Phó Uyên duỗi hai tay ôm lấy eo Vu Duệ, kéo cô gần sát vào anh.
Anh vuốt một sợi tóc loà xoà trước trán cô ra sau vành tai, thấp giọng nói: “Tôi nói cho cô một bí mật nhé.”
“Bí mật gì?” Vu Duệ bày ra vẻ mặt phòng bị, ngữ điệu có chút dè chừng.
“Vu Duệ, cô rất xinh đẹp.” Phó Uyên ghé sát môi vào tai cô, thì thầm một câu.
Hơi thở nóng rực mang theo hương rượu nhàn nhạt khiến cô nhất thời bối rối không biết phải làm sao, tay chân trên người bỗng trở nên thừa thãi.
“Anh say rồi, say đến hồ đồ rồi.” Cô cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh.
“Tôi có say đâu.” Ngón tay Phó Uyên khẽ vuốt ve dọc theo xương quai hàm thanh thoát của cô, dừng lại trên cái cằm nhọn nhỏ xinh.
Khoé miệng Vu Duệ đang hé mở, anh không tự chủ mà dùng ngón cái vuốt nhẹ cánh môi dưới của cô, cảm giác mềm mại truyền đến đầu ngón tay, thân thể lại bùng lên cơn khô nóng như bị lửa thiêu đốt.
Vu Duệ cũng cảm nhận được sự biến đổi nho nhỏ trên người anh, cô như bị điện giật bất ngờ đẩy anh ra, còn bản thân cũng chật vật lui về sau hai bước.
Phải thừa nhận rằng trong một tíc tắc, Vu Duệ suýt chút nữa đã rơi vào ma lực của thứ cảm xúc rung động đầy dụ hoặc kia, đó là thứ cảm xúc khó có người phụ nữ nào có thể khống chế.
Cô không dám lại gần mà chỉ đứng từ xa im lặng nhìn anh một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi: “Phó Uyên, anh thích tôi sao?”
Vu Duệ nắm chặt lòng bàn tay, nhìn thẳng vào mắt Phó Uyên, dường như không cho phép anh trốn tránh.
Lời nói thích trong miệng Phó Uyên, cùng lắm là bản tính chiếm hữu và thú vui chinh phục những thứ mới mẻ của đàn ông, chỉ có thế mà thôi.
Cô sẽ không mê sảng mà ngu ngốc đi tin tưởng Phó Uyên thích mình.
Thế nhưng cô vẫn muốn được nghe một câu trả lời rõ ràng, cho dù nó là phủ nhận hay là thừa nhận.
Không khí bỗng chốc bị kéo căng, trái tim cô như bị ai đó bóp chặt, cô lại một lần nữa thấp thỏm cất tiếng: “Tôi nói trúng tim đen anh rồi hả?”
Phó Uyên cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ gì, đến tận lúc Vu Duệ thoái chí nản lòng thì anh mới ngước mắt lên nhìn cô, đôi môi cong cong thành hình vòng cung.
Ánh mắt nóng bỏng trần trụi di chuyển đến đôi môi của Vu Duệ, lướt qua cần cổ thanh tú, cuối cùng dừng lại trước ngực.
Là một người phụ nữ trưởng thành, Vu Duệ sao có thể không hiểu ý tứ trong mắt anh.
Cô khoanh tay che ngực, hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông, nghiến răng nói: “Phó Uyên, đừng có mơ!”
Nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của cô, Phó Uyên đột nhiên bật cười ha hả ra chiều rất sảng khoái.
“Vu Duệ, bớt mấy cái ý nghĩ vớ vẩn trong đầu cô đi.
Mới cho cô nếm chút đường mật, cô đã tin sái cổ rồi à? Yên tâm, tôi không định làm gì cô đâu.
Tôi sợ bị phụ nữ lớn tuổi lại thiếu hơi đàn ông ép khô ra bã.”
Trong lúc cô vẫn còn đang lạc trong cơn hoang mang, anh lại nói tiếp: “Sợ tôi sẽ dụ dỗ cô làm chuyện xấu sao?”
Lông mày rậm nhướng lên, anh đứng trên cao, dùng một tư thế ngạo nghễ liếc nhìn cô: “Nói thật nhé, về phương diện đó, tôi có chút kén chọn.”
Vu Duệ như con mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông.
“Tôi nói đùa thôi, anh tưởng thật đấy à? Đàn ông sắp bước vào tuổi trung niên đúng thật là quá nhạt nhẽo, đùa một câu thôi mà đã tưởng bở rồi.”
Cô thừa nhận, giây phút Phó Uyên cự tuyệt, cô cảm thấy vừa hổ thẹn vừa có chút hụt hẫng, nhưng dù thế nào vẫn phải giữ lại một ít thể diện.
Trước khi Phó Uyên kịp nghĩ ra lời phản biện, Vu Duệ đã nhanh hơn một bước tỉnh bơ chép miệng, hào phóng cười nói: “Tôi cũng kén chọn lắm nha! Anh cho rằng tôi nổi tâm tư bất chính với anh ư? Anh không biết xấu hổ à, anh lấy đâu ra tự tin thế? Tôi nhìn anh trông cũng lớn tuổi rồi, chắc là không làm ăn được gì đâu, có khi còn không lên nổi ấy chứ.”
Phó Uyên ngắm nhìn điệu bộ chanh chua của cô, cười như không cười nói: “Sao cô phản ứng gay gắt thế? Có phải chính cô mới là người thích tôi không?”
“Anh đang nằm mơ đấy à? Đàn ông theo đuổi tôi nhiều không đếm xuể, đàn ông trung niên như anh có là gì đâu.”
Nói xong câu này, cô không nghe thấy Phó Uyên ừ hử thêm gì nữa.
Vu Duệ nhếch môi cười, dùng tư thế của kẻ chiến thắng quay đầu bước thẳng ra cửa.
Phó Uyên lẳng lặng nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp khuất sau cánh cửa, ánh mắt đen thẫm lại.
Giọng cười khàn khàn trầm thấp quanh quẩn trong căn phòng lung linh ánh đèn.
“Con mèo nhỏ giận rồi sao?”
Ngày nào cũng phải bận rộn làm việc, dường như Phó Uyên rất ít khi mộng mị, vậy mà đêm hôm đó anh lại nằm mơ, còn là một giấc mộng xuân…
Đây là lần đầu tiên anh gặp giấc mơ kiểu này, trong mơ tràn ngập các đoạn hình ảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Đối tượng cùng anh hô mưa gọi gió không ngờ là cô gái ở căn hộ đối diện.
Vu Duệ thẹn thùng nhìn anh, đôi môi đỏ thắm mỉm cười khiến người ta chỉ muốn hôn một cái.
Anh không kìm được đưa tay ôm lấy cô thả xuống giường, ngay lập tức cảm nhận được đường cong mềm mại và hương thơm phảng phất trên người cô.
Anh đè cô dưới thân, siết chặt lấy vòng eo thon thả tinh tế của cô, làm tình một cách dữ dội và mạnh bạo.
Giấc mộng này mặc dù hỗn loạn nhưng rất chân thật, cũng rất thoải mái, làm anh luyến tiếc không muốn tỉnh lại.
Thời điểm thứ nóng ấm đó bắn ra, cảm giác sung sướng như có dòng điện chạy khắp cơ thể khiến anh không kìm nổi mà giật mình thở hổn hển tỉnh giấc.
Anh thấy mình đang nằm ngửa trên giường, bàn tay vẫn còn để trong quần, đũng quần ẩm ướt nhớp nháp vô cùng khó chịu.
Toàn thân trên dưới đầm đìa mồ hôi, drap giường nhăn nhúm, cơ bắp căng chặt, lồng ngực phập phồng, yết hầu khô nóng liên tục lên xuống.
Phó Uyên ngơ ngác nhìn lên trần nhà, hồi lâu sau mới ý thức được vừa rồi mình nằm mơ.
Anh dùng bàn tay sạch sẽ còn lại che khuất đôi mắt đỏ ngầu của mình, trong tâm trí vẫn còn lưu lại hình ảnh Vu Duệ ôm thắt lưng anh rên rỉ yêu kiều, bản thân anh cũng phun ra những lời lẽ thô tục.
Giấc mơ này khiến anh vô cùng ảo não, bởi vì vừa mới hôm qua vẫn còn trêu chọc Vu Duệ, nói bản thân mình không có hứng thú, thế mà rất nhanh sau đó đã bị dục vọng sai khiến, lại còn nằm mơ cùng Vu Duệ mây mưa vần vũ.
Phó Uyên chào đón ngày mới bằng tâm trạng dục cầu bất mãn, cuối cùng đen mặt mà đi giặt quần.
Cẩn thận nghĩ lại, bỗng nhiên nảy sinh cảm giác mông lung xưa nay chưa từng có, nếu đây không phải là một giấc mơ thì sẽ sung sướng biết bao…
Vốn dĩ cho rằng chỉ là một đêm dục vọng tăng vọt, vậy mà kể từ hôm đó, cứ cách vài ngày anh lại nằm mơ thấy cô gái kia, hơn nữa đều không phải chuyện trong sáng gì.
Khoái cảm mà những giấc mộng xuân mang lại còn mạnh hơn gấp mấy lần hành vi tự xử trước đây, khiến anh vừa vùng vẫy muốn thoát ra lại vừa hưởng thụ cảm giác hoan lạc đầy mộng ảo này.
Đúng là gặp quỷ rồi!
…
Cả tuần sau đó, Vu Duệ quyết định thực hiện chính sách tứ không “không nghe, không nói, không nhìn, không nghĩ” với Phó Uyên.
Ngoài những lúc phải chăm sóc Vi Nam, cô gần như ngồi lì trong nhà hàng, thậm chí còn ngủ qua đêm ở đó, nói tóm lại là hạn chế tối đa cơ hội gặp mặt Phó Uyên.
Có đôi lúc cô lại thất thần đưa tay lên miết nhẹ cánh môi nơi anh từng chạm vào, tâm tình cũng vì thế mà trở nên chua xót.
Cô thừa nhận cô cũng có cảm giác rung động với Phó Uyên, nhưng nếu đã biết trước không thể đi chung một con đường thì bọn họ không nên duy trì mối quan hệ mập mờ như thế, cô lại càng không thể cứ mặt dày mày dạn mà bám dính lấy anh.
30 tuổi đến nơi rồi, sức lực đâu mà học theo đám thanh niên phóng túng liều lĩnh như thiêu thân lao đầu vào lửa nữa.
Tất cả những gì cô có thể làm bây giờ là chờ đợi, chờ cho thứ cảm xúc đáng lẽ không nên có kia phai nhạt dần, sau đó lại chờ cho bản thân phục hồi nguyên khí đại thương.
Đến tận lúc tĩnh tâm trở lại, Vu Duệ mới dám quay về căn hộ đối diện với căn hộ của người đàn ông kia.
Không thể chuyển trường cho cháu trai, chuyển nhà lại càng không được, cô chỉ còn cách cố gắng làm ngơ.
Cho dù vô tình gặp nhau ở hành lang chung cư, trong thang máy hay là bãi đỗ xe trong trường của hai đứa trẻ, Vu Duệ hoàn toàn xem Phó Uyên như không khí.
Phó Uyên có lẽ đủ thông minh để nhận ra cô đang ngó lơ anh nên cũng không động một tí là kiếm cớ chạy sang nhà cô nữa, khiến Vu Duệ rút cục cũng thấy yên ổn hơn một chút.
Nhưng Vu Duệ không ngờ rằng cho dù cả hai không thèm để ý đến nhau, sau đó vẫn xảy ra một loạt sự kiện rắc rối.
…
Để không bị chuyện tình cảm chi phối làm cho hao tâm tổn trí, Vu Duệ quyết định cuối tuần đi làm kiểu tóc mới, nhuộm một màu tóc mới, sau đó đưa Vi Nam về nhà bố mẹ cô ăn cơm chùa.
“Mẹ nghe nói Tần Phi vừa mới về nước.” Mẹ Vu nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.
Nghe thấy cái tên cấm kị, trong lòng Vu Duệ ngay tức khắc nổi lên sóng to gió lớn.
Phụ nữ thường thích thù dai lại hay so đo, mặc dù không còn tình cảm với người cũ nhưng trong trái tim vĩnh viễn tồn tại một thứ cảm xúc không tên.
Vu Duệ không nhanh không chậm lùa cơm vào miệng, cong khoé môi cười lạnh: “Ồ, di thể của anh ta được đưa về nước rồi à? Tiếc quá, dạo này con rất bận, không có thời gian chạy qua thắp cho anh ta một nén nhang.”
Mẹ Vu uất hận lắc đầu chép miệng với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mày lớn lên cũng thuộc dạng xinh đẹp cao ráo, lại có học thức đấy chứ, khổ nỗi mọc ra cái miệng quá độc địa.
Khó trách thằng bé sợ đến mức tốt nghiệp xong một cái là lập tức ngồi máy bay sang nước ngoài lánh nạn.
Nếu mẹ mà là nó, mẹ ngồi hẳn tàu ngầm cho chắc ăn cơ.”
Vu Duệ dằn mạnh đôi đũa xuống bàn, khuôn mặt sa sầm lại.
“Mẹ, bây giờ mẹ biết đi bênh vực người dưng nước lã sau đó về nhà chống lại con gái rồi à? Mẹ nói ngày xưa mẹ thấy con nằm liếm lá ngoài chợ nên thương tình ôm về nuôi, con bắt đầu nghi ngờ mẹ không phải mẹ ruột của con rồi đấy.”
Mẹ Vu nhìn thấy con gái thay đổi sắc mặt, hiếm khi chịu xuống nước: “Mẹ nói sai à? Con gái con đứa mà câu trước câu sau lỗ mãng như mày, ai chịu cưới hả con?”
“Mẹ yên tâm, chắc chắn sẽ có kẻ bị điếc.” Trong đáy mắt Vu Duệ xuất hiện vài tia tươi cười nhợt nhạt.
Mẹ Vu liếc xéo cô, không quên dùng cán muôi xới cơm gõ nhẹ lên đầu cô.
Vu Duệ không biết người đàn ông đó về nước gióng trống khua chiêng cỡ nào mà ngay cả bạn thân Bạch Yên của cô cũng nghe tin, còn gọi điện thăm dò ý tứ.
Cô nghe vậy chỉ cười giễu: “Mày yên tâm, tao nhất định sẽ xem anh ta thành cái cột, nhìn thấy là trực tiếp đi đường vòng.”
Danh Sách Chương: