* * *
Một trận cảm mạo rốt cục khỏi hẳn, Tê Diệu hận không thể ra ngoài chạy hai vòng cho vui vẻ. Nhưng lý trí nói cho cô biết, nếu cô còn muốn sống thêm mấy năm thì cuối cùng nên kết thúc cái ý nghĩ nguy hiểm này đi thì hơn.
Hai chị em Sở gia bị gãy xương thành đề tài tám chuyện của mọi người sau bữa ăn hay các buổi trà dư nhàn rỗi.
Cha Sở cũng cảm thấy mất mặt, siết chặt lệnh cấm hai người đi ra ngoài, cho đến khi bọn họ chữa khỏi vết thương.
Trải qua chuyện lần trước, thái độ của Sở Du Du bỗng nhiên lãnh đạm rất nhiều, đối với Tê Diệu chào hỏi liền mặt ngoài khách khí đều lười phải duy trì. Tê Diệu tự nhiên là không nguyện ý “mặt nóng dán mông lạnh”, hiện tại cũng không cần thiết làm như vậy.
Chỉ là, cô từ trước đến nay thái độ luôn nhiệt tình bỗng nhiên lại lạnh nhạt, ngược lại làm cho Sở Du Du suy nghĩ lung tung, hoài nghi Tê Diệu có thể ở trước mặt của Tê Vọng nói lung tung hay không, dẫn đến Tê Vọng đối với nàng ta ấn tượng trở nên kém đi.
Nàng ta ban đầu tưởng rằng toàn bộ hành trình mình trở thành chị dâu em chồng hình thức hài hòa đơn giản không ngược, hiện tại xem ra hình như cũng không phải là như thế.
Ý tưởng trong lòng của Sở Du Du, Tê Diệu cũng không biết rõ tình hình. Cô đang chờ đợi Trình Lịch cho ra một kết quả, Trình Lịch lại nói đại sư cần thời gian rất dài, để cho cô chờ thêm một chút.
Cái chuyện chờ này, cũng đã nửa tháng trôi qua, lại tới một tin tức mới khác.
Lấy danh nghĩa Sở Giảo Giảo, muốn ở Sở gia mở một buổi tụ hội cỡ nhỏ, mời người đều là bạn bè quan hệ không tệ cùng Sở Giảo Giảo. Một phương diện là xã giao thường ngày, một phương diện khác cũng là muốn ở trước mặt mọi người phơi bày một ít tình trạng của hai chị em cũng không phải đến nỗi dồn nhau vào chân tường.
Sở Du Du không có mời Tê Diệu, ngược lại là Sở Giảo Giảo mời Tê Diệu.
Người Tê gia vốn là không nguyện ý để Tê Diệu qua đó. Nhưng cân nhắc đến Tê Diệu cũng muốn dần dần học được việc dung nhập vào vòng xã giao, Sở Giảo Giảo lại gọi điện thoại cam đoan với bọn họ không phải chơi đến “Đặc biệt làm ầm ĩ”, chỉ là loại hình tâm sự chơi chơi trò chơi linh tinh, bọn họ lúc này mới đồng ý cho Tê Diệu ra ngoài.
Cho Tê Diệu đi ra ngoài, giống như thả hổ về rừng.
Nghe nói Trình Lịch cũng muốn tới, Tê Diệu ngồi trên xe nội tâm một trận hổ gầm vượn hú, đến Sở gia, lái xe giúp cô mở cửa xe, cô đắc ý đi ra đến suýt chút nện bước như kiểu lục thân không nhận.
* * * Sau đó, kém chút ngã một cái.
Trong nháy mắt chân đau đến cực độ làm cho hốc mắt Tê Diệu đỏ lên một vòng.
Trình Lịch chậm một bước trùng hợp thấy được một màn này, thiếu điều muốn phụt cười ra tiếng. Cậu tiến lên ôm eo Tê Diệu, để cho cô đứng vững, rồi Trình Lịch mới lên tiếng: “Cậu không có chuyện gì chứ? Chân có đau hay không?”
Tê Diệu nói: “Không có việc gì. Cậu nhanh buông tớ ra.”
Trước kia cùng Trình Lịch quan hệ tốt, hai người không biết lớn nhỏ đã quen, người xung quanh cũng sớm thành thói quen hai người bọn họ giống anh em ở chung. Nhưng hiện tại cô là Tê Diệu, nếu bị người khác nhìn thấy không biết chừng sẽ truyền ra tin đồn nhảm nhí như thế nào nữa.
Trình Lịch không thèm để ý mà ở trên đỉnh đầu của cô xoa xoa: “Không có chuyện gì hết, Trình ca ca che chở cho cậu.”
“Cậu muốn chết đúng không?”
Hai người hành động thân mật không hề cố kỵ bị chị em Sở gia đứng ở cửa ra vào thấy rất rõ ràng. Sở Giảo Giảo tiếp điện thoại của mẹ Tê, đáp ứng đến cổng đón Tê Diệu, tương tự Sở Du Du sợ Sở Giảo Giảo cọ độ hảo cảm nên cũng đi ra ngoài cửa chờ.
Hai người đưa mắt nhìn Tê Diệu cùng Trình Lịch trên đường đi cười cười nói nói, thần sắc khác nhau.
Sở Giảo Giảo khẽ cười một tiếng, bộ dạng trào phúng kia biểu lộ lại giống Hoắc Ngu đến mấy phần: “Trình Lịch không phải là cùng cô quan hệ tốt nhất sao, làm sao hiện tại lại biến thành người khác rồi?”
Sở Du Du mím chặt môi, bỗng nhiên sinh ra mấy phần cảm giác nguy cơ.
Ngoài mặt, nàng ta vẫn là một bộ dáng lạnh lùng khinh thường: “Tôi không quan tâm.”
Nói không quan tâm đều là gạt người. Hóa ra Sở Du Du tưởng rằng Trình Lịch chỉ là người không quan trọng gì giống như người qua đường Giáp hay pháo hôi, vài ngày trước nghe Sở Giảo Giảo nhắc tới cậu, lúc này Sở Du Du mới biến sắc, ý thức được nàng ta đã bỏ lỡ cái gì.
Trình Lịch cũng không phải là đối tượng nàng ta chú ý, trọng điểm sự chú ý của nàng ta là cậu nhỏ của Trình Lịch, tên của người nọ Sở Du Du ấn tượng khắc sâu. Chính cậu nhỏ của Trình Lịch dẫn đến phương diện làm ăn mờ ám của Hoắc Ngu nổi lên, Hoắc gia đều liên tiếp gặp nạn, để Hoắc gia sau đó mấy lần long đong ở biên giới lật thuyền.
Nhận được sự đả kích khốc liệt như vậy, Sở Du Du nhớ rất rõ ràng.
Nguyên nhân không ngoài gì khác, cậu của Trình Lịch chính là trùm phản diện lớn nhất quyển sách này– Dư Xá.
Sở Du Du ý đồ lôi kéo quan hệ cùng Trình Lịch, Sở Du Du lấy những sự tình mơ hồ mình còn nhớ được đi tìm Trình Lịch nói chuyện. Trình Lịch ngồi ở quầy bar, nghe vậy cũng chỉ miễn cưỡng ừ một tiếng cho có lệ, không có ý tứ muốn tiếp tục tiếp chuyện.
Ở trong tưởng tượng của Sở Du Du loại con gái không hiểu chuyện chắc chắn sẽ không làm cho những người kia thích, không ngờ còn không qua lâu lắm, Tê Diệu bị vây thành một vòng nhiệt liệt được mọi người hoan nghênh hỏi lung tung này kia, nghiễm nhiên trở thành trung tâm của chủ đề.
Mà nàng ta, vẫn là người bị vòng xã giao lãng quên.
“…”
Sở Du Du ý đồ tiếp tục tìm chủ đề nói chuyện, đã thấy Trình Lịch bưng một ly nước trái cây đi đến bên cạnh Tê Diệu kín đáo đưa cho cô. Cậu ngay trước mặt tất cả mọi người, giọng điệu táo bạo nói: “Em ấy uống không được rượu, đừng xằng bậy.”
Không khí cười nói nhốn nháo trong nháy mắt yên tĩnh một chút.
Trình Lịch bùng phát tính tình rõ như ban ngày, mấy người đang nói đùa đều thu lại tâm tư. Chỉ là tất cả mọi người không khỏi phỏng đoán, đây là Trình Lịch thay đổi khẩu vị rồi sao? Làm sao đối với loại con gái như Tê Diệu này cũng xuống tay được?
Trước mắt bao người, cô gái nhỏ Tê gia nhíu lên lông mày thanh tú, nhỏ giọng mà nói: “Nước ép việt quất uống không ngon.”
Cứ tưởng rằng Trình Lịch sẽ phát cáu. Để người ta mở rộng tầm mắt chính là, cậu không có chút lời oán giận nào một lần nữa cong người bưng một ly nước trái cây kín đáo đưa cho Tê Diệu, toàn bộ hành trình không có nửa phần không kiên nhẫn.
– – Trình Lịch đây là, đổi tính rồi?
Anh em ngày bình thường cùng Trình Lịch chơi không tồi cười hì hì nói đùa: “Các người là quan hệ như thế nào đây? Sẽ không phải là..”
Tê Diệu: “Bạn bè.”
Trình Lịch: “Chị dâu cậu.”
Tê Diệu: “?”
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Lịch: Tôi cảm thấy tôi có thể giải thích một chút.