• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thanh Hà bước vào căn phòng hệt như một hội trường rộng lớn.

Ở phía không xa, một chiếc bàn dài có đầy đủ mặt của đạo diễn, phó đạo diễn, biên tập viên cùng những người quan trọng trong dự án này.

Thử hỏi ai mà không run cho được.

Kể cả một người bươn chải nhiều chuyện như cô mà cũng thấp thỏm.
Hít một hơi thật sâu, Thanh Hà bước vào giữa, cúi đầu kính cẩn chào ban giám khảo:
“Xin chào, tôi là diễn viên Ngô Thanh Hà đến từ công ty giải trí Thiên Tinh, đã vào nghề được bốn năm, cũng nhận qua một vài vai diễn.

Hôm nay tôi đến đây muốn được thử sức.”
Phó đạo diễn quay sang nói nhỏ với đạo diễn Mạnh Lý: “Là một nữ diễn viên với tuổi nghề ít.

Đa số vai đều là vai chết yểu trong vòng mấy phút.

Vẫn chưa có thành tựu nào.”
Đạo diễn gật đầu.

Vốn dĩ ông chẳng mấy quan tâm đ ến tư liệu về một diễn viên nào vì thứ ông nhìn vào chính là kỹ năng và thực lực thật sự của một người.

Đối với ông, mài dũa một viên ngọc thô tạo nên nhiều thành tựu hơn so với cầm nắm những viên ngọc sáng quen thuộc.
Đạo diễn Mạnh Lý đánh giá sơ bộ ngoại hình của Thanh Hà.

Cô khá ốm nhưng ba vòng vẫn được xem như chuẩn mực của phái nữ thông qua chiếc quần jeans và chiếc áo phông ôm người.


Ông chuyển ánh mắt tới gương mặt của cô, bắt đầu cảm nhận nó vẫn còn khá trẻ như số tuổi, dù vậy ánh mắt chất chứa nhiều điều từng trải.

Tổng quan rất hợp với một vai diễn trong kịch bản của ông.
Phó đạo diễn đi theo đạo diễn đã lâu, cũng đã canh được một số mốc thời gian trong quá trình đánh giá, vì thế lên tiếng: “Cô muốn thử vai nào?”
“Tôi muốn thử vai Trúc Lan - bạn từ nhỏ của nam chính Đặng Luân.” Thanh Hà vô cùng kiên định vào sự lựa chọn của mình.
Vừa nghe tới đây, đạo diễn Mạnh Lý nhướng mày, không nghĩ tới cô bé này lại chọn ngay đúng vai diễn mà ông đang đo khuôn đóng giày cho ngoại hình của cô.

Ông hơi mong chờ dù ngoài mặt vẫn giữ vẻ lạnh nhạt như cũ, sau đó dùng bút gõ xuống bàn hai tiếng.
Phó đạo diễn nhận được ám hiệu nên hướng về phía cô mà bảo: “Cô chọn ra một đoạn để diễn đi.”
“Diễn đoạn năm cảnh mười một.” Mạnh Lý đột nhiên lên tiếng khiến mọi người ngạc nhiên, bởi vì cảnh mà ông nói đến cần phải thay đổi tâm lý liên tục.

Họ tự hỏi vì sao ông lại muốn thử làm khó một diễn viên nhỏ như thế.
“Vâng!” Thanh Hà gật đầu, chẳng có dáng vẻ gì lo sợ.
“Để Hoa Kiệt phụ giúp cô.” Mạnh Lý lần nữa đề nghị.
Đến lúc này, Thanh Hà trở thành người ngạc nhiên nhất trong căn phòng này.

Bởi vì Hoa Kiệt là diễn viên nhận được nhiều giải thưởng Bông Sen Vàng cho hạng mục nam diễn viên chính xuất sắc nhất, và cũng là nam chính được chọn lọc kỹ càng cho dự án lần này.
Không riêng gì Thanh Hà, những người còn lại cũng bắt đầu nghi ngờ về yêu cầu của Mạnh Lý.

Dường như ông đang khá hào hứng khi sắp chứng kiến cảnh cô diễn xuất.

Mặc dù có không ít diễn viên vào đây và được Hoa Kiệt trợ diễn nhưng đa phần đều đã có tiếng tâm.

Một số còn bị ông thẳng thừng phê bình thì một diễn viên nhỏ như cô sẽ tạo ra cú sốc gì đây.
Thanh Hà nhìn Hoa Kiệt đi tới gần mình thì cố nuốt cục nghẹn trong cổ họng xuống.


Cô không nghĩ tới bản thân được đối diện với một nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng cô biết áp lực của đối phương có thể đè bẹp kỹ năng yếu ớt của cô bất cứ khi nào.

Dù vậy, cô đến đây với mục tiêu chiến thắng chứ không dễ dàng đầu hàng đến vậy.
Hoa Kiệt đối diện cô gái nhỏ, thấy cô trừng mắt nhìn mình như thể họ chuẩn bị diễn cảnh đánh nhau chứ không phải phim tình cảm.

Điều này khiến anh không biết anh đã từng làm gì sai trái với cô hay không.
Cả hai đưa tay ra, chào hỏi nhau một câu.

Và tâm trạng của Thanh Hà vẫn giữ nguyên tư thế chiến đấu, còn Hoa Kiệt chính là đối thủ một mất một còn.
Ngay khi tiếng ‘diễn’ vang lên, Thanh Hà đột ngột có sự chuyển đổi nhỏ.

Đạo diễn Mạnh Lý nhìn ra được điều này qua con mắt nhà nghề bao nhiêu năm của mình.

