Nửa giờ sau, hai người lại thử một lần nữa.
Cả người Ô Bách Chu đè lên, ôm eo Bạch Đường Sinh hôn xuống.
Lần này hắn tiến bộ một chút, đầu tiên là môi dùng sức mút, sau đó bắt đầu công chiếm khoang miệng.
Ô Bách Chu hôn và diễn xuất của hắn đều quá mức bá đạo như nhau, Bạch Đường Sinh gần như không còn đường phản ứng.
Cậu mông lung hồi lâu mới nâng cánh tay lên ôm cổ Ô Bách Chu.
Nhưng muốn so kỹ thuật hôn vụng về, cậu so với Ô Bách Chu chỉ có hơn chứ không có kém.
Tần Triều bất đắc dĩ mà hô dừng, đi tới, “Tần Miểu cường thế có, nhưng vẫn quá vụng, hoàn toàn không có cảm giác của đôi chồng chồng nhiều năm.”
Y quay mặt nói với Bạch Đường Sinh: “Còn bên cậu nữa, quá yếu thế.
Văn Nhân Lục và Tần Miểu ngày thường ở bên nhau là thế lực ngang hàng chứ không phải cái kiểu ỷ lại này.
Cho dù là trên phương diện tình sự, cậu cũng đều không đặt bản thân vào vị trí của người nữ."
Bạch Đường Sinh có chút mờ mịt, đời trước cậu sống đến hai mươi tám tuổi, cũng chưa từng thích ai.
Bảo cậu đi lý giải cách hai người đàn ông ở bên nhau trên mặt tình cảm vẫn là có chút khó khăn.
Hứa Diệp đi tới, “Hai người Tần Miểu và Văn Nhân Lục đều không phải là đoạn tụ điển hình.
Các cậu không thích nam sắc, chỉ là trong nhiều năm loạn thế sống nương tựa nâng đỡ lẫn nhau như vậy ở mà nảy sinh tình cảm, không hề liên quan gì tới giới tính đối phương."
“Sở dĩ Văn Nhân Lục cam tâm nằm dưới thân Tần Miểu là bởi vì cậu ta quý trọng đứa nhỏ bản thân một tay chăm lo này, nhưng cậu ta không phải là một vật phụ thuộc.”
Ô Bách Chu xoa xoa mi tâm: “Cảnh này có thể để ngày mai quay lại không?”
“Không được.” Tần Triều cau mày, “Ngày mai phải đổi bối cảnh, suất diễn ngày mai của hai người rất kín, không chêm vào được."
Hứa Diệp chớp mắt, đột nhiên cười: “Bây giờ mới hơn 8 giờ, hai người về phòng nghỉ trước, tôi gửi đồ cho hai người xem một chút, nếu hai người có thể lén luyện tập một lát thì càng tốt, chúng ta 10 giờ lại tập trung nhé?”
Bạch Đường Sinh bị một loạt hành động này làm cho choáng váng, Ô Bách Chu cau mày nhưng cũng không phản bác kiến nghị này.
Hai người vào phòng nghỉ thay thường phục, trang phục diễn cần để stylish đi sửa sang lại một chút, hôm nay quay liên tiếp vài cảnh, quần áo đã có chút xộc xệch.
Không bao lâu sau Hứa Diệp đã đưa cho bọn họ một cái iPad, rồi đóng cửa lại đi ra ngoài.
Bạch Đường Sinh có chút xấu hổ ngồi lên sô pha, Ô Bách Chu đi đến bên cạnh cậu, click mở video trong iPad lên.
Trên màn hình là hai người đàn ông đều có diện mạo rất tuấn tú, bọn họ để trần nửa thân trên, quần áo thân dưới đều mặc chỉnh tề.
Khác với cách hiểu đồng tính luyến ái người thường biết, trong hai người đàn ông này không có ai ẻo lả, bọn họ đều có cơ bụng rõ ràng, tuyến nhân ngư đẹp đẽ, còn có làn da màu đồng.
Chỉ đơn thuần nhìn bề ngoài cá nhân, bọn họ đều là đàn ông nam tính đầy bình thường.
Hai người đàn ông nam tính quấn quýt bên nhau hôn môi, càng khiến người ta mặt đỏ tai hồng hơn là gì khác.
Bọn họ như là hai con sư tử, đều vọng tưởng chinh phục đối phương.
Bọn họ thử thách nhau, phòng thủ, tiến công, cuối cùng tấn công thành trì của nhau, cắm lên lá cờ thuộc về mình.
Lần trước Bạch Đường Sinh xem loại phim này có lẽ là khi đại học, nhưng phim đồng tính cậu thật sự chưa từng xem qua.
May mà Hứa Diệp ái ngại hai tên trai thẳng bọn họ, bộ phim dài đến mười phút nhưng chỉ có cảnh hôn và nửa người trên của diễn viên.
Dù vậy, trên tai cậu vẫn nổi lên một tầng hồng nhạt.
Cậu nhìn về phía Ô Bách Chu bên cạnh, đối phương thoạt nhìn bình tĩnh hơn cậu nhiều, vẻ mặt chưa sứt mẻ gì.
Bạch Đường Sinh không thể nào ngờ, sinh thời cậu còn xem phim gay với ảnh đế Ô.
Sau khi xem xong, nửa người dưới hai người như là cũng chẳng có phản ứng gì.
Chân Ô Bách Chu đột nhiên cử động, hắn xoay người lại: “Muốn tích cóp chút kinh nghiệm không?”
Bạch Đường Sinh thoáng sửng sốt, “Anh thật sự định luyện tập?”
Ô Bách Chu nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu, bình tĩnh như chẳng phải muốn luyện hôn môi mà là chuyện rất tầm thường khác.
“Tôi hiểu Tần Triều, cảnh diễn hôm nay anh ta không hài lòng, anh ta có thể để chúng ta hôn đến tận sáng ngày mai."
Cùng với chuyện trước mặt nhiều người như vậy hôn đến sáng ngày mai, còn không bằng lén lút trong lúc không có ai luyện tập cho tốt tranh thủ một lần là qua.
Bạch Đường Sinh khẽ gật đầu gần như không thể thấy, Ô Bách Chu ngồi ở bên cạnh cậu, dùng tư thế này ôm eo cậu, hôn lên.
Dưới tình cảnh không có người đứng quan sát Bạch Đường Sinh hiển nhiên không cứng đờ như vậy, Ô Bách Chu cũng thả lỏng hơn khi ở phim trường nhiều.
Hai người môi lưỡi quấn quýt, nhiệt độ từ thân trên xuyên qua quần áo mỏng truyền sang người đối phương.
Bạch Đường Sinh có chút hoảng hốt, nước bọt của cậu lần đầu tiên vào trong miệng người khác, vậy mà lại là vào tình cảnh ngày hôm nay thế này.
Hai người thật sự hôn chỉ là hôn, hai tay đều vô cùng thân sĩ, lẳng lặng mà đặt ở trên eo hoặc là trên gáy, không hề có một chút động tác lộn xộn nào.
Khi Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu đi ra vẫn chưa đến chín giờ rưỡi.
Trên mặt Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu thoạt nhìn đều còn xem là bình thường, không có gì đặc biệt.
Chỉ là vành tai Bạch Đường Sinh và trên cổ Ô Bách Chu đều đỏ bừng một mảng.
Khi ra cửa, Bạch Đường Sinh bị đồ trên mặt đất vướng một chút, lảo đảo về phía trước, may là Ô Bách Chu ở phía sau tốc độ rất nhanh, cánh tay với ra phía trước vòng qua eo cậu kéo người lại.
Bạch Đường Sinh va vào ngực Ô Bách Chu, tay cậu vô ý thức mà đỡ lấy cánh tay đối phương đặt bên hông mình, quay nửa mặt sang bên nhìn đối phương: “Tôi không sao.”
Ô Bách Chu thuận thế buông ra, hai người lúc này mới phát hiện trên mặt đất có hai phần cơm hộp.
Tần Triều để ý tới động tĩnh bên này đi tới, mày nhăn lại: “Sao lại thế này, ai đặt cơm hộp ở đây?"
Bạch Đường Sinh xua tay: “Không sao, chắc là đưa bữa khuya cho bọn tôi."
Hứa Diệp hình như là vừa mới ăn xong bữa khuya cầm giấy lau khóe miệng, anh cười tủm tỉm hỏi: “Sao hai cậu lại nhanh như vậy?”
Khóe mắt Bạch Đường Sinh nhảy dựng, cậu phát hiện ra đừng thấy biên tập Hứa này mang đôi mắt lịch sự văn nhã, thật ra một bụng ý nghĩ xấu, tà dâm thật sự.
Hứa Diệp gọi chuyên viên trang điểm đầy mặt tươi cười đến, chữ "môi" càng thêm nhấn mạnh: “Dặm lại trang điểm cho bọn họ đi, đặc biệt là môi.”
Tay Bạch Đường Sinh vân vê khóe môi, thở dài.
Cho dù là ai hôn nửa tiếng, môi cũng không thể nào bình thường nhỉ?
Nửa giờ sau, Bạch Đường Sinh lại một lần nữa bị đè trên bàn sách, tay Ô Bách Chu cố định thân thể cậu, không cho cậu giãy giụa dù chỉ một chút.
Ô Bách Chu phát hiện hầu gia của hắn hôm nay chủ động, nhiệt tình hơn trước nhiều.
Thân thể bọn họ chặt chẽ dán sát bên nhau, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người.
Hầu gia đột nhiên đẩy bệ hạ của mình ra, tay y chống trên ngực đối phương, “Bệ hạ lần này nam tuần, có thể ở lâu thêm một đoạn thời gian…”
Mắt Ô Bách Chu híp lại, giơ tay nắm lấy cằm Bạch Đường Sinh: “Thế nào?”
Bạch Đường Sinh cười nhạt, trong mắt có cảm xúc không biết tên nào đó chợt lóe rồi lướt qua: “Ta muốn ăn bánh hoa quế ở Lâu Ngoại lâu Giang Nam.”
Ô Bách Chu sửng sốt một chút, khi Đại Tần vừa bị thiên triều huỷ diệt, hai người bọn họ ẩn mình ở Giang Nam, thường xuyên đến ăn bánh hoa quế ở Lâu Ngoại lâu.
“Hầu gia còn nhớ ư?” Ô Bách Chu nhướng mày, “Nếu hầu gia thích, cô thỉnh đầu bếp kia đến kinh thành, làm cho hầu gia mỗi ngày.”
Tay Bạch Đường Sinh mơn trớn cằm bệ hạ, mang theo chút dịu dàng, “Ngày nào cũng ăn sẽ ngán, Lâu Ngoại lâu ngày năm mỗi tháng mới làm bánh hoa quế một lần, không phải cũng là sợ thực khách ăn nhiều sẽ ngán đó sao?”
Ô Bách Chu rũ mắt, trong lòng lại tính toán thời gian đi lại.
Mang bánh hoa quế nghĩa là trước ngày năm tháng sau hắn không thể rời khỏi Giang Nam, thời gian hồi kinh sẽ muộn hai ba ngày.
Dù sao chỉ là hai ba ngày, cũng không sao, hắn muốn nhìn hầu gia của hắn rốt cuộc muốn làm gì…
Ô Bách Chu hôn lên khóe mắt Bạch Đường Sinh, “Chờ cô trở về.”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Bạch Đường Sinh tiễn hắn đến cửa, Ô Bách Chu nhìn mơ rợp vườn, “Hoa mơ hình như đâm chồi rồi.”
Bạch Đường Sinh ngắm nhìn sườn mặt Ô Bách Chu, nét mặt đầy dịu dàng: “Đúng vậy, bệ hạ.”
Ô Bách Chu chậm rãi đi sâu vào trong rừng mơ, đột nhiên hắn như cảm giác được gì đó, quay đầu nhìn lại, hầu gia của hắn vẫn đứng ở cửa phòng như trước, ánh mắt luôn dõi theo hắn.
Trong lòng hắn không hiểu vì sao giật mình, không hề suy nghĩ mà buột miệng thốt ra: “Lão sư, chờ ta trở lại, thưởng mơ cùng ngươi!”
