Sau khi dọn toàn bộ quà đáp lễ vào phòng, Phó quản gia mang người rời đi. Trước khi đi, ông ta không nhịn được liếc mắt nhìn thiếu niên đứng bên cạnh không nói gì một cái.
Tô Từ đi mở quà đáp lễ, cô phát hiện bên trong vài cái túi đều là quần áo, chất liệu mềm mại, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, rất hợp phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Cô lại đi mở vài cái hộp nhỏ trong mấy cái túi khác, bên trong chính là trang sức, vòng cổ kim cương, vòng tay vàng, còn có vài hoa tai hình giọt nước. Tính tổng giá trị hẳn là phải mấy chục vạn.
Tô Từ có chút tiếc nuối Phó gia đưa cô không phải là tiền mặt. Dù sao thì hiện tại cô quá nghèo.
Nhưng nghĩ đến lúc thiếu tiền cô có thể đem trang sức bán đi, tâm tình Tô Từ lại tốt lên.
Cô tiến đến bên người Lục Chiết, nói với hắn: "Ngày hôm qua em cứu được một vị lão bà, đối phương là người có tiền, hôm nay tới cửa là vì muốn đáp tạ em."
Sau đó, cô hỏi Lục Chiết: "Anh nói em có phải là người đẹp thiện tâm hay không?"
Trên khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ mang theo đắc ý, một đôi mắt đen lấp lánh nhìn hắn. Lục Chiết còn chưa lên tiếng, cô lại bắt đầu khoe khoang: "Người xinh đẹp thì không thiện lương như em, người thiện lương lại không đủ xinh đẹp như em. Ô, em đúng là tuyệt thế đại bảo bối mà."
Nhìn tuyệt thế đại bảo bối bên cạnh đang hừng hực hứng thú mà đi mở quà, đáy mắt đen nhánh của Lục Chiết xẹt qua một tia cười nhạt.
* * *
Buổi chiều, Tô Từ nói cái gì cũng đều phải đi theo Lục Chiết.
"Nơi đó rất xa." Lục Chiết nói với Tô Từ.
Tô Từ tri kỷ nói: "Không sao, chúng ta tiết kiệm một chút. Không gọi xe, chúng ta đi nhờ xe." Dù sao cô cũng chưa có đi qua xe buýt.
Lục Chiết lạnh lùng nói: "Bên ngoài rất nóng."
Tô Từ quơ cây dù trong tay mình: "Anh không cần lo lắng cho em, em có mang theo dù. Chúng ta đi nhanh thôi, để khách hàng chờ là một việc không tốt đâu."
Lục Chiết: "Tôi vốn đã có thể đi ra khỏi cửa."
Tô Từ nghĩ đến bản thân vừa là bôi kem chống nắng, vừa là tìm dù, cô cười khanh khách mà nhìn Lục Chiết: "Lục Chiết, chúng ta đi thôi."
Ánh nắng buổi chiều mãnh liệt, mặt đất bị nướng đến nóng chân.
Tô Từ đi theo Lục Chiết lên tầng mười bảy của một tòa nhà.
Bởi vì là thứ bảy nên nhân viên trong công ty không đi làm, ở đây chỉ có một nữ nhân viên trẻ phụ trách đón tiếp khách hàng.
Nữ nhân viên có diện mạo dịu dàng, cô ấy lịch sự rót nước cho Lục Chiết và Tô Từ: "Hai máy tính bên kia đều có vấn đề." Quản trị mạng công ty gần đây đã xin nghỉ phép, không có nhân thủ, chỉ có thể tìm người bên ngoài đến sửa chữa.
Lục Chiết đứng dậy: "Để tôi đi xem."
Bên cạnh, Tô Từ lập tức nói: "Anh đi đi, em sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ anh."
Lục Chiết nhìn cô một cái rồi đi kiểm tra máy tính.
Nữ nhân viên trẻ cực kỳ hâm mộ mà nhìn Tô Từ: "Em cùng bạn trai em tình cảm thật tốt."
Tô Từ nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Anh ấy không phải là bạn trai em."
"A, thật xin lỗi." Nữ nhân viên nhanh chóng xin lỗi. Thiếu niên và thiếu nữ này có diện mạo xuất chúng, thoạt nhìn rất xứng đôi, cô ấy còn tưởng hai người là một cặp.
"Không sao đâu." Tô Từ câu môi đỏ: "Nói không chừng về sau sẽ là." Nữ nhân viên sửng sốt, ngay sau đó cười khẽ, giữa mày phai chút ưu sầu, diện mạo càng thêm dịu dàng.
"Chị cười rộ lên rất xinh đẹp." Tô Từ rất ít khi khen người khác, nhưng khi nữ nhân viên cười rộ lên quả thật khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.
Nữ nhân viên sửng sốt, ý cười trong mắt càng đậm, trên mặt cũng mang theo vài phần thẹn thùng.
Được một thiếu nữ có diện mạo tinh xảo xinh đẹp như vậy khen mình cười lên rất đẹp, cô ấy khó mà không thẹn thùng: "Em.. em cũng rất đẹp."
Tô Từ tán đồng gật đầu.
Ánh mắt dừng trên cổ tay nữ nhân viên, cô không hiểu được, vì sao nữ nhân viên hai mươi phút sau sẽ chết.
Phú Quý: 【 Phú Quý biết, Phú Quý biết, chủ nhân cứu cô ấy đi. 】
Tô Từ: "Tôi không thích lo chuyện bao đồng."
Phú Quý yên lặng lui về.
"Có thể còn phải đợi trong chốc lát nữa, em có đói không? Trong phòng giải khát có một ít đồ ăn vặt, nếu em muốn ăn gì cứ nói, chị sẽ đi lấy giúp em." Nữ nhân viên lo lắng thiếu nữ chờ đến chán mà nói.
Tô Từ nhìn cô ấy một cái: "Được ạ."
Nữ nhân viên đứng dậy đi lấy đồ ăn vặt. Cô ấy chọn lựa một ít đồ ăn vặt các cô gái trẻ sẽ thích: "Cái này không nóng, lượng calo cũng không cao, em có thể yên tâm ăn."
Tô Từ mỉm cười nhận lấy đồ ăn vặt cô ấy đưa qua.
Cô mở một bịch sữa chua nhân vị mật đào, chậm rãi cắn, đôi lúc sẽ nhìn giá trị sinh mệnh trên cổ tay của nữ nhân viên, ở đó chỉ còn lại mười lăm phút.
Nữ nhân viên mỗi lần đối diện với đôi mắt của cô đều sẽ cười xấu hổ, là một gái lời nói ra ôn nhu, cử chỉ cũng dịu dàng vô cùng, Tô Từ thật rất khó tưởng tượng nguyên nhân đối phương sẽ chết.
Phú Quý lại chạy ra: 【 Phú Quý biết, chủ nhân có thể hỏi Phú Quý. 】
Tô Từ cắn sữa chua, trong miệng tràn đầy vị mật đào: "Nói đi."
Tiểu nãi âm của Phú Quý cực kỳ kích động: 【 Cô ấy muốn cắt cổ tay. 】
Đôi mắt Tô Từ nửa híp, lại liếc mắt đánh giá nữ nhân viên một cái: "Cậu nói là đợi lát nữa chị ấy muốn cắt cổ tay ở ngay công ty sao?"
Phú Quý: 【 Đúng vậy, chủ nhân mau cứu cô ấy đi. 】 Kẹo bông gòn kim sắc ăn quá ngon, Phú Quý còn muốn ăn thêm.
Tô Từ chớp chớp đuôi mắt, nốt ruồi nhỏ phía dưới mê người thật sự. Cô lại cắn sữa chua, không biết đang nghĩ cái gì.
Mười phút sau, Lục Chiết đã sửa xong hai cái máy tính: "Máy tính đã không có vấn đề gì."
"Vất vả cho em rồi." Nữ nhân viên chuyển khoản phí tu sửa cho Lục Chiết: "Để chị đưa các em ra ngoài."
"Cảm ơn đồ ăn vặt của chị, ăn rất ngon. Không cần làm phiền chị đâu, tự bọn em đi là được rồi." Tô Từ đứng lên, đi đến bên cạnh Lục Chiết.
"Được, vậy chị cũng không tiễn các em." Nữ nhân viên cười ôn nhu với Tô Từ, cô ấy xoay người đi vào kiểm tra máy tính.
Liếm vị ngọt trên môi, Tô Từ một tay kéo Lục Chiết vào phía sau quầy chứa đồ nhân viên ở bên cạnh.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Chiết nhìn cô.
Tô Từ chớp mắt, cô dùng khẩu hình nói với Lục Chiết: "Shh!"
Nếu đối phương năm phút sau sẽ chết, vậy là có nghĩa, còn vài phút nữa cô ấy sẽ cắt cổ tay.
Phú Quý một trận hưng phấn: 【 Chủ nhân không phải không cứu cô ấy sao? 】
Tô Từ: "[3] Cắn người miệng mềm, cậu chưa nghe qua sao?"
Không gian quầy chứa đồ rất nhỏ, khó khăn lắm mới có thể chứa được hai người.
Lúc này, nhìn thân thể của mình cùng Lục Chiết kề sát chặt chẽ, váy liền áo màu lam nhạt cọ vào quần đen của hắn, thân trên gắt gao dán chặt vào ngực của hắn, trông ái muội vô cùng.
Da mặt Tô Từ dù dày, nhưng khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn vẫn bị đỏ ửng.
Xê dịch chân, Tô Từ muốn nhích người ra một chút. Nhưng mà, cô mới giật giật, Lục Chiết trước mặt cả người cứng đờ.
Thấy được Lục Chiết rũ mắt nhìn xuống, Tô Từ lập tức duỗi tay che kín đôi mắt của hắn.
Trước mắt liền đen nhánh một mảnh.
Lục Chiết nghe thấy thiếu nữ đè nặng thanh âm, ở bên tai hắn dùng giọng nói ác nhân cáo trạng: "Lục Chiết anh đừng lộn xộn."
* * *
Giải thích:
[3] Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản = (hay) Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản = Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn. (Hiệp sĩ hạt đào ba quả táo. Wordpress)
Danh Sách Chương: