"Trở về chưa?"
Tỏa Kiều hai chân bắt chéo ngồi trên ghế sa lon, toàn thân anh mặc quần áo màu đen, cả người trong cực kì lười biếng.
Anh đem tạp chí thương nghiệp cầm trong tay thuận tay đặt lên bàn, "Gọi cô ấy vào." Hắn bưng lên ly rượu trên bàn khẽ nhấp ngụm rượu.
"Được." Vịnh Lam lui xuống, đi theo sau cô là Ái Toa.
"Vất vả cho cô rồi." Tỏa Kiều cười nhạt, "Đem tinh phiến giao cho ta, cô có thể nghĩ ngơi." Ánh mắt sắc bén của anh nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Ái Toa, "Thế nào?"
"Thiếu gia, tôi không có lấy được tinh phiến." Cô trầm giọng nói. "Nhiệm vụ anh giao phó, thuộc hạ chưa hoàn thành."
Ngắn ngủn một câu nói, làm cho không khí cả phòng khách tất cả đều đóng băng, Vịnh Lam kinh hô, vội vàng lui ra.
"Chưa?" Hắn nhíu mày, "Này không giống tác phong của cô, cô chưa từng thất thủ."
"Đúng vậy." Ái Toa gật đầu, "Thật sự của tôi không có lấy tinh phiến."
"Ái Toa. . . . . ." Tỏa Kiều đứng lên, tay của hắn giữ chặt cằm của cô, "Cô là một tay tôi huấn luyện, là cánh tay đắc lực của tôi, chỉ một tấm tinh phiến, tôi không nghĩ là cô không có cách thu vào, tôi muốn biết nguyên nhân."
Chỉ cần cô nói ra nguyên nhân thuyết phục anh, có lẽ anh sẽ tha thứ cho cô, dù sao cô cũng là cánh tay đắc lực của anh.
Ái Toa cắn chặt môi dưới, mặt của cô vốn rất trắng, bây giờ càng thêm trắng bệch.
"Thật xin lỗi."
"Cô nên biết nếu thất bại, không có cơ hội trở lại lần nữa."
"Đúng vậy." Cô gật đầu, nếu thất bại cô không có tư cách ở trong tổ chức.
"Nguyên nhân." Hắn muốn biết nguyên nhân, "Nói cho ta biết! Ta mới vừa nói qua, ta muốn biết nguyên nhân!" Thanh âm của hắn mặc dù êm ái, nhưng lại rất khát máu.
"Không có, tôi thất thủ. . . . . . Không có bất kỳ nguyên nhân." Ái Toa không muốn nói ra chân tướng.
"Cô quên cô là một tay ta bồi dưỡng? Cô cho rằng có thể giấu giếm được ta sao?" Tay Tỏa Kiều vuốt lấy mái tóc dài màu đỏ của cô, "Cô yêu Tân Tấn đúng không? Chỉ có khả năng này mới làm cho cô không xuống tay được."
Ái Toa không nói.
"Trong tổ chức không ai được quyền yêu, điểm này cô biết chứ."
". . . . . ."
"Cô phải biết, ta có thể bồi dưỡng cô, cũng có thể phá hủy cô!" Nói tới đây, Tỏa Kiều thở dài, "Dù sao cô là quà sinh nhật cha tặng cho ta, tự tay ta phá hủy cô ta làm không được."
"Thiếu gia. . . . . ."
"Ta cho cô cơ hội lần cuối cùng, dùng tấm tinh phiến đại biểu lòng trung thành của cô đối với ta." Hắn lạnh lùng nói.
"Tôi không làm được." Ái Toa cự tuyệt, "Thiếu gia, anh xử lý tôi đi! Tôi không thể nào yêu cầu Tân Tấn đưa tôi tấm tinh phiến kia được."
"Cô cứ như vậy thương anh ta sao?" Mắt của hắn híp lại, cái ly trong tay bị hắn dùng lực đạo mạnh mẽ làm bể thành từng miếng, "Cô quên cô cả đời phải phục tùng ta sao?" Hắn lạnh lùng nói.
"Thiếu gia, thuộc hạ không dám, anh xử phạt tôi đi!"
"Cô biết nếu không hoàn thành nhiệm vụ phải trả giá ra sao không?"
"Mạng!" Cô nói ngắn gọn.
"Ha ha. . . . . . Vì Tân Tấn, cô nguyện ý bỏ ra tánh mạng của mình đúng không?"
Hắn vỗ vỗ tay, thật sự là quá cảm động rồi, từ trước tới giờ người vô tâm vô tình như hắn chưa bao giờ biết cảm động là gì, "Ta hỏi cô một lần nữa, hắn đáng giá cho cô làm như vậy sao? Ta hi vọng câu trả lời của cô sẽ không làm cho ta thất vọng."
"Thiếu gia, tôi rất cảm tạ ơn chăm sóc của anh, làm tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc của anh." Cô nói là lời nói lòng, đối với Tỏa Kiều, cô chỉ biết nói cảm ơn, nếu như không có hắn, cũng không có cô ngày hôm nay.
"Ái Toa, đây chính là đáp án của cô sao? Cô làm cho ta thất vọng quá!" Hắn lắc đầu,
"Cô có biết cô đang ép ta phải hủy diệt cô không."
"Thuộc hạ làm việc bất lực, nguyện tiếp nhận bất kỳ xử phạt nào của thiếu gia."
"Cô đang ép ta."
Hắn nhanh chóng lấy ra một khẩu súng, "Ta thật sự không muốn làm như vậy." Súng của hắn nhắm ngay tim của cô.
"Thuộc hạ trước khi chết, có thể xin thiếu gia một yêu cầu không?"
"Yêu cầu?" Tỏa Kiều lộ ra nụ cười quỷ mị, "Ái Toa, cô là một tay ta bồi dưỡng, cô cho rằng cô có tư cách nói điều kiện với ta sao?"
"Thiếu gia, thuộc hạ hiểu, nhưng vẫn mong thiếu gia thành toàn."
"Nói!"
"Tôi hi vọng sau khi tôi chết, chuyện tinh phiến coi như không tồn tại, anh đừng phái người đi cướp tinh phiến nữa, còn Tân Tấn. . . . . ." Ái Toa nói tới đây, liền dừng lại, "Tôi van cầu anh đừng gây khó khăn cho anh ta?"
"A. . . . . . Cô đến chết vẫn còn nghĩ đến cậu ta, cậu ta thật sự quan trọng như vậy sao?" Lòng của anh lạnh như băng.
Hắn không nghĩ tới người hắn bồi dưỡng ra, cuối cùng lại nhào vào lòng ngực của một người đàn ông khác.
"Đúng vậy."
"Tốt, tôi sẽ tặng cho cô một quà, đây là món quà cuối cùng của cô." Hắn nhớ rõ cô là món quà mà cha tặng cho hắn, nhưng bây giờ hắn phải tự tay giết chết cô.
Tấm tinh phiến không thể nào so sánh được với cô, nhưng lòng cô đã đi rồi, hắn lưu cô lại còn ích lợi gì!
Ái Toa nhắm mắt lại, tiếng súng vang lên cô cảm thấy ngực cô kịch liệt đau nhức.
Ngực của cô rát quá, thật là đau. . . . . . Tay cô ôm ngực, dòng máu ấm áp dính vào tay cô.
"Cám ơn thiếu gia. . . . . ." Ái Toa nói xong câu đó, thân thể mềm mại của cô từ từ ngã xuống.
Nghe được tiếng súng, Vịnh Lam vội vàng chạy vào phòng khách, thấy được cảnh tượng trong phòng khách, cả người cô cứng lại.
Đối với máu tanh, cô đã sớm quen thuộc, nhưng cô thật không ngờ Tỏa Kiều có thể bắn chết Ái Toa.
"Thiếu gia!" Vịnh Lam thét chói tai, cơ hồ mất đi lý trí.
"Đem Ái Toa đi xử lý." Hắn lạnh lùng nói.
"Thiếu gia, anh sao lại nhẫn tâm giết Ái Toa? Ái Toa không phải là người anh sủng ái nhất sao?"
Cô nhìn ra được, Tỏa Kiều không nói ra, nhưng hắn yêu Ái Toa, mà bây giờ hắn lại làm ra chuyện như vậy.
"Lòng của cô ấy đã bay đi, cô ấy đã không còn giá trị nữa, hơn nữa, Vịnh Lam ta khi nào nói ta yêu cô ấy?" Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười khát máu.
"Ta nói với cô ấy, cô ấy là một tay ta bồi dưỡng, ta cũng có thể hủy hoại cô ấy. Chỉ cần cô ấy làm sai, ta tuyệt không tha thứ."
Hắn yêu Ái Toa sao? Ha ha. . . . . . Làm sao có thể, đây là một truyện nực cười trong thiên hạ.
Hắn là một người cao quý, hắn yêu nhất chính mình, hắn không yêu bất luận kẻ nào hết.
Đúng vậy! Huống chi bên cạnh hắn không bao giờ thiếu phụ nữ, hắn cũng sẽ không đem lòng của mình đặt vào tay phụ nữ.
"Đúng vậy, thiếu gia."
Vịnh Lam sai người đem Ái Toa mang ra ngoài, cho đến khi trong phòng khách không còn một bóng người thì Tỏa Kiều ngồi ở trên ghế sa lon, hốc mắt của hắn nhỏ xuống một giọt nước mắt.
"Ái Toa, là cô ép ta!" Khi hắn ở một mình thì hắn mới biểu hiện cảm xúc thật của mình, "Ta thật sự là không muốn giết cô. . . . . ."
Nhắm mắt lại, hắn nghĩ tới chuyện xưa, khi đó giữa cô và hắn còn rất nhỏ . . . . .
"Sinh nhật ta nhanh đến đi?"
"Ta muốn cô ấy, ta muốn cô ấy làm người giúp việc cho ta."
"Cô ấy là quà sinh nhật của ta!"
Quà sinh nhật sao? A. . . . . . Hiện tại chỉ là quá khứ mà thôi.
Tại bảy năm trước, Tỏa Kiều đã phạm một sai lầm, có lẽ hắn nên bắt cô thực hiện "Nghi thức" thuần phục hắn.
Nếu hắn làm như vậy, có lẽ lòng của Ái Toa sẽ không chạy theo người khác.
Hắn sai lầm rồi!