Khi đã cách có chút xa, Ô Bách Chu không nghe rõ hầu gia của hắn đáp lại thế nào, chỉ thấy môi hầu gia của hắn mấp máy, mặt mày dần dần mờ ảo…
Cảnh diễn này xem như qua, Tần Triều cau mày xem phát lại, vẻ mặt chốc thì lơi lỏng chốc lại căng chặt, “Tạm ổn…”
Bạch Đường Sinh thay quần áo nhắm hai mắt để chuyên viên trang điểm tháo trang sức, bên tai truyền đến một chuỗi tiếng bước chân: “Anh Sinh, xảy ra chuyện rồi…”
Cậu nghe ra giọng Hà Nhiên, giữa mày không khỏi nhíu lại: “Làm sao vậy?”
Hà Nhiên nuốt nước bọt: “Anh lên hot search.”
Chuyên viên trang điểm lau lau tẩy tẩy trên mặt Bạch Đường Sinh, “Tốt quá.”
Cô cười nói: “Lên hot search không phải chuyện tốt sao?”
Mày Bạch Đường Sinh nhíu càng sâu, nếu là xảy ra chuyện, vậy hot search lần này chắc chắn là tiêu cực.
Nhưng cậu nhớ đời trước lúc này cũng không có chuyện xảy ra…
Trừ khi là có liên quan tới hành vi đời này của cậu...!Chuyện cậu ngủ với Ô Bách Chu không thể nào có người biết, chuyện bắt cóc cậu là người bị hại, chẳng lẽ là chuyện cậu ở nhà Ô Bách Chu một đêm bị "bóc"?
Suy nghĩ Bạch Đường Sinh trầm xuống, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp: “Đừng lo, chuyện lần này tôi sẽ giải quyết.”
Cậu ngẩng đầu, Ô Bách Chu đang đứng ở nơi chưa cách cậu đến một mét.
Cậu chớp chớp mắt, hoàn toàn mất hồn.
Hà Nhiên đưa điện thoại tới trước mặt Bạch Đường Sinh, cậu mở Weibo lên, hot search hấp dẫn cậu có hai cái.
Top 1 một là # Bạch Đường Sinh lại lần nữa lăm le ăn vạ ảnh đế # Bạch Đường Sinh ngơ ra, ảnh đế cậu biết chỉ có Ô Bách Chu…Lăm le ăn vạ* là cái quỷ gì?
(*) Ở đây tác giả dùng chữ 碰瓷 (píng cì) thật là làm khó tôi quá=)) chữ này được hiểu nghĩa đen như là mấy người rạch mặt ăn vạ, tự té rồi đòi chủ xe bồi thường...vv ấy.
Nghĩa bóng là đồ sứ dễ vỡ gì đó haiz.
Top 2 là # Thật giả chuyện Ô Bách Chu nhận phim mới #, Bạch Đường Sinh click mở top 1 đầu tiên, trong đó có một video, cậu mở xem, đúng là ngày hôm qua bọn họ cùng đi ăn lẩu, cảnh tượng khi ra ngoài.
Chỉ là sân khấu vốn dĩ có bốn người chỉ còn lại có hắn và Bạch Đường Sinh, trong video chỉ thấy Ô Bách Chu đi ở phía trước, cậu đi sau.
Đột nhiên cậu nhào về trước, đụng phải lưng Ô Bách Chu, sau đó Ô Bách Chu xoay người đỡ lấy cậu.
Bình luận bên dưới đều là nghiêng về một phía —
[ Đừng có đụng vào thầy Ô của tôi a a a a a ]
[ Cả người đầy phốt mà không nổi lại còn muốn kiếm cớ tình cờ gặp thầy Ô của chúng tôi cọ fame sao? ]
[ Đùi vàng của thầy Ô tôi há có thể cho cái kẻ *** này ôm! ]
[ Lần tình cờ gặp thầy Ô ở sân bay là do cậu ta cố ý chứ gì? Còn nói thích thầy Ô nhà tôi, thầy Ô tôi thiếu gì mấy cái thích của cậu, né được xa bao nhiêu thì né đi! ]
[ Từ lần trước sân bay đến lần này, sao lại có cảm giác Bạch Đường Sinh quấn lên thầy Ô của chúng ta vậy? ].
Danh Sách Chương: