Thế nên khi đã bước vào tuổi ngũ tuần, hắn vẫn khỏe như vâm, tính tình vẫn thoải mái, yêu đời, đã gần nghỉ hưu, hắn lại thèm khát một cuộc sống gia đình ổn định, và cũng có thể là một lứa con mới. Và tại sao lại không chứ? Cái ý tưởng đó ngày càng quấn lấy hắn. Thật đáng ngạc nhiên là hắn lại khao khát được làm cha một lần nữa, có một đứa con gái hẳn là thú lắm: hắn đã từng yêu thương Claudia hết mực lúc nàng còn nhỏ, dù hiện nay hai cha con không ai nói với ai lời nào nữa. Con nhỏ cùng một lúc vừa láu lỉnh vừa trực tính, và nó đã dựng được một sự nghiệp riêng là một nhà viết kịch bản thành công. Và mấy ai biết được một ngày nào đó họ sẽ làm lành lại với nhau. Xét trên nhiều mặt thì con nhỏ cũng bướng bỉnh như hắn, vì thế hắn hiểu rõ con gái mình và cũng thầm phục cách nó cứng cỏi bảo vệ những gì nó tin tưởng.
Cross đã thua canh bạc phim ảnh đó, nhưng dù có thế nào đi nữa thì tương lai của nó cũng được bảo đảm. Nó vẫn còn Xanadu và ông Trùm sẽ đưa tay nâng đỡ nó thực hiện một phi vụ mới để bù lại khoản đã liều lĩnh để tuột mất. Nó là một đứa khá, nhưng nó còn trẻ và tuổi trẻ còn phải phiêu lưu, phải liều lĩnh. Âu tất cả cuộc đời này cũng chỉ có thế thôi. Truyện "Ông Trùm Quyền Lực Cuối Cùng "
Sau khi bỏ Cross lại phi trường, Pippi lái xe đến New York ở một vài ngày với cô nhân tình Bờ Tây của mình. Đó là một cô tóc nâu rất bắt mắt, một nữ thư ký trong ngành tư pháp, với một lối hóm hỉnh sắc sảo đặc trưng cho dân New York, và là một người khiêu vũ tuyệt vời. quả thật cô ả rất ham tiêu xìa, một cô vợ khá “hao” đấy. Vả lại quá lớn tuổi: tới bốn mươi lăm lận. Lại còn chuyện cô ả độc thân, một phẩm chất tuyệt vời với một nhân tình nhưng không ràng buộc hôn nhân mà Pippi mong muốn.
Kỳ nghỉ cuối tuần bên ả quả là khỏi chê, dù phân nửa thời gian ả cứ cắm đầu vào mấy tờ báo Time. Họ ăn trong những nhà hàng ngon nhất, đi khiêu vũ ở các hộp đêm, và vào cuộc mây mưa trong căn hộ của ả. Nhưng Pippi cần cái gì thanh bình, êm ả hơn.
Hắn bay đến Chicago. Cô nhân tình ở đây biểu trưng nhục dục của cái thành phố náo nhiệt này. Cô nàng uống rượu hơi nhiều, lễ lạc hội hè hơi quá trớn, thuộc loại vô tư lự, chỉ biết vui thú. Nhưng phải cái lại lười và hơi cẩu thả, mà Pippi lại thích một mái ấm gọn gàng. Và cũng như ả đầu tiên, cô nàng đã quá lứa để xây dựng gia đình, theo lời nàng thì ít nhất cũng đã bốn mươi rồi. Nhưng có hề gì. Thế hắn liệu muốn quanh quẩn bám váy một đứa con nít vắt mũi chưa sạch chắc? Sau hai ngày ở Chicago, Pippi gạch tên nàng ra khỏi danh sách.
Với hai người đó, hắn sẽ gặp khó khăn khi cho họ sống ở Vegas. Họ là phụ nữ của các đô thị, và Pippi biết rõ rằng Vegas thật sự là một thị trấn tỉnh lẻ, nơi thế chỗ cho bầy gia súc là các sòng bạc. Và không có cách nào Pippi sống được ở một nơi khác ngoài Vegas, vì ở Vegas không có ban đêm. Ánh đèn néon xua tan mọi bóng ma, cả thành phố rực sáng lê như một viên kim cương rực lửa sẽ đốt sạch mọi hồn ma vừa thoát khỏi anh đèn.
Hắn ưng ý nhất là cô nhân tình ở Los Angeles, và Pippi cũng lấy làm hài lòng đã khéo lựa mấy cô trên phương diện “địa hình địa vật”. Sẽ không đời nào có vụ “tình cờ chạm trán”, sẽ không phải nhức đầu, mệt óc, đắn đo chọn cô nào. Cả ba đều có nghề nghiệp nhất định và không thể ăn mảnh tạm thời được. Nói thực ra thì bây giờ ngồi nhìn lại, hắn cũng phục mình đã bước đi trên con đường đó như thế nào. Táo bạo nhưng cẩn trọng, dũng mãnh nhưng không liều mạng, trung thành với Gia đình và được sự tưởng thưởng xứng đáng. Sai lầm duy nhất của hắn là đã cưới một người như Nalene, mà nghĩ cho cùng thì có người phụ nữ nào có thể cho hắn mười lăm năm hạnh phúc hơn thế đâu. Và có tên nào dám vỗ ngực cho rằng suốt đời mình chỉ phạm một lỗi lầm duy nhất như hắn không? ot nữ nào có thể cho hắn mười lăm năm hạnh phúc hơn thế đâu. Và có tên nào dám vỗ ngực cho rằng suốt đời mình chỉ phạm một lỗi lầm duy nhất như hắn không? ông Trùm hay nói câu gì nhỉ? À, sống mà có lỗi lầm thì chỉ là chuyện nhỏ, chỉ có điều miễn sao nó không phải là một sai lầm chết người.
Hắn quyết định tự đi thẳng đến Los Angeles mà không ghé lại Vegas. Hắn gọi phôn báo cho Michelle biết hắn đang trên đường đến và nàng khỏi phải nhọc công ra phi trường đón. “Chỉ cần khi anh tới em sẵn sàng dùm anh là được rồi”, hắn nói với nàng. “Anh nhớ em ghê, mà anh cũng có chuyện hệ trọng muốn nói cho em biết”.
Michelle thì cũng vừa lứa, ba mươi hai tuồi và cũng dịu dàng hơn, lại không đòi hỏi gì nhiều, tính tình cũng dễ thương, có lẽ vì nàng sinh ra và lớn lên ở Caliíornia. Trên giường thì nàng khỏi chê, nhưng không phải mấy người kia không được như vậy, vì đây là tiêu chuẩn đầu tiên của Pippi mà. Nhưng nàng không quá sắc sảo, mưu mô, nàng sẽ không gây rắc rối, Chỉ cso điều hơi tưng tửng, nàng tin vào mấy cái trò thời địa mới vớ vẩn như “thông linh”, có thể nói chuyện được với các linh hồn, nàng kể về những số kiếp mà nàng đã đi qua, nhưng nàng cũng vui lắm. Cũng như mọi người đẹp ở Caliíornia, nàng đã mơ được làm một nữ diễn viên, nhưng ý tưởng đó hoàn toàn bị loại bỏ. Hiện nay nàng đang đắm mình vào các môn yoga, “thông linh” vào việc rèn luyện thân thể, thường xuyên lui tới các câu lạc bộ thể dục. Bên cạnh đó, lúc nào nàng cũng khen nức nở cái “nghiệp” của Pippi. Vì dĩ nhiên chẳng có ả nào biết được “nghề nghiệp” thật sự của Pippi. Đơng giản hắn chỉ là một quan chức hành chính trong một hiệp hội khách sạn ở Vegas. Truyện "Ông Trùm Quyền Lực Cuối Cùng "
Đúng rồi, với Michelle thì hắn có thể ở lại Vegas, hai người có thể có một căn hộ ở Los Angeles, đến lúc nào thấy chán thì chỉ cần bốn mươi phút là bay tới Los Angeles nghỉ lại đôi tuần. Và cũng có thể để nàng khỏi rảnh chân rảnh tay, hắn sẽ mua cho nàng một cửa hàng bán quà tặng ở khách sạn Xanadu. Thật sự thì có thể như vậy lắm chứ. Nhưng nếu nàng từ chối thì sao?
Hắn chợt nhớ lại một điều: Khi các con còn nhỏ, Nalena hay đọc cuốn “Goldilods và ba con gấu”. Hắn giờ đây chcavvngr khác gì Goldilods. Nàng ở New York thì quá “dai”, nàng ở Chicago thì quá “nhão”. Dĩ nhiên: trong cuộc đơi fnafỳ thì làm gì có thứ gọi là “ngay chóc”.
Khi xuống máy bay ở Los Angeles, hắn tận hưởng ngay cái không khí ngọt ngào của Caliíornia, và thậm chí quên cả làn khói mù dày đặc ở đây. Hắn thuê một chiếc xe và đầu tiên lái tới khu Rodeo Drive, hắn thích tặng các bà các cô những món quà nho nhỏ để gây ngạc nhiên, và cũng khoái tản bộ dọc theo dãy cửa hiệu sang trọng tượng trưng cho sự xa xỉ của thế giới. Hắn mua một cái đồng hồ đeo tay rất lộng lẫy trong tiệm Gucci; một cái ví trong tiệm Fendi, dù hắn nghĩ cái đó chẳng ra hồn gì; một cái khăn choàng cổ Hèmes; và một ít nước hoa đựng trong cái lọ trông chẳng khác gì một tác phẩm điêu khắc cầu kỳ và đắt tiền. Lúc mua một hộp đồ lót phụ nữ loại đắt tiền, hắn bỗng hòa hứng ghẹo cô bán hàng, một cô tóc vàng còn trẻ, rằng hắn mua để mình xài đấy. Cô gái nhìn hắn một phát rồi phán: “Đúng quá rồi...”
Trở ra xe hơi, nghèo thêm hết ba trăm đô, hắn thẳng hưởng về Santa Monica, hàng hóa để băng sau, tất cả mấy món quà đều dồn vào một cái túi màu sặc sỡ của tiệm.
Tới Brenvvood, hắn ghé vào siêu thị Brenvvood một nơi ưa thích của hắn. Hắn thích những cửa hiệu thực phẩm có được một khoảng không vừa phải, bày biện vài cái bàn pinic nơi người ta có thẻ giải khát và ăn miếng gì đó. Đồ ăn trên máy bay dở tệ, nên hắn thấy đói. Mà Michelle thì không đời nào để đồ ăn trong tủ lạnh, nàng ăn chay trường mà.
Hắn vào một tiệm mua hai con gà quay, một tá sườn ram, bốn cái xúc xích với đầy đủ phụ gia. Hắn mua bánh mì trắng và bánh lúa mạch trong một tiệm khác. Tại một quầy hàng, hắn lấy thêm một ly Coke to tướng rồi chọn một cái bàn picnic, ngồi xuống tận hưởng khoảnh khắc cô độc cuối cùng.
Hắn duyệt hai cái xúc xích, nửa số gà quay và một ít bánh chiên kiểu Pháp. Hắn chưa từng nếm thứ gì ngon như vậy. Hắn ngồi trong ánh tà dương vàng rực của Caliíornia, làn không khí ngọt ngào thơm mát lau sạch gương mặt hắn. Hắn không thích đi khỏi nơi đó chút nào, nhưng Michelle đang chờ. Hẳn giờ này nàng đã tắm rửa sạch sẽ, đã “ướp hương” cẩn thận, đã hơi ngà ngà rồi, và trước khi hắn kịp đánh răng thì nàng đã lôi hắn lên giường ngay. Có thể trước khi “hành sự”, hắn sẽ ngỏ lời cầu hôn.
Cái túi xách đựng đồ ăn được trang trí bằng các hình tượng thuật lại một câu chuyện ngụ ngôn về thực phẩm. Đúng là một cái túi mua hàng “trí tuệ” rất thích hợp với loại khách hàng “trí thức” của siêu thị. Khi đặt nó vào trong xe, hắn chỉ thoáng đọc được hàng đầu tiên “Trái cây là thức ăn của loài người trong vườn Địa đàng...” “Lạy Chúa”, Pippi thầm nghĩ.
Hắn lái tới Santa Monica, và dừng xe trước căn hộ của Michelle nằm trong một dãy những ngôi nhà hia tầng có hàng ba trông giống kiểu Tây Ban Nha. Khi ra khỏi xe, hắn máy móc xách hai cái giỏ bên tay trái để rảnh tay bên phải. Cũng theo thói quen, hắn đưa mắt quan sát từ trên xuống dưới con đường thật đẹp, không có một chiếc xe nào đậu cả. Những căn hộ xây theo kiểu Tây Ban Nha có những lối xe chạy rộng rãi, thoáng đãng và có vẻ an bình, thuần hậu như trong thánh đường. Những rãnh nước chạy dọc theo lề đường được giấu sau hàng hoa và cỏ. Những cây xòe tán tạo thành một mái vòm in lên nền trời buổi hoàng hôn.
Lúc này Pippi phải cuốc bộ theo một con hẻm dài có dãy hàng rào gỗ sơn xanh được các luống hồng bọc quanh. Căn hộ của Michelle nằm ở mặt sau, một tàn tích của Santa Monica trong quá khứ, mà ngày nay vẫn mang hương vị đồng nội. Các tòa nhà thì có vẻ như dựng bằng một loại gỗ xưa, mà mỗi cái hồ bơi tách biệt nhau được trang hoàng bằng những băng ghế trắng.
Phía ngoài hẻm, ở tuốt tận phía bên dưới, Pippi nghe tiếng rồ máy của một chiếc xe đang đậu vọng lên. Âm thanh đó khiến hắn trở nên cảnh giác, lúc nào hắn cũng cảnh giác. Ngay đúng lúc đó, hắn nhác thấy một tên nhổm dậy từ băng ghế. Hắn sửng sốt la lên. “Mày làm cái chó gì ở đây thế thằng kia?”
Gã kia không đưa tay ra chào hắn, và trong khoảnh khắc đó, mọi chuyện đối với Pippi đã quá rõ ràng. Hắn biết những gì sắp sửa xảy ra. Bộ não hắn xử lý quá nhiều thông tin đến nỗi hắn không thể phản ứng được gì. Hắn thấy khẩu súng ló nòng, rất nhỏ bé và có vẻ vô hại. Hắn thấy sự căng thẳng hằn rõ trên gương mặt của tên sát thủ. Đó là lần đầu tiên hắn hiểu ra ánh mắt trên khuôn mặt của những người hắn hạ sát, hiểu được sự sửng sốt cực độ của họ khi biết rằng cuộc đời họ thế là hết. Và hắn hiểu rằng hắn cũng phải trả giá cho cuộc đời của mình. Thậm chí còn có một ý nghĩ thoáng qua đầu hắn rằng tên sát thủ này đã bố trí quá tệ, rằng với hắn sẽ không bao giờ làm theo kiểu này.
Dù biết là chẳng có một cơ hội nào, hắn vẫn cố hết sức mình. Hắn quẳng hai giỏ hàng xuống rồi lao mình tới trước, và cùng lúc đó lần tay xuống rút súng. Tên đó cũng dấn tới chào đón hắn. Và Pippi trong cơn mừng quýnh của mình, đã vươn người tới gã. Sáu viên đạ đã hết tung người hắn lên trời và dập hắn xuống một luống hoa dưới chân rào sơn xanh. Hắn ngửi thấy mùi hương hoa. Hắn ngước mắt lên nhìn cái tên đang dứng trên đầu rồi thều thào: “Mày, thằng Santadio chó đẻ...”. Kế đến là viên đạn cuối cùng cày vào sọ hắn. Pippi De Lena, còn đâu nữa..