“Không! Xin dừng tay!” Đúng lúc người của ta đang định tiến tới dạy dỗ tên kia một trận, Thu Minh vội vàng kêu lên. Nàng nhào tới chỗ ta, ta không còn lựa chọn đành phải đỡ lấy nàng. Nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt. “Đa tạ công tử... nhưng... xin ngài để ta... nói với chàng vài câu, có được không?”
Ta làm sao có thể cứng rắn trước đôi mắt ướt đẫm của nàng, vừa giận vừa thương, nhất thời ta không biết phải làm sao.
“Công tử, làm ơn để chúng ta giải quyết chuyện này. Đây là ân oán giữa chàng và ta...” Thu Minh cắn môi, nức nở nói với ta. Ta bắt đầu cảm thấy bối rối. Dù sao bây giờ ta đối với nàng ấy mà nói vẫn chỉ là một người xa lạ, ta lại làm lớn chuyện như vậy... Ôi, có phải ta đã chen chân hơi quá đà rồi không?
Ta xấu hổ ho khan vài tiếng, dịu dàng nói với nàng: “À... tất nhiên rồi, Thu Minh cô nương muốn nói gì cứ nói, ta đâu có quyền ngăn cấm.” Dừng lại một chút, ta nghiêm túc nhìn nàng, giọng điệu chân thành: “Nhưng nàng phải hiểu, cái gì cần bỏ thì nên dứt bỏ, lưu luyến chỉ làm khổ bản thân mà thôi.”
“Vâng...” Nàng nghẹn ngào: “Đa tạ công tử chỉ bảo. Ơn này của công tử ta sẽ không quên.”
Ta cũng không cần nàng mang ơn ta! Trong lòng ta gào thét như vậy, nhưng ta không thể làm gì hơn nữa. Như nàng vừa nói, đây chính là chuyện riêng của hai người, ta tôn trọng ý muốn của nàng.
“Dịch Chi ca ca...” Thu Minh chậm rãi bước đến bên người nọ, ánh mắt hàm chứa lệ quang. “Chàng đã từng là nam tử yêu thương ta nhất, bây giờ ta chỉ muốn hỏi chàng: phần tình cảm đó còn sót lại chút nào không?”
“Sẽ không, ta làm sao có thể yêu thương một nữ tử thanh lâu chứ!” Dương Dịch Chi khinh thường hừ một tiếng, không hề do dự giáng một đao xuống trái tim của nữ tử yêu thương hắn nhất thế gian.
Thu Minh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười thê lương mà bình thản. “Ta đã rõ, ngươi không phải Dịch Chi ca ca của ta. Chàng đã chết rồi. Kẻ đứng trước mặt ta đây chỉ là một cái xác trống rỗng, một cái xác chứa đầy toan tính mà thôi.”
“Ngươi...” Dương Dịch Chi làm sao ngờ tới Thu Minh sẽ nói những lời như vậy, y đã quen với tính tình yếu nhược không phản kháng của nàng bao năm qua rồi, nhất thời như bị chặn họng. Đám người xung quanh bắt đầu bán tán, ngươi chỉ ta trỏ, sôi nổi bàn luận về chuyện gia đình của đại công tử họ Dương
“Dương Dịch Chi này ta biết, nghe đâu là con trai của Dương Toản- tên hào phú buôn trà ở Giang Nam đó.”
“Ta biết cha y, nhà ta kinh doanh tửu lâu, có mua hàng của tên đó. Xì, gian thương xảo trá, buôn lá trà lậu còn đòi độc quyền.”
“Cha như thế làm sao con trai có thể tốt đẹp được.”
“Y và cô nương kia là thanh mai trúc mã thật à? Sao lại tuyệt tình như vậy...”
Nhất thời Dương gia trở thành chủ đề nóng cho tất cả mọi người bàn luận. Dương Dịch Chi kia ở nhà hô phong hoán vũ chưa từng chịu nhục như vậy, sắc mặt sớm đã đen sì. Y hung hăng nhìn ta một cái, sau đó quay sang Thu Minh, xì một tiếng rõ dài: “Hai người các ngươi đúng là trời sinh một đôi, đều ti tiện y như nhau, bản thiếu gia không thèm chấp nhặt!”
Thu Minh không khóc lóc nữa, nàng lạnh lùng nhìn y: “Ngươi muốn nói gì ta cũng được, nhưng đừng có hắt nước bẩn lên người vị công tử kia. Bản thân ngươi tồi tệ, còn không xứng để chỉ trích người khác.”
“Ngươi lại bênh vực tên đó như vậy? À...” Dương Dịch Chi đột nhiên cười lớn. “Ta hiểu rồi! Hai người các ngươi... sẽ không phải loại quan hệ kia chứ?”
“Ngươi đang nói cái gì đó?” Sắc mặt Thu Minh đã trở nên tái nhợt.
Dương Dịch Chi híp híp mắt, y cất giọng khinh bỉ: “Hóa ra tên nhãi này là một trong đám tình lang của ngươi. Hừ, gian phu dâm phụ, bao che cho nhau!”
Ta đã tức muốn ói máu, tên này chính là tự cho mình thông minh, mệt cho y phải tưởng tượng nhiều như vậy. “Dương Dịch Chi, tốt nhất ngươi nên cẩn thận cái lưỡi của mình. Nếu không cần nó nữa, ta không ngại giúp ngươi cắt bỏ!”
“Tiểu tử, ngươi đừng có phách lối. Hôm nay ta thân cô thế cô, ngày khác ta nhất định tìm tới nhà ngươi tính sổ!”
“Ồ, muốn đến tận nhà ta? Tốt, cửa phủ thừa tướng luôn luôn chào đón ngươi. Ngươi muốn tính sổ, cứ vào, sẽ có quản gia giúp ngươi tính!”
“Phủ thừa tướng?” Dương Dịch rất nhanh bị ta dọa sợ. “Ngươi nói ngươi ở phủ thừa tướng?”
“Sao vậy? Không dám đến?” Ta cười mỉa mai.
“Không thể nào!” Y sầm mặt. “Ngươi đừng nói với ta ngươi là Mộ Dung tướng quân tiếng vang lẫy lừng kia, có quỷ mới tin được, chiến thần sẽ ra ngoài đường tranh giành nữ nhân hay sao?”
“Ta đúng thật không phải Mộ Dung tướng quân.” Ta sâu kín cười: “Nhưng ta với ngài ấy cũng thân thiết lắm. Không tin à? Cứ đến chơi, ta sẽ cho ngươi diện kiến thần long thấy đầu không thấy đuôi.”
“Ngươi... vô sỉ! Ngươi dựa vào mình là người thân của thừa tướng lăng nhục ta, thiên lý ở đâu?”
Thiên lý? Loại người như ngươi cũng đòi thiên lý? Ta khinh thường nói lí lẽ với tên này: “À, ta không chỉ có thể dựa vào cái danh người thân của thừa tướng bắt nạt ngươi đâu, ta còn có thể khiến cho cha ngươi ngồi tù vì buôn lậu nữa, ngươi có muốn thử không?”
Dương Dịch Chi nghẹn lời, y chăm chăm nhìn ta, khóe miệng run rẩy như muốn nói câu gì đó. Cuối cùng y cũng không dám động tới ta, tức tối bỏ đi, miệng lầm bầm: “Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại!”
Ta nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của y, trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu. Lần đầu tiên trong đời ta có chút tự tin vào miệng lưỡi của mình. Xem đi, tốn không ít nước bọt, nhưng ít nhất ta đã dọa cho tên khốn đó một trận nhớ đời rồi không phải sao?
Đang đắc ý thì bị lay tỉnh. Ta giật mình nhìn Thu Minh đã quỳ xuống trước mặt. Tay chân luống cuống đỡ nàng đứng dậy, ta nhẹ nhàng trách móc: “Cô nương làm gì thế? Ta không thích bị người khác quỳ lạy như vậy.”
Thu Minh đã nước mắt lưng tròng: “Đa tạ công tử giúp đỡ, ta không biết phải làm gì để báo đáp ngài.”