe phong thanh rằng bây giờ Hi Quyết do Giản Trì Cẩm đang lãnh đạo có một hạng mục hợp tác với nền tảng nào đó, vì vậy cũng muốn chen một chân vào.
Chỉ là nhà họ Giản là doanh nghiệp lớn, có thể một mình nuốt chửng dự án này thì việc gì phải cho người khác chen chân vào, vì thế bọn họ mới nghĩ ra cái trò liên hôn, lợi dụng bạn học cũ để đưa cháu gái ngoại của mình tới chỗ Giản Hoài Hiên.
Nếu là bình thường thì đương nhiên bọn họ sẽ không cảm thấy làm vậy sẽ có tác dụng, nhưng Giản Hoài Hiên bỗng nhiên bị liệt nửa người, bọn họ cảm thấy mình làm vậy là trong lúc hoạn nạn mới thấy chân tình.
Thấy chân tình cái quái gì.
Sau khi xử lý xong chuyện của cô nàng kia, Giản Hoài Hiên và Cố Ngẫu dắt Ca Ca đi dạo thêm một đoạn nữa rồi Giản Hoài Hiên mới mở miệng hỏi Cố Ngẫu, nhưng vẫn không hỏi chuyện máy tính của Cố Ngẫu bị người ta gắn thiết bị phát tín hiệu định vị mà là hỏi về công việc của Cố Ngẫu.
Trường kỹ thuật mà Cố Ngẫu theo học là hệ ba năm, cô tốt nghiệp sớm hơn Cố Liên một năm, vì vậy khi giải thích về công việc của mình, Cố Ngẫu nói dối là mình nhận vài công việc trên mạng để chuẩn bị kinh nghiệm sau này đi thực tập sau khi tốt nghiệp.
Vậy nên Giản Hoài Hiên hỏi Cố Ngẫu cảm thấy thế nào, có dự định phát triển theo hướng này trong tương lai hay không.
Cố Ngẫu tự giác nhận định mình không giống những người khác, cô không có đường lui, vậy nên trong ba năm đi học ở trường kỹ thuật, khi những người xung quanh đang lặn ngụp trong cuộc sống xô bồ thì cô đã bắt đầu tìm việc, sau khi tốt nghiệp, cô lập tức thích nghi được, không phải trải qua cảm giác thất nghiệp, CV không quá xuất sắc nhưng cũng không phải là ma mới, bỗng nhiên bị hỏi về cảm giác của ma mới, cô thật sự không biết nên trả lời như thế nào.
Cô thoáng chần chờ, vừa nhớ lại cảm giác khi mới bước chân vào ngành này, vừa chọn lọc nội dung để không bị bại lộ thân phận, thế là cô thuận miệng nói hai câu: “Cũng ổn, chỉ là ban đầu không biết nhiều lắm, không biết sau khi nhận job phải ký hợp đồng chính thức mới bảo đảm, vậy nên cũng bị lừa vài lần. Sau đó thì tốt rồi, quen vài người trong giới, có gì không hiểu thì có thể hỏi.”
Cố Ngẫu nhìn Giản Hoài Hiên đang hơi nghiêng đầu, phát hiện anh đang nghiêm túc lắng nghe.
Nhưng Cố Ngẫu chưa từng nói với ai về những trải nghiệm khi mình vừa bước vào ngành này, bây giờ cô cũng không định kể chi tiết với Giản Hoài Hiên, phân tích quá khứ của mình cho anh thấy, vì thế cô chỉ khái quát bằng dăm ba câu, vô cùng có lệ.
Giản Hoài Hiên: “Vậy cô có gặp phải chuyện gì kỳ lạ hay không?”
Cố Ngẫu: “Ví dụ như?”
Giản Hoài Hiên: “Bị người khác theo dõi hay gì đó.”
Cố Ngẫu dừng bước chân khiến xe lăn cũng dừng lại, Ca Ca không thể đi tiếp, nó lè lưỡi như đang thúc giục, nhưng được Giản Hoài Hiên xoa xoa đầu nên nó lại ngồi xuống phe phẩy đuôi.
Đúng là chủ chó vẫn khác, dù là ở trước mặt Giản Trì Cẩm hay ở trước mặt Tô Thuyên thì Ca Ca cũng chưa từng ngoan ngoãn như vậy.
Cố Ngẫu trầm mặc một lúc lâu, hỏi với giọng điệu hơi run run: “Vì sao anh lại hỏi vậy?”
Cố Ngẫu cho rằng Giản Hoài Hiên nhận được bưu kiện đe dọa hay gì đó từ tên biến thái, kết quả Giản Hoài Hiên nói với cô một chuyện khiến da đầu Cố Ngẫu còn tê dại hơn cả việc gửi bưu kiện đe dọa: “Trong lúc nhân viên sửa máy tính của cô đã phát hiện một thiết bị phát tín hiệu định vị.”
Thiết bị phát tín hiệu định vị…
Đầu óc của Cố Ngẫu ù ù, cô ngẩn ra.
Bảo sao dù cô chuyển nhà đi đâu thì tên biến thái kia cũng tìm được, nhưng vì sao máy tính của cô lại có thiết bị phát tín hiệu định vị?
Cố Ngẫu miễn cưỡng hồi tưởng lại, phát hiện bình thường cô rất hay mang máy tính ra ngoài, tham gia các buổi triển lãm truyện tranh hoặc là trong groupchat hẹn gặp mặt, có đôi khi cần ký hợp đồng, cô còn trực tiếp giao máy tính cho trợ lý mà đối tác sắp xếp cho cô, khi đi chơi cùng các thành viên trong groupchat, cô cũng sẽ nhờ người khác trông balo đựng máy tính cho mình.
Vì vậy, Cố Ngẫu không hề có manh mối gì về người đã gắn thiết bị phát tín hiệu định vị vào máy tính của cô.
Bởi vì phạm vi thật sự quá rộng, hơn nữa nếu đã có thể gắn vào máy tính, vậy thì những thứ khác thì sao, ví dụ như…
Cố Ngẫu lấy điện thoại di động của mình trong túi ra.
Giản Hoài Hiên: “Cần tôi gọi người tới kiểm tra cho cô không?”
Cố Ngẫu run giọng nói: “Làm phiền anh.”
Xe lăn được Cố Ngẫu đẩy về phía trước một lần nữa, sau khi đi được khoảng mười mét, Cố Ngẫu mới nhẹ giọng nói: “Tôi đã bị quấy rối một khoảng thời gian rồi.”
Có lẽ vì Giản Hoài Hiên đã nói cho cô biết chuyện máy tính của cô bị gắn thiết bị theo dõi, cũng có thể là vì bây giờ cô đang ở trong nhà Giản Hoài Hiên, cũng phải cho người ta một lời giải thích, vì thế cô nói với Giản Hoài Hiên: “Người kia gửi tin nhắn hoặc ảnh chụp qua Internet cho tôi, để tôi biết được người nọ vẫn luôn theo dõi tôi.”
Giản Hoài Hiên: “Đã báo cảnh sát chưa?”
Cố Ngẫu: “Rồi, nhưng cảnh sát cũng không tìm thấy manh mối gì cả, nhưng gần đây đối phương không gửi gì cho tôi nữa.”
Bởi vì cô đã chuyển đến Diệu Cư.
“Vậy trong khoảng thời gian này cô hạn chế ra khỏi nhà, nếu muốn đi ra ngoài thì nói với tôi một tiếng để tôi bảo Triệu Lỗi đi cùng với cô.” Giản Hoài Hiên nói: “Trước đây đối phương chỉ theo dõi cô, bây giờ cô đã thoát khỏi sự giám sát của gã, rất khó đảm bảo gã có bị kích thích gì đó, đến khi có cơ hội tiếp xúc với cô lần nữa sẽ làm gì cô hay không.”
Cố Ngẫu há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ nói một câu: “Cảm ơn.”
Giản Hoài Hiên cong cong khóe môi, nhìn từ góc nghiêng của anh, nụ cười của anh vẫn luôn nhu hòa như thế, nhưng lại có một chút độ ấm khó mà phát hiện ra: “Không cần khách sáo.”