Ở trong phòng phía sau hậu viện, Khang Mộc Vân một bên cầm bút lông, một bên đọc "Thần Nông thảo mộc", đây là một quyển sách giới thiệu ba trăm sáu mươi lăm loại dược vật cùng đặc tính của chúng, nàng vừa đọc, lại tự ghi lại, nhưng chữ vẫn rất xấu, chạy loạn trên giấy. Thật sự là gặp quỷ, Quý Duy Lễ có bệnh sao? Khi không lại cứ bắt nàng làm thế này.
"Đây là cát hồi căn, có thể bổ ngũ tạng, tốt cho gân cốt …" Quý Duy Lễ ngồi bên cạnh, đem dươc liệu tới trước mặt nàng, giúp nàng ghi nhớ hình dạng dược liệu.
Những ngày gần đây, hắn luôn giúp nàng học thêm về sách thuốc, mặt khác cũng mang theo nàng đi chọn mua nguyên liệu, dân chúng ai cũng nhìn họ hâm mộ "Vợ chồng tình cảm thật tốt …" Hắn đưa nàng đi khắp phố, từ đầu đường đến cuối ngõ như "Dạo phố thị chúng" vậy, làm như sợ có ai đó không biết nàng là thê tử của hắn.
Trưởng bối trong Quý gia nhìn thấy tình cảm hai người tiến triển, vui mừng cười không ngớt.
Ngược lại, chỉ có Quý Tinh Tinh là tỏ vẻ nghi ngờ, sao ca ca lại mang theo tẩu tử, để cho khách dược trang và dân chúng trong thành đều biết đến tẩu tử, động cơ của việc này là gì
"Ta có dụng ý của ta." Quý Duy Lễ úp úp mở mở, không thèm giải thích nghi hoặc của nàng.
Nhưng đối với trưởng bối Quý gia mà nói đây là chuyện đáng mừng, Quý Duy Lễ vốn tàn tật luôn để ý ánh mắt của mọi người mà chủ động mang thê tử ra ngoài, cùng nàng tiếp đón thương dược, kiên nhẫn dạy nàng kiến thức về dược liệu, giúp nàng tập viết, thậm chí còn để nàng tham gia vào những giao dịch trong dược dường với các dược thương khác. Bọn họ không những không lo lắng gì, ngược lại còn rất yên tâm, hài lòng.
Một ngày, Cao Hồng cố ý gọi đôi vợ chồng son đến trước mặt.
"Kỳ thật, hai năm trước, bà nội có đến một miếu thờ cầu khẩn cùng hứa nguyện …" Bà nói.
Tào Huyên ở bên cạnh cũng nói thêm vào: "Bà nội cầu cho con có thể yên vui sống, hạnh phúc khoái hoạt, cho nên người cảm thấy nên đi lễ tạ thần linh, ta với cha con cũng muốn đi cùng người"
"Chúng con cũng đi." Khang Mộc Vân lập tức nói thêm vào, gần đây nàng bị Quý Duy Lễ ám đến thê thảm. Kỳ thật làm chuyện gì nàng cũng không thấy mệt, duy chỉ có việc tập viết là khiến nàng mệt đến phát điên.
Quý Quân Hào lắc đầu cười, "Con dâu, con ở lại với Duy Lễ đi."
"Chuyến đi này đường xá xa xôi, đi lại cũng hơn một tháng, ta muốn xem lúc trở về có tin tức tốt hay không."
Cao Hồng nói ý, đôi mắt mang ý cười nhìn đôi vợ chồng son. Cháu dâu thời gian gần đây tiến bộ không ít, lại được tôn tử chỉ bào thêm nhiều, đã bắt đầu có khí chất của một vị tiểu thư khuê các.
Lại là sinh tiểu oa nhi sao? Mặt Khang Mộc Vân thoáng ửng hồng, Quý Duy Lễ bên cạnh, ôn nhu nhìn vẻ mặt nàng.
"Bà nội, con cũng muốn đi theo, ở lại không khéo sẽ nhàm chán mà chết mất." Quý Tinh Tinh cũng kháng nghị, nàng nhìn ca ca cùng tẩu tử tình cảm ngày một tốt, nùng tình mật ý, thật khiến người ta bất giác thấy cô đơn.
"Đi đâu? Con ở lại, có việc trong trang lý cần giúp thì sao?" Quý Quân Hào lập tức phủ quyết.
"Con đến Lâm trấn gặp bằng hữu cách đây hai ngà đường. Từ khi ca gặp chuyện, con rất ít được xuất môn." Mặt Quý Tinh Tinh biến sắc, nàng lại nhanh miệng nhanh mồm không đúng chỗ, lại chạm vào chỗ đau của ca ca.
"Cho nàng đi thôi, ở nhà cũng đã lâu, cũng nên thoái cũi xổ lồng một phen." Quý Duy Lễ hiểu lòng muội muội.
Người trong Quý Gia thấy Quý Duy Lễ đối với việc vừa rồi thản nhiên, mặt không hề biến sắc thì vui mừng đến rơi lệ, điều này chứng tỏ hắn đã cho qua mặc cảm trước đây, tất cả là nhờ vào công lao của Khang Mộc Vân.
Quý Tinh Tinh vui mừng đến phát khóc "Cám ơn ca, nhưng ta muốn cảm ơn nhất là tẩu tử nha, ta yêu tẩu quá đi." Nàng nhiệt tình cầm tay Khang Mộc vân, hốc mắt đà nóng lên.
Khang Mộc Vân bị ánh mắt cảm ơn của mọi người vây quanh, cả người bỗng chốc cảm thấy không được tự nhiên.
Quý Tinh Tinh mừng như điên, dường như sợ người nhà đổi ý liền ngay buổi chiều sửa sang chuẩn bị lên đường rất nhanh, nhanh chóng rời khỏi bầu không khí tràn đầy ngọt ngào trong Ngọc Tuyền dược trang.
Mà trưởng bối trong nhà trưa hôm sau cũng lên đường, Quý Duy Lễ cùng Khang Mộc Vân đứng mãi ngoài cổng nhìn theo các trưởng bối.
Bên trong xe, các trưởng bối cũng vui vẻ vén rèm, tươi cười vẫy chào lại. Ngay trước khi buông rèm, Cao Hồng thoáng thấy một thân ảnh nữ tử tập tễnh bước đi, nhưng màn đã buông nên lão Cao Hồng cũng chưa kịp nhìn kỹ lại.
"Có chuyện gì vậy, nương?" Quý Quân Hào nhìn mẫu thân vẻ khó hiểu.
"Hình như ta vừa thấy …" Cao Hồng nghiêng đầu suy nghĩ, lại lắc đầu "Không có khả năng, nhất định là ta nhìn lầm, thiên kim tiểu thư nhà ấy, dù gia cảnh thất thế cũng không thể nào đi bộ từ Thiểm Tây đến đây được."
"Ý mẹ là Lý cô nương?" Tào Huyên hỏi.
"Đúng vậy, chính là đang nghĩ tới cô ấy, nếu không phải nàng từ hôn …"
Cứ như vậy, xe ngựa chở Quý gia càng lúc càng xa.
Trong gió lạnh, Lý Ánh Tương ôm lấy thân mình, nhìn chiếc xe ngựa xa hoa đi ngang qua, nàng cố nén nước mắt, cúi đầu nhìn đôi giầy vải tả tơi, đi về hướng Ngọc Tuyền dược trang.
Quý Duy Lễ đã quên nàng sao? Trong đầu nàng nhất thời lại nhớ đến lời dân chúng trong thành truyền miệng
Quý Duy Lễ cùng tân nương của hắn thực ân ái, thiếu phu nhân tâm địa thiện lương, muốn cứu bầy gia súc nhỏ, hắn liền vì nàng mua chúng mang về dược trang. Hắn rất yêu thương thiếu phu nhân, bất kì yêu cầu nào của nàng đều chấp nhận, hơn nữa lúc nào cũng đối với thiếu phu nhân vạn phần ôn nhu.
Hai người bọn họ lúc nào cũng cận kề bên nhau, một khắc tách rời cũng luyến tiếc, khi Quý Duy Lễ vào thành mua bán dược liệu, thiếu phu nhân đều theo bên người hắn, làm cho người ta nhịn không được mà hâm mộ.
Thật đáng giận! Nàng thật sai lầm, trước đây khi hắn vẫn còn lành lặn mà nàng cũng chưa từ hốn, hắn vốn đã là một nam nhân ôn nhu, thâm tình. Cho nên lúc này, nàng muốn tới gặp hắn, nói cùng hắn là nàng hối hận nhường nào, cho dù chỉ có thể làm tiểu thiếp của hắn, nàng cũng cam tâm tình nguyện, chỉ mong được ở bên hắn như trước đây.
Thân mình run rẩy trong gió lạnh, Lý Ánh Tương rốt cục cũng đi đến cổng lớn của dược trang. Nàng liền nhìn thấy hắn!
Quý Duy Lễ đang đứng bên cổng, thân mặc quần áo tơ lụa, vẻ mặt tuấn mỹ, toát ra khí khái bất phàm. Hắn trông thế nhưng đôi mắt đen lại đang nhìn nữ tử xinh đẹp bên cạnh vô cùng ôn nhu, động lòng người.
Trước đây, hắn cũng từng nhìn nàng như vậy.
Lúc này, Khang Mộc Vân đang than thở cùng Quý Duy Lễ về chú dê nhỏ không ngoan ngoãn, lúc nào cũng muốn vượt qua hàng rào, chạy loanh quanh sau núi, làm phiền người hầu trong dược trang phải tìm nó đem trở về. Chuyện này khiến nàng rất phiền lòng bởi chăm sóc nhóm tiểu gia súc đó là trách nhiệm của nàng mà lại cứ phải phiền đến mọi người.
"Ta thử dạy nó biết nghe lời một chút, muốn nó cẩn thận nếu không cũng có ngày bị bắt trở lại, biến thành món ăn trên bàn mất." Nàng hậm hực nói.
Hắn lắc đầu cười "Nàng thật là, nàng sao có thể nói cho một con dê hiểu chuyện được chứ?"
Nàng che miệng cười trộm, kiểng mũi chân, thì thầm bên tai hắn "Đúng vậy, ta nói thế này …."
Hắn nghe không nổi nữa, nhíu mày cười "Ta thật sự không hiểu nổi nàng."
Lý Ánh Tương đứng ở một bên, nhìn đôi vợ chồng vui vẻ cười đùa trò chuyện, rốt cục nhịn không được, bước tới giọng nghẹn ngào gọi: "Duy … Duy … Lễ …"
Quý Duy Lễ vừa nghe tiếng, liền quay đầu, Khang Mộc Vân cũng quay lại theo. Cả hai ngạc nhiên nhìn thân ảnh lảo đảo đang đi vào dược trang. Vị cô nương này tuy rằng sắc mặt tiều tụy nhưng vẫn tản ra vẻ đẹp khuynh thành.
"Cứu, cứu ta …" Lý Ánh Tương nước mắt nhanh chóng rơi xuống như mưa, nàng ta cũng đã mấy ngày nay không ăn gì, đi mãi miết nhiều ngày, hai chân nàng ta giờ phút này cũng đã mất hết sức lực. Lý Ánh Tương run rẩy ngã vào lòng Quý Duy Lễ, khép mắt lại giả bộ ngất đi. (Kat: nàng Xanh, cho ta mượn mai rùa đập nàng ta coi!)
Quý Duy Lễ cúi đầu nhìn chân của nàng ta, đôi giày thêu tả tơi, nhuốm vài vết đỏ như máu, mặt hắn biến sắc, rất mau ôm lấy nàng ta, kêu quản sự "Mau lấy hòm thuốc tới đây."
"Ách … vâng." Quản sự cùng người hầu vẻ mặt xấu hổ nhìn thiếu phu nhân, tình cảnh này thật bối rối nha!
Quản sự nhanh chóng cầm hòm thuốc đi nhanh theo thiếu chủ, những người còn lại, vội vã hướng thiếu phu nhân đang còn sửng sốt giải thích "Thiếu chủ vốn phật tâm, mặc kệ là ai đều lo lắng như vậy."
"Đúng vậy, huống chi Lý cô nương từng là vị hôn thê của thiếu gia …"
"Câm miệng! Ngươi nói việc này làm gì? Không nói không ai nghĩ ngươi câm điếc đâu!"
Bọn người hầu đột nhiên tranh cãi với nhau, xúm lại phên phán kẻ lỡ lời vừa rồi.
Thì ra, nàng chính là Lý Ánh Tương … Khang Mộc Vân cúi đầu, rất nhanh xoay người chạy về phía sân sau.
Thấy thế, đám người hầu không khỏi lo lắng cho nàng. Không may là tiểu thư Tinh Tinh lại không có ở nhà.
Khang Mộc Vân hỏi qua một vài nô tài biết được Quý Duy Lễ ôm Lý Ánh Tương về Tây Sương phòng, nơi dành cho khách ở. Nàng cũng vội vàng đuổi theo kịp. Đến phía trước cửa sổ, nàng nhón chân, len lén nhìn vào.
Lý Ánh Tương đã tỉnh lại, nằm ở trên giường, Quý Duy Lễ ngồi ở bên cạnh, bôi thuốc lên chân nàng ta.
Nhưng hắn quay lưng về phía nàng, nên nàng không thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng nàng khẳng định hắn sẽ thực rất đau lòng … Nghĩ đến đây, lòng nàng nhất thời cảm thấy nhức nhối đau đớn, hốc mắt cũng đỏ lên.
"Duy Lễ, ta đã không còn chốn nào nương tựa, ô ô ô …" Tiếng khóc thút thít của Lý Ánh Tương đều đều truyền ra
Có chút buồn phảng phất trên gương mặt tuấn tú của Quý Duy Lễ, hắn im lặng không nói.
"Cha mẹ ta vốn muốn tới phía nam ở cùng người thân, ai ngờ Phùng gia lại cho người tới nói muốn nạp ta làm thiếp, bỏ ra rất nhiều sính lễ, tiền bạc, đủ cho nhà ta khôi phục lại gia thế, cha mẹ ta liền thu tiền, ta … ta thấy vậy liền bỏ trốn …"
Hắn bình tĩnh nhìn nàng "Vì sao trốn?"
"Bởi vì ta vẫn nghĩ tới chàng … Mặc kệ chàng có tin hay không, chuyện từ hôn là do cha mẹ ta quyết, ta không hề muốn … ô ô ô…" Nàng ta lại khóc òa, gắt gao ôm lấy hắn.
Khang Mộc Vân cũng không muốn nhìn nữa, vội vã trở về Đông các.
Nên tỉnh lại thôi! Nên thoát ra khỏi ảo giác hạnh phúc thời gian qua thôi! Nguyên bản trong lòng hắn chỉ có Lý Ánh Tương!
Đêm ấy, ngay cả bữa tối hắn cũng cho người mang tới phòng khách. Khang Mộc Vân lẳng lặng ngồi chờ hắn ở trong phòng, nhưng đợi mãi, suốt cả đêm hắn cũng không trở về phòng khiến nàng một đêm thức trắng không ngủ.