Tới lúc này bọn bạn đã ra chấn thủ ở cửa. Còn đám bọn kia khì đã hết hổ báo.
Bọn kia thấy em lôi cây baton ra thì ngơ luôn. Hoá ra cũng toàn bọn nhát chết chỉ biết ăn theo bầy.
– Bọn mày sợ đéo gì nó. Tao mới rồi tay trái nó ăn một gậy, hông nó thì cũng vẹo cmnr có mỗi cây kia thì cũng không thay đổi được gì đâu.
Em là em đợi câu này thôi. Quay ngay ra tìm thằng vừa nói.
– Vũ à. Tao đang tìm mà mày lại vác xác đến tận nơi rồi, hôm qua cắn tao sướng giờ mày chuẩn bị đi.
– Mày tối qua ăn đòn chưa no à.
– Tối qua tao say quá không tiếp được thất lễ quá.
– Có thay đổi được gì không khi chỉ có một tay và đang thương tích đầy mình.
– Tao sẽ cố thôi, khách đến phải tiếp chứ.
Em từ từ lôi cái băng tay ra, lấy nốt cây baton kia cho đủ cặp. Lần này cho hết chuyện luôn đi. Sau thì cho cái tay nghỉ ngơi dài hạn vậy.
Chỉ thẳng mặt hai thằng Tùng Dũng nói:
– Tao nể vì từng coi hai thằng mày là bạn nên tao cho hai sự lựa chọn. Một là đi ra ngoài rồi coi như chưa có chuyện gì sảy ra vẫn là bạn học bình thường. Hai là tao sẽ dùng nốt chút gọi là bạn với bọn mày để đưa mày đi viện.
Thằng Tùng nghe vậy thì lùi dần ra ngoài.
Thằng Dũng thì không như vậy, nó còn câng mặt lên rồi đi lên đầu đám:
– Mày đừng có mà doạ tao. Tao thách mày luôn đấy.
Em lao vào nó vụt ngay mạn sườn bên trái, tay phải em thì cho ngay bắp tay phải nó. Nhẹ nhàng bồi thêm một đạp vào bụng làm nó bật ngửa người về đằng sau xong gục luôn.
Đám còn lại thì toàn cũng chỉ mổi thằng một hai vụt là gục cmnr.
Chỉ còn thằng Vũ đang đứng ở góc cửa, thấy em nhìn nó thì nó định chạy nhưng mấy thằng bạn đã cản lại. Nhìn nó cười khẩy:
– Sao vậy mày. Chơi chứ
– Em xin anh tha cho em. Nó quỳ xuống luôn
– Đánh mày chỉ làm bẩn tay tao thôi. Tao hôm nay tha mày, nhưng lên nhớ là ngoài kia bọn nó không hiền như tao hôm nay đâu. Nhìn nó cười khẩy một cái rồi quay về chỗ.
Nhưng đời đéo như mơ mà. Chó cắn trộm thì mãi cũng vẫn chỉ là chó cắn trộm mà thôi.
Nó rút ra một con dao bấm nhỏ rồi lao lên găm thẳng vào phần hông của em. Đau không diễn tả nổi. Em khuỵu chân xuống thì nó đến bên ghé sát tai em nói:
– Tao không dễ thua thế đâu. Không thua trước một thằng như mày đâu.
“Thằng như mày” em ghét nhất kiểu nhận xét mình như thế. Gồng người đưa tay trái chộp thẳng cổ họng nó. Tay phải móc lên ngay bụng làm nó chỉ kịp hự lên một cái. Dùng tay phải túm gáy nó vít xuồng làm một sút vào ngay mồm nó. Thả tay ra cho nó ngửa ra sau thì co chân đạp vào giữa ngực nó, không thật lực nhưng đủ để nó văng chở lại cửa.
Kết thúc rồi em trở về chỗ ngồi nghỉ luôn. Nhờ một thằng đang đứng hóng ở cửa đi mua giúp non cofe rồi ngồi hút thuốc.
Đang ngồi xem lại vết thương thì có giáo viên đi vào. Là bác S may cho mình quá, mà cũng không hẳn, bác đã dặn không đánh nhau từ hôm đầu rồi.
– Lại đánh nhau à thằng cháu. Chưa bỏ đi tật này được à?
– Cháu tự vệ thôi. Chứ từ lần ấy thì cháu thôi rồi.
– Ừm, vậy để bác.
Bác S quay qua bọn nó nhìn mặt từng thằng:
– Lập bè kết phái đi đánh nhau à?
– Em xin thầy, thầy tha cho bọn em.
– Các cậu từ mai không cần đi học ở trường này nữa.
– Em xin thầy, bọn em lỡ dại.
Cái gì thế bác S đuổi học luôn cả đám kia.
– Sao dễ vậy bác. Đuổi học 20 thằng chứ ít đâu bác?
– Cứ hỏi bố mẹ cháu thì biết.
– Mà thôi bác tha cho bọn nó, có thằng Vũ kia thì đáng bị đuổi thôi.
– Vậy thì cậu Vũ, còn lại xuống phòng y tế, xong lên phòng gặp tôi.
– Cháu thấy hơi lạ rồi đấy.
Mượn luôn máy thằng Đ bấm số gọi cho bà già.
– Alo. Ai đấy?
– Con trai mẹ đây, mẹ không nghe ra giọng con à.
– Mày giỏi nhỉ, cả tuần mẹ gọi cho mày không được hoá ra là đổi số để tránh hai thằng già này à?
– Giờ không quan trọng, cho con hỏi đã.
– Hỏi gì?
– Nhà mình bố mẹ làm gì vậy, sao bác S kêu con tự đi mà hỏi bố mẹ?
– Mày giỏi nhỉ, bố mẹ làm gì cũng không biết.
– Vâng con xin lỗi nhưng tại bố mẹ không nói đó chứ.
– Mày không hỏi mẹ nói làm gì? – Ax thế nữa
– Vậy nhà mình có những gì vậy. Sao lại liên quan cả đến trường con.
– Tối về nhà, mai xin nghỉ để tôi nói nói qua điện thoại không tiện.
Lại còn đợi về mới biết nữa hả mẹ làm em tò mò rồi đấy. Thôi kệ xử lý thiệt hại đã.
Thôi tay trái giờ buốt tận óc. Chắc quả này nó phải đòi nghỉ cả tháng mất. Còn vết dao nữa.
Vết dao này nhỏ với lại cũng không sâu lắm, không ảnh hưởng đến nội tạng, nếu là lúc bình thường thì tự khâu được nhưng giờ thì khó đấy.
Đành kêu gọi chợ giúp vậy:
– Lớp mình ai biết khâu vết thương không?
– Không biết. Gần như cả lớp đồng thanh vler.
Nhi và Duyên đều có vẻ muốn giúp nhưng chắc vẫn xấu hổ vì nhưng việc đã qua lên không dám ý kiến.
Hết cách rồi.
Mượn máy thằng Đ bấm số goi anh L:
– Ai đây?
– Em P đây.
– Vậy có việc gì thế cu?
– Anh xem có ai quen biết mà biết sơ cứu với khâu ở gần trường em không, kêu vào lớp em hộ chút việc.
– Để anh….
– Chị có đó. – Chị dâu nhảy thẳng vào nói.
– Vậy chị giúp em.
– Lớp nào để chị kêu nó.
– Lớp 10a2.
– Ừ lát là nó qua đó.
Thấy một con nhỏ chạy như vịt tới cửa lớp em, nhưng cứ thấy lấp nó ở ngoài. Gọi lại chị dâu:
– Chị nhờ cái con vịt đó hả?
– Ừ nó tên Vi. Học cùng trường cậu đó, lại bằng tuổi nữa đó.
– Học sinh à?
– Thì nó biết khâu với sơ cứu đó. Nó ở nhà chăm sóc mấy con thỏ suốt à. Mà thôi bye nha
Giật mình hãi hùng quay sanh nhìn nhỏ, gọi to “Vi ơi” theo thói quen nghe thấy tên nhỏ “Dạ” rồi đỏ bừng mặt nhìn em.
– Xuống khâu đó hả.
– Dạ chị kêu xuống ạ. Dạ mà lại còn Ạ nữa
Đưa nhỏ hộp đồ sơ cứu:
– Bác sĩ “thú y” hả. Tin được không đó?
– Thì cũng chỉ là khâu thôi mà.
– Tôi hỏi làm được không. Còn tôi khác mấy con thỏ đó nhớ.
– Tôi biết làm mừk. Mặt ngố ngố xụ xuống trông đến là hài.
Gọi lại hỏi chị dâu:
– Chị tìm đâu ra sinh vật hiếm này vậy?
– Em gái chị đó.
– Ax chị nghĩ em tin không?
– Chị nói mà không tin hả?
– À dạ.
Tôi nhìn nhỏ phán câu xanh rờn:
– Sao chị dâu lại có một người em gái vừa ngố vừa hậu đậu như…… Aaaaa….. Em hét đó. Nhỏ chắc là bực lắm rồi, xiên cái kim vào tay trái em. Rồi kéo tay áo lên cắn luôn vào phần thịt non dưới bắp tay. Thốn đừng hỏi.
– Cô ác vậy không thấy vết bầm à.
Nhỏ chợt hoảng khi thấy cái kim đang găm thẳng vào vết bàm của em.
– Người đâu mà.
– Tôi xin lỗi.
Đến phần bôi thuốc sát trùng mới khổ cái thân tôi. Nhỏ luống cuống thế nào chơi nguyên cả lọ vào vết thương. Thốn
– Aaaaaaaaa. Không nói lên lời
– *Mắt rơm rớm.* Cho tôi xin lỗi.
Xót quá tôi cứ nhúc nhích ngồi không yên, nhỏ hết khóc giờ lại bỏ bộ mặt cay cú ra.
– Ngồi yên cho tôi làm. Tôi làm hay anh làm hả???????? – Nhỏ hét mà em muốn thủng màng nhĩ.
Em từ lúc ấy ngồi im, không dám ho he gì nữa. Láo nháo nhỏ đớp nốt vào tay còn lại thì khổ.