Phải biết rằng các đơn thuốc được lưu hành bây giờ cũng không phải được tạo ra từ đầu mà được phân loại dựa theo tình trạng của bệnh nhân, tìm kiếm bài thuốc cổ điển đã được người xưa sử dụng hàng trăm năm trong trí nhớ, sau đó dựa theo chuẩn đoán của bản thân mà tăng hoặc giảm liều lượng thuốc một cách phù hợp.
Cũng giống như sao chép một tác phẩm xuất sắc từ trong một tác phẩm ưu tú nào đó vậy, sau đó sẽ sửa đổi các chi tiết theo tình huống của riêng bạn…Bài thuốc này đến tột cùng là được xuất phát từ bài thuốc nào?Vị bác sĩ bốc thuốc nhìn thấy thành phần chính trong đơn thuốc này, thật sự không nghĩ ra!…Không chỉ bác sĩ bốc thuốc của công ty dược liệu không thể tìm ra, mà cả nhà thuốc của bệnh viện trực thuộc nhà máy cơ khí hạng nặng cũng vậy.
Chu Ngọc Mai rất khoe khoang, ỷ vào trong nhà có một người chú làm viện trưởng, chen ngang với nhân viên cũ để vào nhà thuốc, trực tiếp nhảy dù đi vào.
Cho dù trong lòng mọi người không phục cô ta, thậm chí khinh thường trình độ chuyên môn của cô ta, nhưng nể mặt viện trưởng là chú của cô ta nên vẫn khách sáo, thậm chí phải nén sự ghê tởm trong lòng để khen ngợi cô ta.
Tạ Vân là một người kiêu ngạo như thế nào? Còn không phải bị Chu Ngọc Mai đẩy đi hay sao?Mới vừa đi làm đã xem được kịch hay, y tá trong nhà thuốc còn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy mà xong rồi, không ngờ tới chưa đầy mười phút sau, gương mặt của Chu Ngọc Mai đột nhiên đỏ bừng, cô ta vội vàng lấy nhiệt kế đo thử, ghê thật, nhiệt độ cơ thể tăng thẳng đến bốn mươi độ.
Chu Ngọc Mai lợi dụng chức vụ của mình nhanh chân chạy đi tìm bác sĩ, bác sĩ lo lắng thuốc hạ sốt tác dụng quá chậm nên đã tiêm thuốc hạ sốt cho cô ta, nhưng để rất lâu mà nhiệt độ vẫn chưa hạ xuống được, cô ta sốt tới nỗi nói mê nói sảng luôn rồi, còn không ngừng la hét gọi bà nội, trong lúc hồ đồ hỏi bà nội cô ta có phải muốn đưa cô ta đi hay không.
Chuyện này nhanh chóng kinh động tới viện trưởng!Hơn phân nửa các bác sĩ ở khoa cấp cứu đều được điều đến đây khám bệnh, theo lý thuyết thì sau khi tiêm thuốc hạ sốt khoảng hai mươi phút thì sẽ nhanh chóng có tác dụng, nhưng Chu Ngọc Mai đã tiêm thuốc hạ sốt hơn hai mươi phút, nhiệt độ cơ thể của cô ta không những không có dấu hiệu hạ nhiệt mà còn tăng thẳng lên bốn mươi mốt độ, ý thức của cô ta đã hoàn toàn trở nên mơ hồ, chỉ có thể dựa vào phương pháp vật lý để hạ nhiệt độ.
Thấy tiêm thuốc hạ sốt cũng không có tác dụng, các bác sĩ lớn tuổi của khoa Trung y cũng đã được gọi đến để châm cứu, y tá trưởng ở trạm y tế dẫn đầu một nhóm y tá trẻ dùng khăn lạnh để hạ nhiệt độ cơ thể cho bệnh nhân, bác sĩ khoa truyền nhiễm thì tiêm kháng sinh mạnh vào người cô ta.
Mọi người trong nhà thuốc đều không dám hé răng, trong đầu tràn ngập câu nói “Tôi ở nhà xác đợi cô” kia của Tạ Vân nói với Chu Ngọc Mai vào sáng nay.
Những y tá có mâu thuẫn với Tạ Vân, lúc này đã bắt đầu không ngừng đổ mồ hôi lạnh, chân run rẩy tới mức như đang đạp ở trên máy may vậy.
Con mẹ nó, chuyện này thật sự quá tà đạo rồi!Trong lòng bọn họ chỉ hi vọng có thể sống sót qua kiếp nạn này, đừng giống như Chu Ngọc Mai đã bước nửa chân vào nhà xác, sau này bọn họ tuyệt đối không dám đối nghịch với Tạ Vân nữa!Những người có quan hệ tốt với Tạ Vân cũng đang suy nghĩ, có nên đến nhà xác để gặp Tạ Vân hay không? Có nên cố gắng kéo gần quan hệ với cô hơn nữa không? Nhưng ngàn vạn lần không thể để cho Tạ Vân cảm thấy được cảnh người đi trà lạnh.
Bọn họ còn một đống tuổi chưa sống hết, không muốn phải vào nhà xác nằm chút nào đâu!Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình….
Danh Sách Chương: