(TIẾP THEO)
TRÁI ĐẤT THỨ NHẤT
(@Ella_mEn type)
Lửa lan rất nhanh, tràn ngập đống thùng gỗ và đang tiến qua sàn, bò dần đến hai đứa mình. Gỗ cháy đen trên đường ngọn lửa tiến qua.
Saint Dane lại lên tiếng:
- Chào cả mi nữa, Spader. Đã nghĩ lại việc nhập bọn với Pendragon chưa?
Thấy sự căm thù lại ngùn ngụt trong mắt Spader, mình nói nhỏ:
- Thây kệ hắn. Cố nới lỏng dây ra.
Spader gật. Nhưng trong khi hai đứa mình vùng vẫy với sợi dây, Saint Dane vẫn tiếp tục lải nhải châm chọc.
- Pendragon, lãnh địa của mi quả tầm thường. Con người ở đây rất dễ bị tác động. Thật đáng thương. Tại dây tất cả chỉ vì tiền. Kiếm tiền, giữ tiền, dùng tiền để có quyền lực. Lòng tham của chúng sẽ được minh chứng bằng sự sụp đổ hoàn toàn.
Lửa đã bắt đầu bò lên tường. Saint Dane vẫn tiếp tục:
- Winn Farrow và cái băng đảng lưu manh tởm lợm của nó đã lên một kế hoạch thật hoành tráng để hại thằng Max Rose. Farrow là một con nhái nóng nẩy, nhưng ta phục nó. Tự ta không thể nghĩ ra một kịch bản thú vị hơn như thế được.
Không thể chịu được nữa, mình gào lên hỏi:
- Kịch bản gì? Chúng định làm gì?
- Ha ha! Đáng lẽ mi nên chăm chỉ hơn trong giờ học sử, Pendragon ạ. Mọi manh mối cứ rành rành ra đó mà mi không thấy gì sao? Có lẽ mi sống hơi khó khăn hơn khi thiếu sự đỡ đần của lão cậu quá cố yêu quý của mi thì phải.
Không thể mắc bẫy Saint Dane. Hắn đang cố làm tâm trí tụi mình rối tung lên, nhưng mình quyết định không để hắn đắc ý. Lúc này lửa đã liếm lên bức tường gần chúng mình. Không nói ra thì hai bạn cũng biết mình sợ đến cỡ nào.
- Ta để hai đứa bay tại đây, vì còn bận giúp sửa soạn cho ngày mai trọng đại. Tội nghiệp hai đứa không được chứng kiến cảnh đó. Ngày mai sẽ là một thời điểm sôi sục, nóng bỏng vô cùng.
Tiến tới cửa, hắn ngừng lại nhìn xuống chúng mình:
- À, còn chuyện này nữa. Ta tin chắc hai người đã đoán ra, chính ta đưa hai tay súng ống dẫn ra lệnh cho chúng bắn vào Cloral. Chỉ có ý cảnh cáo thôi, không ngờ lão Press ngu tới nỗi đứng lù lù đó mà hứng đạn. Nhục thật. Nhưng nhìn cảnh này, ta thấy tụi bay cũng sắp đi theo lão tới nơi rồi. Cho ta gửi lời chào thân ái nhất tới lão, được chứ?
Dứt lời, Saint Dane mở cửa bước ra khỏi lối đi hẹp.
Những nghi ngờ của mình đã được chứng minh. Saint Dane đã sử dụng những tay găng-xtơ đó để giết cậu Press. Nghĩ đến điều đó làm mình đau đớn quá. Nhưng lúc này phải cố gắng gạt bỏ mọi xúc động, phải sáng suốt, nếu không tụi mình sẽ chết.
Nhưng Spader lại không nghĩ vậy. Ánh mắt dữ tợn của anh làm mình phát sợ. Những lời nói của Saint Dane đã chạm tới những ý nghĩ u ám nhất trong đầu mà Spader đã phải cố sức che giấu. Anh sắp nổ tung vì căm thù, tức giận. Mình vội cảnh giác:
- Đừng nổi nóng, Spader. Đó là những gì hắn muốn đó. Bình tĩnh.
Lời cảnh giác của mình chẳng ăn thua gì. Spader thở dốc. Giận dữ điên cuồng, anh ta giật sợi dây với sức mạnh mình không ngờ nổi. Spader giằng giật tới lui tay bị trói của hai đứa. Mình phải cố né, nếu không chắc chắn bị ăn quả đấm nảy lửa ngay mặt. Ngửa mặt, mình thấy lửa trên tường đã lên cao khỏi đầu, lan tới sợi dây. Sợi dây bắt cháy! Spader gào lên một tiếng đầy phẫn nộ, giật mạnh, làm sợi dây đứt rồi. Hai đứa rơi xuống sàn, chồng đống lên nhau.
Bực vì Spader mất bình tĩnh bao nhiêu, mình khoái kết quả ngược với ý đồ châm chọc của Saint Dane bấy nhiêu. Sự phẫn nộ của Spader đã giải thoát hai đứa, với chút trợ giúp của sợi dây bốc cháy. Nhưng hai đứa chưa được an toàn đâu. Mình giật mạnh tay Spader, bắt anh ta nhìn thẳng mắt mình:
- Spader! Phải tập trung ý chí vào công việc, nếu không chúng ta sẽ chết.
- Hắn là một con quỉ, Pendragon. Phải ngăn chặn hắn lại.
Mình cố giữ giọng điềm tĩnh để làm anh ta dịu lại:
- Chúng ta sẽ ngăn chặn hắn. Nhưng trước hết, phải ra khỏi đây. Anh nghe tôi chứ, Spader?
Dần dần, đôi mắt Spader không còn vẻ hung dữ nữa. Anh đã bình tĩnh lại:
- Phải, cậu nói đúng.
Tụi mình không còn bị treo lên móc nữa, nhưng tay vẫn còn trói chặt vào nhau. Spader kéo một đầu, mình giật đầu kia. Mấy giây sau, mình đã có thể rút một tay ra. Sau đó việc cởi trói là chuyện nhỏ.
Hết bị trói, nhưng hai đứa đang ở giữa một hỏa ngục. Lúc này lửa tràn lan khắp mặt tường và liếm lên tới trần rồi. Nếu không bị lửa thiêu, thì tụi mình cũng sẽ bị mái trần kia đổ ụp lên người. Mình nhìn quanh, cố tìm lối thoát. Hoàn toàn vô vọng. Lửa ngùn ngụt khắp chung quanh.
Đúng lúc đó mình thấy một chuyện lạ.
Khói xoáy vòng gần giữa phòng như một con lốc nhỏ. Cái ống khói đen đó vươn lên trần, rồi bồng bềnh trôi về… cái cửa trên lối đi hẹp. Mình nhìn theo và phát hiện: Saint Dane đóng cửa không chặt, vì vậy khói bị hút ra ngoài. Mình kêu lên:
- Kìa! Hắn để cửa ngỏ.
Không chờ Spader, mình chạy tới cầu thang sắt. Anh cũng chạy ngay sau mình. Lửa cuồng nộ ngùn ngụt cả mấy phút rồi. Hơi nóng khủng khiếp và cầu thang sắt bị nung nóng rực. Đế giày mình nóng đến không chịu nổi. Mình cố hết sức để không nắm vào tay vịn cầu thang. Nắm vào đó chắc chắn tay mình sẽ bị nướng chín luôn. Mỗi bước tiến lên, nhiệt độ càng tăng. Khói mù mịt đến không thở nổi, mà tụi mình lại phải chạy ngay trong vòng xoáy của con trốt khói đang bị hút ra cửa.
Sau cùng tụi mình cũng lên tới lối đi nhỏ. Chạy ngay đến cánh cửa, và đạp chân. Cửa mở bung. Xong rồi! Quay lại, mình thấy Spader đã ở kế bên. Hai đứa nhào qua cửa, chỉ cầu mong cho nó sẽ dẫn ra bên ngoài.
Nhưng không. Chúng mình lọt vào một hành lang hẹp và dài. Khói bao phủ mịt mù khoảng không gian tối hẹp, không thể nhìn thấy phương hướng gì.
Mình kêu lên:
- Phải hay trái?
- Mắt mình cay xè, anh bạn ơi. Đi đi, phải trái gì cũng được!
Mình quay đại sang phải. Lập tức, mình vừa mừng vừa lo. Mừng vì sàn gỗ quá cũ, những vết rạn nứt hở toang hoác, lửa bập bùng rọi từ dưới lên, có thể soi đường cho mình. Nhưng lại lo, vì nếu lửa táp lên, cái sàn ọp ẹp này sẽ bị bốc cháy. Càng thêm lý do để phải thoát ra khỏi đây thật nhanh. Mình nắm tay Spader, hai đứa cố sức chạy, chỉ mong tới được cuối hành lang và thoát ra ngoài trước khi toàn bộ mặt sàn làm mồi cho lửa.
Nhưng không xong rồi. Mới chạy được mấy bước, mình nghe một tiếng rắc! Mặt sàn dưới chân hai đứa mình đang sụp đổ! Chỉ một giây sau, chúng mình chìm ngập giữa những tia lửa, khói và mảnh gỗ cháy. Rồi tất cả chỉ còn là một cảm giác mơ hồ. Mình cố gắng tả lại, nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mình không chắc là nhớ chính xác tất cả đâu.
Khi tụi mình lọt qua sàn, tay Spader rời khỏi tay mình. Lửa ngùn ngụt khắp nơi. Mình nhớ là lúc đó, mình nghĩ đang bị rơi vào giữa hỏa ngục và sắp bị quay chín. Nhưng sàn bên dưới cùng ọp ẹp và đã bị đốt, nên khi mình ngã xuống, ván sàn vỡ tung, làm mình lọt thỏm qua và… không bị gãy cái xương nào. Đúng là phép lạ.
Ngay sau đó, mình biết là đang ở dưới nước. Nhà giết mổ xây trên bờ kè nhô ra sông Hudson. Chỉ trong mấy giây, mình đang từ nỗi sợ chết cháy chuyển thành sợ chết đuối. Trong khi rơi xuống, đầu mình bị va chạm mạnh, choáng váng. Mình chỉ còn loáng thoáng nhớ, chung quanh mình, những thanh gỗ ngùn ngụt lửa rào rào đổ xuống nước. Lại còn ngổn ngang cột chống bờ kè. Mình quay hướng nào cũng không được. Không đụng cột thì cũng va phải những mảng gỗ cháy rơi xuống từ cơn bão lửa trên đầu. Mình bị sặc nước, không thở nổi, suýt ngất. Đầu chìm nghỉm dưới nước, nhưng mình không còn đủ sức ngoi lên.
Rồi mọi chuyện càng thật sự tệ hại hơn. Mình nghe tiếng nghiến răng rắc ở bên trên. Điều đó chỉ có thể là: Ngôi nhà đang vỡ tung. Bờ kè sắp sụp đổ lên đầu hai đứa mình. Đúng lúc không còn chút hy vọng sống sót để ra khỏi nơi này, mình cảm thấy một bàn tay rắn chắc nắm lấy cánh tay mình.
Spader ra lệnh:
- Nín thở đi.
Chỉ kịp nuốt một ngụm không khí, mình đã bị Spader kéo chìm xuống nước. Thả lỏng người, mình trao tính mạng cho anh ta. Một tay ôm chặt mình, một tay Spader bơi với một sức mạnh không thể nào tin nổi. Ồ không. Mình tin chứ, Spader có một phần là cá heo mà. Nếu không bị thương, bơi như thế này với anh chỉ là chuyện nhỏ. Vì tính mạng của hai, mình cầu mong anh không bị thương.
Mình không biết có thể nín thở được bao lâu, nhưng biết rõ hai đứa được an toàn hơn dưới nước. Vì mình đã nghe thấy tiếng ngôi nhà đang rầm rầm sụp đổ. Muốn sống, tụi mình phải tiếp tục di chuyển khỏi vùng đổ nát này. Mình không biết hai đứa đã ở dưới nước bao lâu, nhưng chắc không thể hơn vài giây đâu, vì mình không nghĩ mình có thể chịu đựng được hơn thế.
Khi ngoi khỏi mặt nước, mình nhớ, điều đầu tiên mình nhìn thấy là mặt trời. Điều thứ hai là gương mặt rạng rỡ của Spader. Anh ta đang đứng nước kế bên mình, trông thoải mái như đang thả nổi trong hồ bơi của trẻ con vậy.
- Bị va phải trán hả, anh bạn?
Rờ lên trán, mình thấy một cục sưng tù vù.
- Ừa, choáng váng cả đầu.
- Đừng lo. Nằm ngửa đi, mình kéo cậu vào.
Mình làm theo ngay. Giờ không phải lúc sĩ. Mình vui mừng để Spader kéo vào bờ. Chỉ một phút sau, hai đứa tới một cầu tàu bằng gỗ. Spader đẩy mình lên sàn cầu như một con búp bê sũng nước. Thành công rồi! Hai đứa còn sống.
Chúng mình nằm đó, tận hưởng làn gió mát. Sau mười phút phải hít thở làn khói ghê tởm, không khí mới ngọt ngào làm sao. Mình nhắm mắt, tập trung thanh lọc buồng phổi. Tình trạng mình lúc đó thật thảm hại. Ngoài những va chạm trên đầu, toàn thân mình chỗ nào cũng trầy trụa. Áo quần cũng bảo vệ cho mình được một phần, nhưng bây giờ trông giống quần áo thì ít mà giống mớ giẻ rách thì nhiều.
Spader lên tiếng trước:
- Khiếp đảm, anh bạn ạ! Thật sự khiếp đảm.
Mình mở mắt và thấy anh ta đang nhìn ngôi nhà giết mổ ngùn ngụt cháy, chỉ còn là một đống đổ nát khổng lồ chìm trong lửa. Khói đen cuồn cuộn bồng bềnh trên sông Hudson. Mình tự hỏi sao chưa thấy sở cứu hỏa xuất hiện. Chắc họ sợ, không dám bước vào khu hắc ám này.
Vừa thở gấp, Spader vừa nói:
- Farrow bảo đây chỉ là thử. Hắn định làm gì nếu là thật?
Đó là một câu hỏi chính đáng. Đúng vậy, mục tiêu của hắn là gì? Saint Dane bảo hai đứa mình đã có mọi manh mối mà mình lại không thể xâu nối chúng lại.
Spader trông cũng chẳng khá hơn mình. Áo quần anh rách cháy, cánh tay đầy vết trầy. Mình hỏi:
- Anh khỏe chứ?
Spader giận dữ nói:
- Khi nào hạ được Saint Dane, mình sẽ khỏe ngay.
- Anh tin tôi không, Spader?
- Đương nhiên là tin, anh bạn.
- Vậy thì xin anh hãy nhớ cho là lần sau, khi anh quá nóng giận và muốn đuổi theo Saint Dane: Saint Dane sẽ bị hạ, nhưng chúng ta cần phải tỏ ra khôn ngoan.
- Đúng. Khôn ngoan. Bây giờ hãy khôn ngoan ra khỏi chỗ này thôi.
Hình như Spader lảng tránh, không trả lời trực tiếp câu nói của mình. Nhưng giờ không phải lúc tranh luận. Chúng mình vẫn còn kẹt trong vùng đất dữ. Cần phải ra khỏi đây nhanh chừng nào tốt chừng ấy.
Dòng sông thấp hơn mặt đường chừng hơn một mét. Cuối cầu tàu có một cái thang bằng gỗ. Mình leo lên trước, ló đầu quan sát.
Ná thở luôn!
Tụi mình đang ở cách khu giết mổ đổ nát chừng năm mươi mét. Giữa mình và ngôi nhà cháy đó là khoảng đất rộng trống trơn và… một đám găng-xtơ. Tất cả bọn chúng đều tụ tập tại đây: Từ Winn Farrow, đám tay chân côn đồ áo quần tả tơi của hắn, tới mấy tên cơ bắp cuồn cuộn ôm vũ khí, và tất nhiên là cả Saint Dane. Bọn chúng đều đứng quay lưng lại mình, cách xa không đến ba mươi mét, ngắm nhìn tác phẩm của chúng. Nếu chạy khỏi đây, hai đứa mình sẽ bị chúng nhìn thấy là cái chắc.
Nhưng tệ hơn nữa là, bên phải mình chừng vài mét là mấy xe ô tô của chúng. Khi trở lại xe, chúng cũng sẽ phát hiện ra hai đứa mình. Tụi mình bị kẹt tại một nơi không có gì che chắn. Chỉ vài giây nữa, mình và Spader sẽ lại bị đưa về điểm khởi đầu.