Cô thẳng lưng, hơi ưỡn ngực ra trước, chân cũng bắt một tướng vô cùng kiêu kỳ cùng cách khoanh tay yểu điểu với từng nhịp gõ của ngón tay.

Cô đã vào vai một nàng tiểu thư được cưng chiều hết mực từ nhỏ.
Chỉ mỗi cách thay đổi tướng đứng đã khiến cô khác so với ban nãy! Mạnh Lý bắt đầu cảm thấy cô gái nhỏ này có triển vọng.

Thanh Hà bĩu môi, bắt đầu lên giọng bắt bẻ: “Anh vẫn cố chấp với cô gái nhà nghèo đó à? Cô ta sẽ không giúp được gì cho anh trong sự nghiệp tương lai cả.”
Hoa Kiệt biết Thanh Hà đã thể hiện ra vai diễn của cô nên cũng bắt đầu.

Anh ta đút tay vào túi quần, cả cơ thể hơi thoải mái như đang nói chuyện với một đứa em gái thích nổi loạn: “Không một ai có thể tự lựa chọn gia cảnh xuất thân của mình cả.

Em nên biết điều đó.


Anh yêu cô ấy, và sẵn sàng cưới cô ấy làm vợ.”
“Anh sẽ hối hận.” Thanh Hà hơi nhíu mày, nói ra một câu khẳng định như thể rất hiểu rõ Hoa Kiệt.
“Anh không và cũng sẽ không.” Hoa Kiệt đáp lại, sau đó nhìn đồng hồ trên tay: “Cũng trễ rồi.

Mai em còn bay nữa.

Về nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, Hoa Kiệt quay lưng bước đi, để lại Thanh Hà nghiến chặt răng.

Cô siết chặt hai tay, người hơi rướn về trước, cả hơi thở dường như vô cùng gấp gáp mà hét lên: “Nếu anh hối hận, em sẽ quay về và đánh anh một trận.

Anh nhớ đó.”
Hoa Kiệt giơ tay, móc ngoéo lại hệt như những lần họ lập lời hứa với nhau từ lúc nhỏ.

Thanh Hà thấy bóng anh đi khuất, bả vai lúc này mới thả lỏng.

Gương mặt chỉ còn mỗi sự tiếc nuối và đau thương với sự buông tay cho tình yêu của mình: “Anh phải hạnh phúc đó.”
Đúng lúc này, Thanh Hà đột ngột nhăn mặt lại.

Cô loạng choạng ngồi xuống bục rồi ôm lấy thân thể, những tiếng thở khó nhọc cứ phát ra một cách đứt quãng, nhằm lúc lại dường như cô đã ngừng thở.
“Không được khóc.

Mày phải mạnh mẽ lên.”
Thanh Hà tự nhủ với lòng dù đôi mắt đã đỏ hoe.

Bàn tay run run cố đỡ cả thân thể đứng dậy như cũ.

Sau đó, cô cũng quay lưng, bỏ lại mối tình thuở nhỏ rồi bước chậm rãi về trước.
Đạo diễn Mạnh Lý quan sát từng chút một, cách diễn của Thanh Hà vừa đủ, không quá lố lăng.


Ở cô toát ra một tiểu thư kiêu kỳ nhưng được dạy dỗ đầy đủ học thức, biết lo nghĩ trước sau và hết lòng vì tình yêu của mình.

Căn bệnh dày vò đủ đường, dù vậy cô vẫn tự trấn an bản thân, không muốn mất đi dáng vẻ để người khác phải thương cảm.

Tất cả gộp lại thành ra một sự dễ chịu, dễ xem.
Phó đạo diễn cũng chấm điểm cho diễn xuất của Thanh Hà trên mức trung bình.

Khi thấy đạo diễn Mạnh Lý ngả người dựa vào ghế một cách thoải mái, phó đạo diễn càng tin chắc đây sẽ là một trong các thí sinh lọt vào vòng trong nên âm thầm ghi nhớ lại.
Thanh Hà cúi đầu cảm ơn mọi người đã xem tiết mục của mình, và không quên quay sang lặp lại lời đó lần nữa với sự trợ diễn của Hoa Kiệt.

Anh ta khách sáo nói một câu không có gì, trước khi về chỗ ngồi cũng không tiếc dành ra một lời khen: “Diễn được lắm.

Cứ ráng phát huy nhé.”
Thanh Hà nghe thấy tim mình đập rộn ràng, nhưng bên ngoài còn khá nhiều diễn viên có thực lực không kém nên cô cũng không vội vui mừng quá sớm, tránh bản thân vọng tưởng nhiều rồi thất vọng.

Dù vậy, cô vẫn mang tâm trạng thoải mái mà đi ra khỏi phòng trước ánh mắt tò mò của những người khác.
Nhìn qua một lượt, Thanh Hà không thấy Mộc Hằng cùng quản lý của mình đâu.

Có lẽ họ đã ra về từ trước mà không có chút niềm tin ở cô, hoặc còn khá nhiều tài nguyên khác dành cho đoá hoa đang nổi của công ty nên một diễn viên nhỏ không nên đặt quá nhiều thời gian vào.

Cô nhún vai, cũng đã quá quen nên chẳng có chút gì muộn phiền, ngược lại còn hí hửng mở điện thoại rồi gửi tin nhắn.
“Chiều nay anh có về nhà không? Tôi làm một bàn đồ ăn đãi anh ăn.”
‘Bám chân ông chủ thật chặt’ trả lời: “Cũng được.

Tuỳ ý em đi.”
Sau đó, tài khoản của cô lại nhiều thêm vài triệu.

Đúng là chỉ có ông chủ mới hiểu cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK