Chử Duy Nhất cứng đờ quay đầu lại quả nhiên gặp phải đồng nghiệp.
Ngay vừa trên đường tới, cô vẫn còn hơi lo lắng, khiến người khác hiểu lầm sẽ không tốt.
Vô cùng trước giờ.
Chử Duy Nhất do do dự dự mà đề nghị:’’Để tôi xuống ở ven đường phía trước đi.’’ Để chứng tỏ mình trong sáng vô tư, giọng nói cô thân thiết, “Giao lộ phía rước anh cũng quay đầu lại tốt hơn.’’
Tống Khinh Dương giọng điệu thản nhiên, “Kỹ thuật quay đầu lại của tôi tốt, cô yên tâm. Đến bên cửa cao ốc công ty cô rồi xuống.’’
Chử Duy Nhất cắn răng, nói không ra lời.
Khóe miệng Tống Khinh Dương lặng lẽ nâng lên, dư quang từ đầu lông mày xoắn xuýt của cô lướt qua.
Chử Duy Nhất cũng nhận thấy được ánh mắt của anh, cô có chút chột dạ.
Quả nhiên ứng với định luật Murphy*, cô lo lắng cái gì là cái đó đến.
(*Định luật Murphy: có 4 nội dung chủ yếu. Trong đó có một nội dung là: Nếu như bạn lo lắng tình huống nào xảy ra, thế thì nó càng có khả năng xảy ra.)
Đường Vi thấy Chử Duy Nhất xuống từ một chiếc xe tốt, cô trên đường đi nhanh, rốt cuộc thấy rõ chủ xe đúng là Tống Khinh Dương, cô ngây ngẩn cả người. “A,Tống - Tống - , hai người – “
Chử Duy Nhất ực một cái, “Vi Vi, cậu đừng hiểu lầm, tớ ở trên đường vô tình gặp được Tống tiên sinh, sợ muộn nên phiền Tống tiên sinh.’’ “Tống tiên sinh, có phải hay không?’’
Tống Khinh Dương nhìn về phía Đường Vi gật đầu, “Xin chào, phóng viên Đường.’’ Anh cười nhạt, “Duy Nhất, không phải là lo lắng muộn sao mau lên đi.’’
Lời này giống như là căn dặn của bạn trai với bạn gái a!
Cái này là vô tình gặp được à?
Chử Duy Nhất bị xưng hô vô cùng thân thiết kia khiến cho giống như pho tượng.
Duy Nhất –
Tên cô thật là dễ nghe, nhất là từ trong miệng anh đọc ra. Một người cả ngày khóc gào với đọc giả không gặp được người thích, cuối cùng đã cho cô gặp được.
“À!’’ Chử Duy Nhất che lại trái tim heo bé nhỏ đang đập loạn, “Tống Khinh Dương, anh đi nhanh đi. Ở đây đậu xe vượt thời gian sẽ phạt tiền.’’
Mí mắt Tống Khinh Dương vút thẳng tới.
Tống Khinh Dương đi rồi, hai người kia còn đứng ở chỗ đó.
Đường Vi còn đang trong khiếp sợ, “Cậu đừng nói cho tớ, anh ta đưa cậu đi làm?’’
Chử Duy Nhất nhìn trời xanh mây trắng, “Bị muộn rồi.’’
Đường Vi một tay kéo lấy cánh tay cô, “Có chuyện gì?’’
Chử Duy Nhất mới sẽ không nói cô đã ở nhà trọ của Tống Khinh Dương một đêm. “Vô tình gặp được.’’
Đường Vi mới không tin, không thì mấy năm nay cô làm ký giả đều vô ích. “Trò vặt, muốn gạt tớ sao? Các cậu sẽ không có chuyện gì thật ư?’’
“Giữa chúng tớ rất trong sạch!’’ Tống Khinh Dương ngủ cũng khóa cửa.
Đường Vi nhìn Chử Duy Nhất từ trên xuống dưới, không phát hiện manh mối gì.
Chử Duy Nhất lại hỏi cô, “Sao cậu ngày hôm qua nói chuyện tớ tăng ca cho Si Thanh Viễn.’’
“Chúng tớ thuận miệng hàn huyên chút thôi, anh ấy tới đưa dù cho cậu à? Bác sĩ Si thật là một người tốt. Nghề nghiệp tốt, người lại suất, sao lại 28 tuổi, còn chưa có bạn gái nữa.’’
Chử Duy Nhất lấp lửng hai khoảng mà trả lời một câu, “Có lẽ là chưa gặp được người thích hợp thôi.’’
Tống Khinh Dương lái xe đến nơi ở của ông nội bà nội. Hôm nay bà cụ phải đi nằm viện, cho nên tất cả mọi người đều tới.
Lúc anh đến, chú nhỏ đang ở trong sân gọi điện thoại. Tống Khinh Dương vẫy vẫy tay với chú ấy, chú nhỏ thấy anh tới, cách điện thoại di động nói vài câu. “Thứ bảy lại đến nói tiếp. Tôi cúp trước, không cần ngủ lại đâu, thức dậy đi ăn sáng đi.’’
“Chú nhỏ - “Tống Khinh Dương gọi. Tống Cảnh Xuyên đã hơn ba mươi, còn chưa kết hôn, trong nhà cứ thúc giục suốt. Nếu như bà nội Khinh Dương không sinh bệnh, anh ta phỏng chừng cũng sẽ không trở về.
Tư tưởng dòng họ nhà Tống rất mạnh, cũng rất đoàn kết. Cha của Tống Cảnh Xuyên là đứng hàng nhỏ nhất, Tống Cảnh Xuyên lại là người con nhỏ nhất, cho nên Tống Cảnh Xuyên lớn hơn Tống Khinh Dương vài tuổi.
Tống Cảnh Xuyên gật đầu, “Tới rồi à.’’
Bà cụ cũng không muốn nhiều người đến như thế, nhưng hết lần này đến lần khác nên tới đều tới cả. Đến bệnh viện, đã thu xếp ổn thỏa. Viện trưởng và chủ nhiệm cũng tới, Si Thanh Viễn cũng ở đây.
Tống Khinh Dương rất bình tĩnh đánh giá Si Thanh Viễn.
“Bác sĩ Si, sau này làm phiền cậu quan tâm.’’ Mẹ Tống Khinh Dương nói.
Si Thanh Viễn đúng mực, “Đây là nhiệm vụ của tôi.’’
Bà cụ thúc giục mọi người quay về. Tống Cảnh Xuyên là thay mặt cha mẹ mình tới, “Bác gái cả , ở đây đều là bác sĩ giỏi nhất thành phố D, bác cứ yên tâm.’’
“Cảnh Xuyên, lần này cháu về đợi thêm mấy ngày, ở cùng mẹ cháu.’’
Tống Cảnh Xuyên gật đầu, “Gần đây cháu không đi nữa, có thời gian sẽ thăm bác.’’
“Khinh Dương, cháu tiễn chú nhỏ về đi.’’
Hai chú cháu đi tới cửa.
Tống Cảnh Xuyên dặn dò nói, “Tuổi bác sĩ trưởng rất trẻ, có thời gian cháu đi thăm hỏi một chút.
Tống Khinh Dương gật đầu, “Vâng.’’
Si Thanh Viễn, thì ra là anh ta.
Tống Khinh Dương không nhận lầm người, anh ta chính là anh trai của Chử Duy Nhất.
Si Thanh Viễn đi kiểm tra phòng bệnh, bà cụ hình như rất thích anh, đang nói chuyện cùng anh.
“Bác sĩ Si, cậu bao tuổi rồi?”
“Hai mươi tám.’’
“Có đối tượng chưa?’’
“Không có ạ.’’
“Ai, còn chưa tìm à, cháu của ta nhỏ hơn cậu hai tuổi cũng còn độc thân.’’ Bà cụ thở dài.
“Lè lưỡi, cháu xem một chút.’’ Si Thanh Viễn nói.
Bà cụ phối hợp cùng.
“Được rồi.’’ Si Thanh Viễn nhanh chóng viết lên quyển sổ, “Gần đây không được ăn đồ ngọt nữa.’’
Bà cụ dừng một chút, “Chút thôi cũng không được sao?’’
“Một chút cũng không được.’’ Si Thanh Viễn bình tĩnh nói, “Máu ngài có vài mục chỉ tiêu không hòa hợp.’’
“Bác sĩ Si, cậu quá nghiêm túc.’’ Bà cụ lắc đầu. “Con gái không thích thế đâu.’’
“Bác sĩ Si, cậu phải cười nhiều hơn. Có câu nói như thế nào, cậu bé thích cười vận may sẽ không quá kém.’’ Bà cụ rất đúng thời điểm còn biết đến câu này.
Xem thêm...