Sáng sớm hôm sau, vì ánh nắng chiếu vào làm cho mắt Du Nhiên nheo lại, buộc cô phải thức dậy.
Nhưng cô lại cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, nhìn sang bên cạnh liền thấy khuôn mặt chình ình của Doãn Đình Nghiêm.
Cô hốt hoảng hét toáng lên làm anh cũng thức giấc theo.
Mặc cho cô có gặng hỏi bao nhiêu lần “Tại sao anh lại ở trong phòng của cô” thì đáp lại anh chỉ lật người, bịt mồm cô lại.
Du Nhiên thấy dù cho hai người có hôn nhau rồi đi chăng nữa thì hiện tại họ đang tiếp xúc gần với nhau như vậy mà lại còn trên cùng một chiếc giường, cô cũng thật sự có chút không thoải mái.
Cô bèn hát lớn tung cước đá thẳng anh xuống giường:
- Cút xuống cho tôi!
*Tại nhà hàng - nơi hai người gặp đối tác.
Đứng trước mặt hai người là vị giám đốc Lâm đnag niềm nở đón tiếp:
- Chào tổng giám đốc Doãn, cảm ơn cậu đã nể mặt dùng bữa với tôi.
- Tổng giám đốc Lâm khách sáo rồi.
Ngay lập tức, ông ta liền giới thiệu con gái mình trước mặt Doãn Đình Nghiêm và Du Nhiên để thu hút sự chú ý của anh:
- Đây là con gái của tôi, Lâm Ánh Tuyết.
- Chào tổng giám đốc Doãn.
- Lâm Ánh Tuyết tỏ vẻ e dè, khép nép trước cậu chủ Doãn.
Dù cho không để vào mắt đi chăng nữa thì Doãn Đình Nghiêm vẫn nên giữ phép lịch sử tối thiểu, anh lạnh lùng đáp lại: “Xin chào”.
Du Nhiên bên cạnh thì lườm anh cháy mặt vì cô đã quá quen với việc anh có số đào hoa, đi đến đâu gái bu đến đấy.
Doãn Đình Nghiêm kéo ghế cho Du Nhiên, mọi hành động, cử chỉ ôn nhu của Doãn Đình Nghiêm đối với Du Nhiên đều lọt hết vào tầm mắt của Lâm Ánh Tuyết, Du Nhiên bất giác bắt gặp ánh mắt đố kị đó, không hiểu cô đã động gì đến cô ta mà cô có cảm giác rùng mình nên cô chỉ cười nhẹ đáp lại.
Trái lại, Lâm Ánh Tuyết tức giận ra mặt, coi thường Du Nhiên.
Cùng ngồi với nhau trên một bàn ăn mà mỗi người mỗi suy nghĩ khác nhau, Du Nhiên thì tự nhiên ăn uống không màng thế sự, Doãn Đình Nghiêm lại đang thầm trách móc Du Nhiên sao lại có thể tự nhiên ngồi ăn như không có gì xảy ra như vậy được chứ, hay là cô ấy không có cảm giác gì với anh, đến cả anh còn cảm nhận được sự tức giận của Lâm Ánh Tuyết ngồi đối diện cơ mà.
Lúc này, vị tổng giám đốc Lâm kia liền đứng lên viện cớ có việc bận để lại không gian cho ba người.
- Tổng giám đốc Doãn, thật ngại quá, tôi có việc gấp phải đi, để Ánh Tuyết thay tôi tiếp đãi cậu tiếp nhé.
Mong cậu thông cảm! Ánh Tuyết, con phải tiếp đãi tổng giám đốc Doãn cho tốt đấy nhé…
- Bố yên tâm đi.
Cô ta vẫn nhớ lời dặn dò của bố rằng chỉ cần tiếp cận Doãn Đình Nghiêm thành công thì không cần lo đến chuyện hợp đồng dự án của tập đoàn nữa… Lúc này, cô ta mới bắt đầu thăm dò Doãn Đình Nghiêm:
- Đúng rồi, tổng giám đốc Doãn.
Anh vẫn chưa giới thiệu cô gái ngồi bên cạnh, cô ấy là trợ lí của anh sao?
- Không phải, cô ấy là bạn gái của tôi, Lục Du Nhiên.
Đối với lời giới thiệu cô của anh với Lâm Ánh Tuyết, Du Nhiên không hề có một biểu cảm dư thừa nào trên khuôn mặt mà vẫn chú tâm vào ăn bởi cô đã quá quen với việc bản thân mình bị lấy ra làm bia đỡ đạn cho anh rồi.
- Thì ra là vậy, gu của tổng giám đốc Doãn quả nhiên đặc biệt.
Đúng rồi, tổng giám đốc Doãn, món nổi tiếng nhất của nhà hàng này là gan vịt.
Anh thử xem~
Doãn Đình Nghiêm bỏ qua tất cả hành động “chăm sóc” của Lâm Ánh Tuyết, chuyên tâm ân cần bóc vỏ tôm cho Du Nhiên, nhìn thấy biểu cảm thích thú của cô khi được ăn ngon thì anh lại thấy vô cùng thoải mái.
Lúc sau, anh quay sang phía cô gái họ Lâm kia, chỉ lịch sự đáp lại: “Xin lỗi cô Lâm, tôi không thích ăn gan”.
Chính vì thái độ lạnh lùng này của Doãn Đình Nghiêm mà sự tức giận của Lâm Ánh Tuyết liền đổ hết lên đầu của Du Nhiên.
________
P/s: Ôi cơm tró ngon quá… ngại giùm bà cô Lâm kia =)))).
Danh Sách Chương: