Cuộc chiến thần ma lại xuất hiện, nhưng lần này Văn Tự không chỉ có một thân một mình.
Thái Hàm Điện mây mù lăn lộn, trắng và đen kịch liệt tương giao. Hồng Kỳ thoát khỏi dây trói yêu phi thẳng lên chín tầng trời, Kinh Trập lấy một địch trăm, Thương Khung thần kiếm ngang trời xuất thế, thần giới đều không có ai có thể nghĩ tới tự bản thân lại gây ra đại nạn.
Khắp nơi đều là thần ma hỗn chiến, kiếm kích nhuộm máu, răng nanh dữ tợn, nhưng Văn Tự chỉ im lặng ôm Tạ Lan Tinh, sau đó dịu dàng hôn lên trán y: “Tinh Tinh, ngươi ngủ một lát, ta sẽ đưa ngươi về nhà.”
Trong lúc giao tranh, chân trời đen đặc bỗng có kim quang thoáng hiện.
Đầu tiên là có mấy luồng sáng nho nhỏ cắt rời mây đen dày đặc, sau đó dần dần là phật quang đại thịnh chiếu khắp trời mây.
Kim thân của Phật Tổ hiển linh.
Chúng phật siêu thoát khỏi tam giới, định cư ở Tây Thiên bây giờ cũng đến để nhúng tay, điều này không hề nghi ngờ khiến cho thần giới như uống một viên thuốc an thần.
Văn Tự ngước mắt nhìn lên, trong mắt không có chút sợ hãi.
“Thí chủ, nếu như Tạ Lan Tinh còn sống thì chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng thế này, phật tổ từ bi, mong rằng thí chủ có thể trả lại sự yên bình cho tam giới.
Chúng thần đều sững sờ, Kinh Trập vỗ bay tên đứng chắn đường trước mặt, dựng đuôi nhìn phật.
“Ngươi lập lại một lần nữa.” Văn Tự trầm giọng nói, bàn tay đang cầm Thương Khung cũng siết chặt, giống như chỉ cần người phía trên nói lời mà hắn không muốn nghe thì hắn sẽ lập tức cầm kiếm mà lên.
Trên mặt phật tổ vẫn mang theo ý cười ôm hóa, đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, mọi người xung quanh không hiểu vì sao, nhưng Văn Tự lại muốn điên rồi — vì hắn không cảm nhận được trọng lượng của người trong lòng.
Chỉ thấy Tạ Lan Tinh dần dần hóa thành điểm điểm tinh quang, cuối cùng biến thành một khỏa mộc châu rơi xuống tay của phật tổ.
“Tinh Tinh…”
Kinh Trập sốt ruột mà gầm rú.
“Tạ Lan Tinh vốn là một trong 108 viên phật châu của ta, ngày ấy không cẩn thận lăn xuống thế gian rơi vào bụng của một phụ nhân, thai nghén mấy tháng rồi mới xuất thế.”
Chúng thần hai mặt nhìn nhau, Vi Sinh thượng thần cũng thu lại Xuyên Vân Kích: “Lúc trước thần giới dù cố gắng thế nào cũng không tìm được ma vương, thì ra là bị phật khí trên người Tạ công tử che giấu.”
Phật Tổ ôn hòa nhìn Văn Tự: “Nguyên nhân linh lực của thí chủ tăng nhanh chắc cũng có một phần công lao của phật châu của ta…”
“Trả y lại cho ta…” Văn Tự thống khổ nói.
“Xin hãy ngừng chiến.” Phật nói: “Bỏ mặc Tạ Lan Tinh ở dưới thế gian là nhân ta gieo xuống, can thiệp vào chuyện của tam giới là quả ta phải chuyện, mong thí chủ có thể bỏ xuống cừu hận, trả sự bình yên lại cho thần giới.”
“Làm y sống lại.” Văn Tự nói.
“Sau tám mươi mốt ngày, Tạ Lan Tinh sẽ đi tới Mặc Sơn.” Hạt mộc châu trong tay Phật không an phận mà lăn hai lần.
Văn Tự tự nhiên cũng thấy điều đó, bàn tay đang nắm Thương Khung hơi run lên.
“Ma cùng thú đều có thể lui, nhưng Thương Khung phải uống máu thần mới có thể mất.”
“Chuyện này không có quan hệ với Phật.” Phật tổ mặt không biến sắc, thân hình khổng lồ cũng từ từ biến mất.
Đây là ý muốn ngó lơ.
Đến khi phật quang hoàn toàn biến mất, Vi Sinh mới phục hồi lại tinh thần: “Văn Tự, giết thần là trọng tội!”
“Không giết được thần, vậy thì giết ma.”
Vừa nói dứt lời, Văn Tự hơi gật đầu với Hồng Kỳ.
Hai đoạn hồng lăng ngang trời xuất hiện trói tên võ thần đã gần chết lên cao, theo đó Thương Khung cũng tự động bay ra ngoài xuyên thủng trái tim của tên võ thần, chớp mắt một cái lại bay về tay của Văn Tự.
“Nỗi đau bị Thương Khung xuyên tim sao có thể sánh được nửa phần với nỗi đau bị Xạ Nhật Cung bắn trúng của Lan Tinh nhà ta?”
Chương 16.
Cho nên vị tiểu công tử làm vương gọi ra Thương Khung kiếm là phật châu của phật tổ?”
“Hồng Kỳ tỷ tỷ đã gặp qua vị công tử kia đúng không? Y có đẹp hơn vương không?”
“Sau đó vương xử lý tên võ thần kia thế nào?”
Một đám yêu hoa thược dược nhảy nhót trong bụi cỏ, to gan lớn mật đi theo sau lưng hồng y mỹ nhân.
“Không siêng năng làm việc mà ở đây hỏi linh tinh cái gì?” Hồng Kỳ lạnh lùng nói: “Còn làm phiền thì đừng trách ta ăn sạch các ngươi.”
“Tỷ sẽ không làm thế đâu.” Một bé yêu quái thược dược cầm trong tay một cái rổ tre nhỏ được đan bằng thủ công nói một cách tự nhiên. “Tỷ rõ ràng cũng muốn vị tiểu công tử kia mau đến Mặc Sơn mà, y rốt cuộc là người như thế nào nhỉ? Y có bị bọn ta dọa sợ không?”
“Hì hì đúng đó, tỷ tỷ tốt nó cho bọn ta một chút đi mà.” Một bé yêu quái thậm chí còn thân mật kéo kéo góc quần của nàng.
Hồng Kỳ bất đắc dĩ xoay người nói: “Bạch Ngu đến rồi.”
“A a!” Đám tiểu yêu tinh la oai oái chạy mất, ghét nhất là chim trắng thích ăn hoa!
Hồng Kỳ hiếm thấy cười cong eo, Bạch Ngu hóa thành hình người đỡ trán lắc đầu.
“Vương sao thế?”
“Mấy ngày gần đây đều ở Bão Chi Tuyền tĩnh dưỡng.”
Bạch Ngu khom lưng hái một đóa hoa thược dược: “Tình cảm sâu nặng của vương không những khiến chúng ta khó xử mà còn khiến người cảm động.”
Sau đó tiện tay đặt nhành hoa lên một bên tóc mau của Hồng Kỳ: “Hồng Kỳ, màu trắng cũng rất hợp với nàng.”
Vì thế lãnh diễm mỹ nhân hiếm thấy đỏ mặt, dời mắt nói sang chuyện khác: “… Bây giờ đám tiểu yêu quái thược dược kia càng ngày càng quá quắt.”
Bão Chi Tuyền hiện giờ không có ai dám tiến vào, Văn Tự cũng đã ở trong này ngồi suốt ba ngày.
Tám mươi mốt ngày đối với thần ma mà nói chỉ chớp mắt cái là qua, nhưng đối với Văn Tự thì lại dài đằng đẵng.
Mỗi một ngày đều rất khó để chịu đừng, mỗi một ngày hắn đều nhớ tới lúc Tạ Lan Tinh trúng tên, Tạ Lan Tinh rơi lệ, Tạ Lan Tinh biến mất trong lòng mình.
Văn Tự thống khổ nhắm mắt lại.
Đột nhiên vào lúc này, một viên mộc châu rơi vào một đống cỏ cách phía sau Văn Tự không xa, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Sau đó rất nhanh viên mộc châu bị một thiên niên tóc dài chân trần thay thế.
Thiếu niên nhấc lên vạt áo, cong lưng đi về bên suối, càng đến gần tấm lưng kia thì trái tim của thiếu niên càng đập nhanh.
Vì thế thiếu niên đang dơ hai tay chuẩn bị che mắt nam nhân thì bỗng nhiên bị người tóm chặt tay kéo vào trong suối.
Thiếu niên môi hồng răng trắng mặt mày như trước, sinh động cất lời oán trách: “Tên xấu xa, không những không mặc quần áo còn kéo người ta xuống nước.”
Văn Tự xoa mặt của y, bờ môi cũng càng lúc càng gần: “Ai mới là người xấu, hửm?”
Eo của y bị Văn Tự dịu dàng ôm lấy, ngẩng đầu đón nhận một nụ hôn dài đã vắng mặt từ lâu.
Mãi đến khi nghe người trong lòng phát ra một giọng mũi nũng nịu thì Văn Tự mới thoáng lui ra rồi nhìn chằm chằm vào mắt y.
“Tinh Tinh…”
Thiếu niên thẹn thùng nháy mắt mấy cái: “Có nhớ ta hay không?”
Văn Tự không nói chuyện, chỉ đáp lại y bằng một nụ hồn.
Môi lưỡi đụng vào nhau càng kịch liệt hơn lúc trước, khí tức hung ác của Văn Tự ập xuống, Tạ Lan Tinh ôm vai của hắn, không chống đỡ mà suy nghĩ — môi đau quá.
Mà thôi.
Ai bảo hắn bây giờ yếu ớt giống như một đứa trẻ thơ.
Cho dù Văn Tự có mạnh mẽ đến thế nào… thì hắn cũng biết sợ.
Nhận thức này làm y có chút hưng phấn, một bên đáp lại nụ hôn của hắn một bên vỗ về bờ vai rắn rỏi.
Đại ma vương của y dù thế nào cũng đều xinh đẹp nhất.
Mấy ngày không gặp, rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn, nhưng giờ khắc này một chữ y cũng không nói nên lời, bởi vì hôn môi là cách biểu đạt tốt nhất.
Văn Tự ôm lấy người trong lòng, không những hôn đến mức làm người ta mềm nhũn mà còn lột sạch quần áo của người ta.
“Người xấu!”
Tạ Lan Tinh tuy ngoài miệng mắng một câu nhưng cơ thể lại thành thật dán sát vào người hắn, để cho khoảng cách của hai người không có một kẽ hở.
Văn Tự bỗng nhiên cứng đờ, khắc chế dục vọng đang muốn vọt lên từ bụng dưới, bật cười cúi đầu hôn bả vai trắng mịn đáng yêu của người nọ: “Tinh Tinh… ta không nỡ.”
“…Hả?”
Văn Tự vuốt mái tóc dài của y ra phía trước, bàn tay dán lên cặp xương hồ điệp của y rồi trượt dần xuống dưới, sau đó miễn cưỡng dừng ở ngay eo.
“Ta chỉ muốn nhìn xem trên người ngươi có vết thương hay không.”
Tạ Lan Tinh đỏ mặt, chôn đầu lên vai hắn không dám ngước mắt lên.
“May là phật tổ không trả lại cho ta một tiểu hòa thượng thanh tâm quả dục.”
Trong lời nói của hắn mang theo ý cười, Tạ Lan Tinh biểu môi dùng cằm cọ cọ vai hắn: “Không được nói, nói nữa ta sẽ không để ý tới huynh đó.”
Bàn tay của Văn Tự lại lướt qua phần lưng của y, rõ ràng là một cử chỉ mang theo sự khiêu khích sắc dục nhưng giọng nói bên tai lại không có nửa phần dục vọng.
“Lan Tinh, ngày ấy ta thật sự rất tức giận, giận bọn họ, cũng giận ngươi, sao ngươi lại có thể bị thương trước mắt ta… nếu không phải, nếu không phải có phật tổ thì ngươi đã phải bỏ lại ta một mình.”
Cho dù lồng ngực có bị mở ra, bị móc sạch thì cũng không đau đớn bằng việc người mình yêu biến mất trong ngực mình, người nọ rất quan trọng, quan trọng còn hơn cả mạng của hắn.
Nói một hồi, cái dáng vẻ yếu đuối kia lại xuất hiện trước mặt Tạ Lan Tinh, y đau lòng ôm chặt lấy hắn: “Ta đã về rồi, ta không sao, không sao hết.”
Văn Tự cắn nhẹ vành tai y, Tạ Lan Tinh trong lòng thở dài — quả nhiên vẫn phải đi dỗ.
“Ta bây giờ là một viên phật châu, huynh có sợ không?” Tạ Lan Tinh hỏi.
Văn Tự buồn cười hỏi ngược lại: “Thế ta là ma, ngươi có sợ không?”
“Không đúng không đúng.” Tạ Lan Tinh vội vàng lắc đầu, hơi lùi về sau dùng tay nâng mặt hắn lên hôn một cái: “Huynh không phải ma, cũng không phải thần, bây giờ huynh là người của Tạ Lan Tinh!”
Sự vui sướng trong giọng điệu của y làm Văn Tự sững sờ, dường như thứ Tạ Lan Tinh đang nâng không phải là mặt hắn, mà y đang nâng trái tim hắn đặt vào đám mây mềm mại.
Tạ Lan Tinh cọ cọ chóp mũi hắn, nhẹ giọng nói: “Ta biết, huynh là tốt nhất.”
Nói xong, Tạ Lan Tinh cả nhận được một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo y, sau đó là một nụ hôn dịu dàng nhất thế gian này.
Chương 17. Phiên ngoại một.
Trong tẩm điện to lớn chỉ có ánh sáng mờ ảo phát ra từ viên dạ minh châu trên trần.
Tạ Lan Tinh nghiêng người nhìn chằm chằm vào gương mặt say ngủ của người bên cạnh.
Y nhịn không được hôn lên mày cốt, sờ lên hàng mi dày, sau đó cuốn lấy mái tóc đen của hắn chơi, nhưng dù y có làm thế nào thì Văn Tự cũng không tỉnh.
Hắn nhất định là lâu lắm rồi chưa có một giấc ngủ ngon, Tạ Lan Tinh nghĩ.
Vì thế Tạ Lan Tinh nằm cùng hắn một lát nhưng thật sự không ngủ được nữa, thế là khoác áo đứng lên.
Nhưng vừa đẩy của ra Tạ Lan Tinh đã ngây ngẩn cả người.
Trong mắt hắn, khắp nơi đều là sắc thược dược.
Một đám thược dược nhỏ quần trắng tóc nâu cầm rổ chạy từ núi tới, vui sướng vây quanh tiểu công tử xoay một vòng.
“Ngài chắc chắn là tiểu công tử mà vương luôn nhớ!”
“Hả?” Tạ Lan Tinh ngoẹo cổ nhìn từng đứa.
“Chúng ta là thược dược tinh phụng lệnh của vương chăm sóc thược dược trên Mặc Sơn.”
“Chúng ta tuyệt đối sẽ không làm tổn thương ngài.”
“Đây là hoa lộ mới hái hôm nay, tặng cho công tử.”
“Đây là đóa hoa thược dược to nhất ở Mặc Sơn, tặng cho công tử.”
“Cảm ơn.”
Tạ Lan Tinh cười đưa tay ra, một bé thược dược tinh nhanh chóng đưa cái rổ đựng đầy hoa lộ đặt vào lòng bàn tay y, một bé khác thì bay tới phía sau hắn cài hoa lên tóc cho y.
“Chỗ này sao có nhiều thược dược thế?” Tạ Lan Tinh khó hiểu hỏi.
“Là do vương tự tay trống đó.”
“Vương nói đợi khi nào thược dược trong núi đều nở hết thì ngài cũng sẽ về.”
Tạ Lan Tinh ngây ngẩn cả người.
Cánh cửa phía sau lại được mở ra, đám tiểu yêu tinh lập tức chạy mất.
Cơ thể hơi lạnh rơi vào một vòng tay ôm ấp, giọng nói trầm thấp lim dim truyền vào tai y.
“Mỗi một đóa thược dược ở đây đều là của ngươi.”
Tạ Lan Tinh cúi đầu nhìn cánh tay đang ôm eo mình, nước mắt lã chã rơi.
Văn Tự sợ đến mức thanh tỉnh, vội vàng xoay người nọ lại.
“Huynh, huynh khiến ta đau lòng.” Tạ Lan Tinh cầm tay hắn lên nhìn, khi nhìn kỹ thì quả nhiên có thể thấy được những vết thương nhỏ bé trên mười đầu ngón tay của hắn.
Y cúi đầu hôn lên vết thương kia rồi chôn ở trong ngực của Văn Tự khóc không thành tiếng.
Đám tiểu yêu tinh xếp hàng trốn sau cột ngó đầu ra nhìn lén.
“Ây, chẳng lẽ chúng ta nói sai cái gì rồi?”
“Vị công tử kia khóc cũng đẹp ghê.”
“Nước mắt của công tử hình như còn ngọt hơn hoa lộ của tụi mình nữa.”
“Oa! Nhìn vẻ mặt của vương kìa, dịu dàng quá đi!”
Văn Tự từng nghĩ tới khi Tạ Lan Tinh thấy cảnh này sẽ vui vẻ cười cong mắt chạy tới ôm hắn, cũng nghĩ tới có lẽ y sẽ lăn lộn trên sườn núi trồng đầy thược dược… nhưng hắn không nghĩ tới y sẽ khóc.
“Được rồi được rồi, vết thương nhỏ thôi, ngươi khóc nữa sẽ sưng mắt đó, nếu để Kinh… Bánh Giầy thấy thì mất mặt lắm.”
“Huynh gạt ta… nó rõ ràng có cái tên uy phong hơn nhiều.” Tạ Lan Tinh không khóc nữa, đầu tựa vào ngực hắn bĩu môi vò vò áo của hắn.
Rất nhanh sau đó y đột nhiên ngẩng đầu, sốt ruột nói: “Nguy rồi! Thỏ của ta!”
Con thỏ bông mà y đặt ở đầu giường mỗi tối trước khi ngủ đều phải nhìn một cái mất rồi!
“Con thỏ bông nhỏ mà huynh cho ta mất tiêu rồi!”
Văn Tự cười kéo tay y qua, rồi đặt cái gì đó vào tay y.
“Con thỏ ta đưa ngươi, cùng với chậu hoa lan và chậu thược dược đều mang về, ngươi cùng phật tổ trở về tây thiên, vết tích ở nhân gian cũng tự nhiên sẽ biến mất.”
Tạ Lan Tinh nhéo con thỏ tròn tròn trắng trắng một cái: “Bọn họ nhất định quên mất ta rồi…”
“Ngươi còn có ta.”
Văn Tự hôn nhẹ đỉnh đầu của y, Tạ Lan Tinh gật đầu, đột nhiên liếc mắt thấy cái gì đó, vì thế đứng thẳng người nhìn cục bông lớn trắng như tuyết đang chạy tới chỗ của bọn họ.
“Bánh Giầy!”
Nguyên hình của Kinh Trập rất lớn, cho nên chỉ có thể nằm xuống bậc thanh, hai tay của Tạ Lan Tinh cũng ôm không hết chân trước của nó, bộ lông mềm mại trắng tinh như muốn nuốt y vào trong: “Ha ha, lúc ta nhặt được mi mi có chút xíu, không ngờ bây giờ đã lớn như vậy rồi.”
“…”
Kinh Trập lắc lắc đầu, Văn Tự dẫn y ngồi lên lưng thú, thần thú uy võ nhanh chóng mang theo hai người chạy lên đỉnh núi.
“Chúng ta đi đâu thế?” Tạ Lan Tinh hỏi.
“Đi xem bách điểu triều phụng.” Hai tay của Văn Tự ôm chặt eo của y.
Kinh trập lắc lắc đầu, Văn Dữ mang theo hắn ngồi trên thú lưng, thần võ cự thú mang theo hai người chạy đến đỉnh núi.
Cho dù là ma vương bễ nghễ tam giới từ trước đến giờ luôn xem thường lời chúc phúc và nguyền rủa nhưng khi dính tới Tạ Lan Tinh cũng muốn thử tin một chút lời chúc phúc của phượng hoàng.
Chương 18: phiên ngoại 2.
Tạ Lan Tinh chỉ ở trong Mặc Sơn một thời gian ngắn nhưng cả tòa sơn cũng đã truyền ra một câu nói ―― chủ nhân mới tới thật là ôn nhu!
Ví dụ như hái thuốc trị thương cho thú nhỏ, ví dụ như là bánh giầy ăn rất ngon phân phát khắp nơi. Đúng thế, không có con thú nào thích ăn cỏ, nhưng vị thảo dược đắng chát hòa cùng vị ngọt của thịt vụn ở nơi này quả thật cũng có thể xem như là mỹ vị của nhân gian.
Vậy thử đoán xem vị chủ nhân mới mà các sinh linh trong Mặc Sơn đang sôi nổi nghị luận bây giờ đang làm gì đây?
Y không ở trên sườn núi mà y thích nhất để ngắm mặt trời, cũng không ở Bão Chi Tuyền sương khói lượn lờ, mà là ở trong tẩm điện của ma vương…
Cùng báo tuyết đã hóa nhỏ ghé đầu vào một rương tiểu thuyết xì xầm to nhỏ.
“Không đúng…”
“Này cũng không đúng…”
“Ma vương tức giận vì hồng nhan, tay cầm cổ kiếm sống chết một trận, nữ tử áo đỏ vì tình thâm của hắn mà lã chã rơi lệ… Cái quái gì đây…”
Tạ Lan Tinh bực bội mà ném sách nhỏ qua một bên, Kinh Trập lập tức phối hợp ăn ý mà đưa qua một quyền khác.
Văn Tự vừa vào cửa là đã thấy một người một thú nằm trên mặt đất, phía sau là một đống tiểu thuyết và sách tranh lộn xộn.
“Một quyển cũng không có…” Tạ Lan Tinh thất vọng trở mình nằm ngửa, Kinh Trập gào một tiếng cũng nhanh chóng nằm lật ra, giơ bốn cái móng vuốt lên trời.
Văn Tự vừa lúc tiếp được quyển sách mà y vừa mới vứt ra, lật coi một chút thì không khỏi bật cười: “Chỉ một thoáng mây mù biến áo, ma vương cùng cô nương áo đỏ song kiếm hợp bích, thiên thần liên tiếp bại lui… mỗi ngày đều xem mấy cái linh tinh gì thế không biết.”
“Đây là tiểu thuyết với sách tranh của nhân gian.” Tạ Lan Tinh quệt mồm ôm bé báo tuyết vào ngực xoa lông giải sầu.
Sau đó y vừa oan ức vừa giận dữ nói: “Trong cuộc chiến thần ma bọn họ đều viết cố sự của huynh với Hồng Kỳ tỷ tỷ, sau này ta không bao giờ tin lời của thuyết thư tiên sinh nữa, đều là dối trá!”
“Đây là nhân gian thoại bản cùng sách tranh.” Tạ Lan Tinh quệt mồm đem thuận theo tiểu báo ôm tới vò mao giải sầu.
Văn Tự vứt sách đi tới trước mặt y: “Lan Tinh ghen sao?”
Bé báo tuyết bị chủ nhân mình nhìn một cái, thức thời chạy mất dạng.
“Không có.”
Tạ Lan Tinh ngồi dậy ôm lấy đôi chân dài của hắn, gò má cọ vào áo bào đen tuyền của hắn, buồn bực nói: “Ta chỉ là buồn chán nên muốn đọc sách giải sầu thôi.”
Sau đó, y lại nói, nhưng giọng nói lại nhỏ hơn lần trước: “Được rồi, quả thật là có ghen một chút.”
Văn Tự cúi người xuống, một tay xuyên qua dưới gối y một tay nâng y rồi ôm người lên đi trở về giường nhỏ.
Tạ Lan Tinh không nhìn thấy được ở sau lưng của Văn Tự, mỗi một quyển sách đều không một tiếng động mà chuyển động, văn tự và tranh vẻ trong sách không ngừng chuyển động, sau đó một quyền lại một quyển lần lượt bay về kệ sách.
“Khó trách gần đây Kinh Trập đều dẫn theo ngươi xuống núi, thì ra là đi vơ vét sách.”
Văn Tự nghiêng người nhìn y, Tạ Lan Tinh bị nhìn tới mức có chút ngượng ngùng, rũ mắt đưa tay vò hạt châu nhỏ trên vạt áo của hắn chơi.
“Hồng Kỳ tỷ tỷ có phải đã làm bạn với huynh rất lâu…”
Văn Tự ừ một tiếng, hắn nhìn dáng vẻ uất ức tủi thân của y, nhịn không được cúi đầu hôn lên bờ môi đỏ bừng đáng yêu của y.
“Ma vương và hồng nhan đều là thế nhân bịa đặt, hái một đóa hoa phú quý ở nhân gian mới là thật.”
Tạ Lan Tinh nhớ tới hắn luôn nói mình thích hoa phú quý của nhân gian, tới bây giờ thì y mới hiểu chân ý trong đó, cảm giác ngọt ngào phút chốc đánh tan sự ủ rũ, vì thể lại chớp chớp mắt vô tội nhìn hắn: “Ta cũng muốn có một đoạn cố sự với huynh…”
Văn Tự cười, đè y xuống cái chăn mềm mại.
“Vậy Lan Tinh có muốn mặc áo đỏ hay không?”
“Hả?” Tiểu công tử bị hôn tới mơ màng.
“Chính là cái áo đỏ có thêu long phượng, uyên ương, ngọc như ý, giáng hồng châu… có chịu không?”
“Ừm…” Y đoán mặt mình bây giờ chắc có đỏ hơn sắc đỏ của chiếc áo mà Văn Tự nói tới. “Vậy huynh có muốn đến vén khăn cho ta không?”
“Tất nhiên.”
TOÀN VĂN HOÀN
CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ ĐỌC TRUYỆN TẠI YEUNGONTINH.VN