• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Năng lực giả nai của Lâm Miên là đỉnh nhất, tới trước mặt Khuyết Thanh Ngôn càng thể hiện đến cực điểm, ánh mắt viết đầy rõ ràng "Ngài muốn hỏi cái gì, em biết gì nói hết, không nửa lời dấu diếm".

Khoảng cách chỉ vài bước, Khuyết Thanh Ngôn không nhịn được bật cười, ánh mắt thon dài, mắt như trầm mặc.

Cô giống đi trên băng mỏng chỉ vì thiếu nữ hoài xuân, trong mắt anh lại thành nơm nớp lo sợ khi đối mặt với thầy giáo nghiêm khắc.

Khuyết Thanh Ngôn trước đến nay bản thân là thầy hướng dẫn thạc sĩ tiến sĩ, dìu dắt toàn là học sinh xuất sắc, đều là bổn tường thủy quán(1). Lâu rồi anh không dạy sinh viên chưa tốt nghiệp, lần trước bắt được Lâm Miên ngủ trong giờ cũng không nghĩ nhiều, mở miệng phạt kiểm điểm hai vạn chữ. (Ý anh ấy là 2 vạn vẫn ít đó cả nhà:smile:)))) Ít quá cơ @@)

Cô một sinh viên năm hai chưa tốt nghiệp, anh dùng yêu cầu với thạc sĩ tiến sĩ phạt cô, hình như hơi nặng tay.

Giáo sư có tuổi một bên hỏi: "Thanh Ngôn, đây là học sinh của cậu đi?"

"Dạ."

"Vậy vừa lúc vậy vừa lúc," giáo sư già vui mừng quá đỗi, "Bên kia tôi có một đống tư liệu pháp lí, còn thiếu người sàng lọc luận văn. Vừa rồi còn hỏi mượn cậu một học sinh, không bằng......"

Để cô đi sửa lại tư liệu luật học......

Lâm Miên nghe vậy sửng sốt vừa định mở miệng, giọng nói trầm trầm thấp thấp của Khuyết Thanh Ngôn đã vang lên: "Em ấy không được."

Anh giúp cô từ chối.

Một câu nhẹ nhàng bâng quơ giải vây. Lâm Miên giật mình, trái tim nhỏ bé lại bắt đầu đập loạn.

Cô thấy anh lấy di động ra bắt đầu gọi điện thoại, cách một khoảng liếc mắt đảo qua một cái, nói: "Em mượn một sinh viên học tiến sĩ đến. Em ấy quá nhỏ."

Cô quá nhỏ.

"......"

Những lời dù thế nào cũng nghe như thể đang nói: "Em ấy quá vô dụng."

Kết hợp với tình hình trước đó, những lời này lại rất có căn cứ, cố tình làm người ta không thể phản bác được.

Lâm Miên cúi đầu nhìn chằm chằm mèo con quấn bên chân, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút thê lương, còn có chút tủi thân.

Học sinh nhận được điện thoại vừa hay ở trường, cũng mất mười phút, hình bóng từ xa xa đã xuất hiện trong tầm mắt.

Người đi đến là một nam sinh viên, dáng người cao gầy, lúc đến còn có kính phản quang trên sống mũi. Lâm Miên càng nhìn càng quen, đến khi người đến gần mới tỉnh lại......

Nam sinh viên chào hỏi Khuyết Thanh Ngôn trước, gọi một tiếng thân thiết "Thầy". Anh ta chuyển mắt liền thấy Lâm Miên ở bên cạnh, vừa bất ngỡ lại vui mừng gọi tên.

Thấy một chữ "Lâm" sắp bị buột miệng gọi lên,da đầu Lâm Miên căng thẳng, phản ứng một cách nhanh chóng cắt ngang lời anh ta đúng lúc: "Đàn anh!"

Đàn anh? Ai vậy?

"......" Cô liếc anh lặng lẽ. Từ Trục bị một tiếng đàn anh làm sửng sốt, cũng may phản ứng rất nhanh nhẹn cùng Lâm Miên liếc mắt trở lại, cười ha ha nói, "Đàn em cũng ở chỗ này hả?"

Lâm Miên trở nên ngoan ngoãn trong một giây, giọng trầm thấp "Dạ" một tiếng: "Em tới cho mèo ăn."

Cô còn giả mạo Hứa Đồng, vừa rồi suýt chút nữa bị vạch trần trước mặt Khuyết Thanh Ngôn. Lâm Miên có tật giật mình thở nhẹ ra, nghĩ thầm: may mắn anh ấy(TT) hỉ nhìn cô một cái lại không hỏi gì nhiều.

Từ Trục bị gọi tới giúp giáo sư có tuổi,nói chưa được hai câu đã phải đi mất. Anh lưu luyến mỗi bước đi, lòng hiếu kỳ sắp bay lên trời định dùng sóng mắt trao đổi tin tức trên tinh thần với Lâm Miên.

Lâm Miên qua cầu rút ván khó xử tại chỗ mà cụp mi rũ mắt, Cô coi như không nhìn thấy Từ Trục, trực tiếp cắt đứt giao lưu tinh thần.

Khuyết Thanh Ngôn còn không đi mà ở bên cạnh, Lâm Miên nhớ lại. Hình như anh chưa đề cập đến việc ngủ trong giờ nửa chữ, đây chính là ý định tha cho cô?....

Ngẫm nghĩ một chút khiên tự tin trở về, lá gan cô lại trở lên lớn chút, chun mũi lên mặt cũng có sức.

"Giáo sư Khuyết," Lâm Miên tự nhiên ngẩng lên nhìn anh mắt sáng lấp lánh, "Tí nữa thầy muốn về nhà luôn ạ?"

Trời chuyển sang hoàng hôn, Khuyết Thanh Ngôn nghiêng mặt nhìn qua. Khóe mắt anh cùng đuôi lông màu phủ một vầng sáng dịu dàng, sắc mặt vốn lạnh nhạt sâu lắng bỗng mang theo sự ấm áp.

Anh không mở miệng, Lâm Miên nhỏ giọng nói tiếp: "Nếu về nhà luôn...... Em cùng thầy tiện đường."

Ánh mắt Khuyết Thanh Ngôn dừng lại trên người Lâm Miên.

Lời nói của cô mang ý đến gần quá mức rõ ràng.........

(1) 谨本详始: Bồn tường thủy quán, thành ngữ: ngay từ đầu đã thận trọng và nghiêm ngặt ngay từ đầu, học sinh của anh Ngôn toàn dân trâu bò làm việc ngay ngắn, chưa gặp ai nhây như chị Miên:v


Editor có đôi lời phát biểu:

Ngày mai(mấy phút nữa...) là lập xuân, bắt đầu một năm mới trong ngũ hành, bắt đầu 24 tiết khí trong năm.

Chúc cả nhà năm mới bình an và hạnh phúc, vạn sự như ý, cung hỉ phát tài:smile:)))))))))))))))

Dưới là trăm chữ phúc.


Dưới là trăm chữ phúc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang