• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vấn đề trọng nam khinh nữ ở tỉnh Thạch Lan không phải hiếm lạ nhưng đứa nhỏ mới 4 tuổi lại ra tay tàn nhẫn như vậy, đúng là không phải người mà.

“Vệ Mạnh Hỉ đồng chí, tìn huống của cô chúng tôi sẽ nhớ kỹ, nếu có khó khăn gì cô cứ nói với Vương thường ủy sẽ thay cô làm chủ”.

Vệ Mạnh Hỉ còn có sự việc quan trọng lớn hơn nhưng bây giờ không phải thời cơ tốt để nói ra, “Lưu chủ nhiệm, bệnh của đứa nhỏ ngài xem!.

.


”Lưu Hồng Quân kêu nhà xưởng công xã lấy ra chiếc máy kéo cầm tay duy nhất ra.

Bốn tiểu gia hỏa lần lượt leo lên ghế sau xe với Lưu Hồng Quân, còn Vệ Mạnh Hỉ thì ngồi ghế phụ, tiểu Ô Ô vẫn nhút nhát sợ sệt như cũ rút vào lòng ngực mẹ, đôi khi ngẫu nhiên sẽ thò đầu ra ngắm nhìn như con sóc nhỏ, thấy chú điều khiển máy kéo không nhìn bé nữa lúc này mới cẩn thận đánh giá chung quanh.

Trong lòng Vệ Mạnh Hỉ thật sự hụt hẫng, đời trước cô không rõ cảm thấy đứa nhỏ học thói xấu từ đâu nhưng hiện tại xem ra là vì bọn nhỏ bị ủy khuất lớn lên mà cô không biết.

‘Mua!.

”“Mẹ! !.

mẹ”“Mua! ! ! ”Vệ Mạnh Hỉ thường ngày là cái hủ nút chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời ngoài ruộng nên không có thời gian dạy đứa nhỏ nói chuyện, nếu không chưa đầy một tuổi sẽ kêu mẹ rõ ràng.

Chờ đến bệnh viện, cô em chồng của Lưu Hồng Quân là bác sĩ hồ nói đứa nhỏ không được người lớn dạy nói là một chuyện, càng quan trọng chính là thiếu dinh dưỡng nên phát d*c chậm dẫn đến vùng ngôn ngữ trung tâm chậm phát triển mới là nguyên nhân chính.

“Có cần làm thêm kiểm tra gì không bác sĩ?” Chỉ dựa vào bắt mạch thì cô không quá yên tâm, không biết cơ quan nội tạng bên trong có vấn đề gì không?Bác sĩ Hồ cười: “Đứa nhỏ còn nhỏ thế này làm kiểm tra cũng tội, trước tiên cho thuốc về uống, bệnh này chủ yếu do thiếu dinh dưỡng suy nhược, điều chế lượng thức ăn vừa phải, đừng cho ăn một lần nhiều quá sẽ khiến đứa nhỏ bị no căng quá không tốt”.


Vệ Mạnh Hỉ cũng kêu bốn nhóc còn lại đi lên cho bác sĩ kiểm tra một lượt xem có bệnh gì cần uống thuốc không.

“Tất cả đều không vấn đề gì, cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu! ! ! ! ! ”“Tâm tư!” đứa nhỏ khôn ngoan cướp lời đápToàn bộ mọi người trong phòng khám đều bị nó chọc cười, còn Vệ Mạnh Hỉ thì đỡ chán “! ! ! ! ! ”Lưu Hồng Quân vì buổi chiều còn có việc nên ngồi máy kéo về công xã trước, Vệ Mạnh Hỉ dẫn theo bọn nhỏ một đường đến nhà ăn quốc doanh, mỗi người kêu một chén sủi cảo.

Thời buổi này kỳ thật đã có doanh nghiệp tư nhân nhưng phía trên có văn bản hướng dẫn khó hiểu, lại thêm bên ngoài xã hội thay đổi nhanh chóng khiến cho nơi thâm sơn cùng cố này ảnh hưởng quá lớn nghĩ nếu làm sinh nhỏ rốt cuộc có hợp pháp hay vẫn là đầu cơ trục lợi? Vấn đề này không ai dám bảo đảm cho nên cửa hàng vẫn là hình thức quốc doanh dựa trên tập thể làm chủ.

“Mẹ sủi cảo này thật lớn!”“Còn có thể nhìn thấy thịt bên trong a!” Vỏ mỏng nhân to xuyên thấy nhìn thấy thịt bên trong làm sao có thể không thơm?Đi một chuyến này Vệ Mạnh Hỉ không chỉ lấy được 500 đồng tiền còn lấy được một trăm cân phiếu gạo, dù sao thì cô cũng không trông cậy vào việc lấy lại toàn bộ số phiếu gạo vốn có, đánh giặc cùng đường vạn nhất Lục Tiểu Ngọc như chó bị trộm mất xương xông ra tới làm công xã lãnh đạo lấy lý do mâu thuẫn gia đình đem cô đùn đẩy hồi nhà họ Lục, như vậy một chút tiền kia đều không giữ nổi.

Có tiền có phiếu gạo đương nhiên phải ăn uống no đủ, cùng đại sư phụ nhà bếp quốc doanh nói nhỏ hai tiếng cùng đưa tiền nhờ hắn chưng giúp Ô Ô chén canh trứng, lại bỏ thêm hai giọt dầu mè làm tiểu nha đầu ăn đến líu lưỡi.

Miệng không nhanh nhẹn, chỉ thấy gắp vội vàng đến không chịu được, hai bên mặt nhỏ phình phình ăn tới cái miệng nhỏ bóng lưỡng.


“Mẹ, con thấy em gái thật cao hứng nha, về sao chúng ta mỗi ngày có thể đi tiệm ăn thật tốt biết bao”.

“Nếu cho em gái con mua thêm một bộ váy hoa giống cô tư cùng đôi giày da nhỏ thì khẳng định em gái càng cao hứng, đúng không Ô Ô?” Cô tư mỗi tuần trở về thôn giống như đại nhân vật sáng chói của thông Thái Hoa Câu.

Tiểu Ô Ô không biết gì chỉ vươn tay kêu “a a” nhưng cũng đủ khiến Vệ Hồng mừng rỡ tới mức chạy tới ôm cánh tay Vệ Mạnh Hỉ “Mẹ thấy không? Em cái con cũng thích váy hoa nha! ! ”“Mẹ thấy người muốn váy mua chính là con” Thấy Vệ Hồng cao hứng nên Vệ Mạnh Hỉ không đành lòng nói chỉ sờ sờ lỗ tai nó “Ngoan, mấy thứ này về sau sẽ có, hiện tại việc quan trọng nhất của nhà chúng ta là gì?”“Xem bệnh!” Căn Hoa Căn Bảo đồng loạt trả lời, hai đứa nhỏ vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng dùng đũa chấm canh sủi cảo cho em gái li3m.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK