Đồng Kiều cắn môi, một lần nữa nói: "Em cảm thấy Lưu Phan Dịch khả năng không thích hợp với chị."
Ngụy Tiếu Vũ nhíu mày: "Vì sao?"
"Vì anh ta đã có bạn gái rồi."
Câu nói này nói ra, hai người trầm mặc một lát.
Một phút trôi qua, trong loa truyền đến âm thanh cười khổ của Ngụy Tiếu Vũ: "Thật sao?"
Đồng Kiều cũng không biết phải an ủi thế nào: "Chị... có ổn không?"
"Chị không sao, muộn rồi chị đi ngủ trước."
Ngụy Tiếu Vũ nói xong, liền thoát khỏi game.
Đồng Kiều nhìn màn hình điện thoại, không biết làm sao.
Cô đột nhiên không biết mình làm như vậy là đúng hay không.
Một phút sau, cô thở dài một hơi.
Cô tắt đèn bàn, nhìn chằm chằm trần nhà mơ hồ.
Đúng lúc này, điện thoại để ở đầu giường rung một cái, là thông báo tin nhắn Wechat.
Ngụy Cẩn Hằng: Đã ngủ chưa?
Đồng Kiều nhìn thấy người nhắn, trong lòng trở nên kích động, giống như là rơi vào trong nước, vừa vặn bắt lấy một ngọn cỏ cứu mạng.
Cô không hề nghĩ ngợi liền đem điện thoại gọi đi.
Người đang ngồi cùng ba mẹ chơi mạt chược là Ngụy Cẩn Hằng cũng không ngờ tới cô sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho mình.
Ba người khác nghe được Ngụy Cẩn Hằng có điện thoại, đều không tự chủ được đưa đầu hướng trên màn hình điện thoại nhìn.
Nhìn thấy trên màn hình là hai chữ Đồng Đồng, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, hai người nhìn nhau, đều thấy được mừng rỡ.
Bà Nguỵ cười không ngậm mồm vào được, hỏi: "Cẩn hằng, muộn như vậy gọi điện thoại tới, ai nha?"
Ngụy Cẩn Hằng tiện tay đem điện thoại ở góc bàn cầm lên: "Một người bạn, con ra ngoài nghe điện thoại."
Nói xong đứng người lên, hướng ra phía ngoài ban công.
Điện thoại nhận lên, Đồng Kiều mở miệng trước: "Ngụy Tổng."
Ngụy Cẩn Hằng đứng trên ban công đem cửa thủy tinh đóng lại, nhìn cảnh đêm, ừ một tiếng, hỏi: "Tại sao còn chưa ngủ?"
Đồng Kiều giọng điệu sa sút: "Chờ một lát nữa liền ngủ."
Ngụy Cẩn Hằng lại hỏi: "Uống thuốc chưa?"
Đồng Kiều sửng sốt một chút, nói láo: "Rồi."
Mới vừa rồi đi ăn cơm với bạn cũ, cô nào còn có tâm tình uống thuốc.
Đối phương phảng phất có thể thấy được cô nói láo, giọng nói trở nên trầm thấp nghiêm túc: "Uống thuốc đi rồi đi ngủ."
Đồng Kiều ngoài miệng ừm ừm, thân thể lại nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Ngụy Cẩn Hằng nghe được sự không thích hợp: "Tâm tình không tốt?"
Đồng Kiều ừ một tiếng: "Ngụy Tổng, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"
Ngụy Cẩn Hằng một tay đút túi, thanh âm ôn nhã: "Ừ."
"Nếu như anh có người bạn theo đuổi một người nam đã có bạn gái, anh biết chuyện này, sẽ làm thế nào?"
"Nói rõ chân tướng, làm cho cô ấy chết tâm sớm một chút."
Đồng Kiều còn đắm chìm trong tâm tình sa sút, nghe được đáp án của anh, Đồng Kiều trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo, cầm điện thoại gật đầu: "Đúng, tôi chính là làm như vậy."
"Cô làm rất đúng."
Giọng nói trầm thấp ôn nhã của anh phảng phất có ma lực, đưa mọi bực bội hoảng loạn trong lòng cô dẹp qua một bên.
"Cô đang lo lắng bạn của cô sau khi biết chân tướng sẽ không chịu nổi?"
"Ừ, rất lo lắng."
"Yên tâm đi, nội tâm Tiếu Vũ so với cô tưởng tượng mạnh mẽ hơn nhiều."
Nghe được hai chữ Tiếu Vũ, Đồng Kiều cứng đờ.
"Anh... "
"Muốn hỏi tôi làm sao biết là Tiếu Vũ?"
"Ừm." Bên tai Đồng Kiều truyền đến tiếng cười khẽ của đối phương.
Lỗ tai Đồng Kiều phiếm hồng, gương mặt nóng lên, anh đây là cười mình ngốc sao?
"Cô làm rất đúng, chớ suy nghĩ quá nhiều, đi ngủ sớm một chút đi."
Đồng Kiều ừ một tiếng, đang chuẩn bị tắt điện thoại.
Bên tai lại truyền tới lời Ngụy Cẩn Hằng căn dặn: "Trước khi ngủ nhớ uống thuốc."
Khóe miệng Đồng Kiều nở ra một nụ cười nhự: "Được rồi, lập tức đi uống đây."
Cô cảm thấy Ngụy Cẩn Hằng cho cô một cảm giác an toàn rất lớn, đối phương chỉ nói một câu, áp lực trong lòng Đồng Kiều nháy mắt biến mất.
Uống thuốc, không lâu sau, cô liền ngủ say.
Trái lại Ngụy Cẩn Hằng, cúp điện thoại trở lại chơi mạt chược tiếp.
Ba người khác đang chờ anh về tiếp tục thẩm vấn.
Ngụy Quốc Quân ba mươi tám tuổi mới có con trai Ngụy Cẩn Hằng, hiện tại cũng đã 68 tuổi, chừng hai năm nữa liền đến tuổi 70.
Vợ chồng hai người càng ngày càng muốn ôm cháu trai, nhưng Ngụy Cẩn Hằng lại một chút động tĩnh đều không có.
Tính tình của anh từ nhỏ đã trầm ổn, hai ba mẹ nói miệng đều lên kén, anh vẫn như cũ thờ ơ.
Cái tên Đồng Đồng này, hẳn chính là một cô gái.
"Cẩn hằng à, Đồng Đồng là một cô gái sao."
Ngụy Cẩn Hằng tự nhiên hiểu rõ ý của bọn họ, trực tiếp lựa chọn nói sang chuyện khác: "Hiện tại đã mười giờ tối, sáng mai con còn phải đi làm, con về trước, lần sau trở về tiếp tục đánh với ba mẹ."
Nói, quay người bước về hướng cửa chính.
"Ài, đứa nhỏ này, nói chuyện chút mà con đã tránh..."
Cửa đóng lại, bà Nguỵ tức giận trừng mắt, trong miệng lầm bầm: "Lớn bao nhiêu rồi, thế mà không biết sốt ruột chút nào, trước khi đi tôi còn muốn nhìn xem cháu trai của tôi nó chứ."
Ngụy Quốc Quân đứng lên nói: "Ai nha, đừng nói nữa, bà lại không làm gì được nó, sầu muộn cũng vô dụng, rửa mặt một chút rồi đi ngủ sớm một chút đi."
"Không được, tôi không thể để cho nó một mình đơn côi, ông nhìn nó hiện tại sống như mấy lão già 4-50 tuổi, cả ngày thích làm vườn nuôi cỏ, thích đánh cờ với chơi đồ cổ, chả trách không tìm được vợ."
"Ai nói đồ cổ nhất định phải lớn tuổi mới có thể chơi."
Bà Nguỵ bị hỏi đến không biết nói thế nào.
Ngược lại Ngụy Quốc Quân tiếp tục nói: "Bà nhìn con trai của tôi nhiều ưu tú, khí chất trầm ổn, tính cách ôn nhã, dáng dấp cũng đẹp trai, bây giờ không phải là người khác chọn nó, đều là nó chọn người khác, lại nói nếu như nó không thích, thì cũng không có cách nào đâu."
"Dù sao tôi mặc kệ, tôi muốn ôm cháu trai." Bà Nguỵ dứt khoát chơi xấu.
Dì Quế ngồi ở trên bàn mạt chược một mực không lên tiếng mở miệng đề nghị: "Không bằng hỏi một chút bạn bè của Cẩn Hằng, xem bọn họ có biết Đồng Đồng không."
Xế chiều hôm nay, đã có kết quả, Đồng Kiều thành công nhận được vai Hoan Sênh.
Thật ra thì chị Linh nói có thể giúp cô lấy nhân vật nữ ba, nhưng Đồng Kiều kiên trì lựa chọn nữ bốn.
Không vì cái gì khác, lúc chọn nhân vật, cô đã dùng một đêm xem kịch bản một lần, cô cảm thấy nhân vật Hoan Sênh này, có thể được yêu thích hơn nữ ba.
Ngay lúc đó, chị Linh còn giúp cô nhận 2 hợp đồng quảng cáo.
Thế nên Đồng Kiều đột nhiên liền bận rộn.
Lúc cô được nghỉ ngơi đã là 1 tuần sau.
Ngày này cô quyết định đến đoàn làm phim thăm Ngụy Tiếu Vũ.
Nói qua với cô ấy chuyện này xong, đêm ngày hôm sau Ngụy Tiếu Vũ liền chủ động đến tìm cô, muốn Đồng Kiều mang cô ấy đi ăn gà.
Trong trò chơi, cô ấy vẫn rất vui vẻ, không khác gì thường ngày.
Ngược lại để Đồng Kiều nghi ngờ, nhưng cũng không dám hỏi chuyện gì xảy ra.
Hôm nay tới trước Đồng Kiều cũng không có nói cho cô ấy, chỉ hỏi trên Wechat rằng chị ở đâu, biết được đối phương đang ở đoàn làm phim, liền mang theo canh sườn mình nấu chạy tới.
Cô vào đoàn làm phim, liền thấy Ngụy Tiếu Vũ đang cùng nam chính Lưu Phan Dịch diễn.
Ở trong phim, hai người đã đến giao đoạn tình nồng ý mật, ánh mắt của hai người không ngừng truyền đạt, trao đổi.
Thẳng đến khi đạo diễn hô một tiếng: "Cắt."
Ngụy Tiếu Vũ trong nháy mắt thu lại nụ cười, lúc này trợ lý Tiểu Thư đi tới, đem nước nóng đưa cho cô, đưa áo khoác cho Ngụy Tiếu Vũ.
Sau lưng Lưu Phan Dịch cũng cầm cốc nước, cười đi tới, muốn nói chuyện với Ngụy Tiếu Vũ.
Đồng Kiều hợp thời mở miệng: "Chị Vũ."
Ngụy Tiếu Vũ nhìn lên, thấy là Đồng Kiều, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, trực tiếp không để ý đến Lưu Phan Dịch sau lưng, liền hướng phía Đồng Kiều chạy tới.
Đồng Kiều khóe miệng mỉm cười đi đến, không nghĩ tới Ngụy Tiếu Vũ nhìn thấy cô lại kích động như vậy, trực tiếp nhào lên ôm lấy cô.
Đem người Đồng Kiều lui về phía sau hai, ba bước.
"Sư phụ."
Đồng Kiều nghe được một tiếng này, trong lòng liền biết, chị ấy không phải không sao cả, mà là kiềm chế ở đáy lòng.
"Đừng khóc, nhiều người nhìn như vậy đó."
Đồng Kiều một tay xách canh, một tay ôm lấy, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng chị ấy, sau đó an ủi.
Hai người vào phòng trang điểm của Ngụy Tiếu Vũ, cô ấy trực tiếp bảo trợ lý với thợ trang điểm đi ra,
Lúc cửa đóng, nước mắt Ngụy Tiếu Vũ trong nháy mắt rớt xuống.
Đồng Kiều không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể giữ im lặng ôm lấy chị ấy, đưa khăn tay.
Ngụy Tiếu Vũ cảm xúc đến nhanh, đi cũng nhanh.
Khóc không đến mười phút, liền tự mình ngồi thẳng người, tháo trang sức.
Âm thanh của chị ấy còn mang chút nghẹn ngào, hỏi Đồng Kiều: "Em làm sao đột nhiên tới?"
Đồng Kiều ngồi ở sau lưng chị ấy, cùng Ngụy Tiếu Vũ trong gương đối mặt: "Mấy ngày trước bận việc, ngày hôm nay nghỉ ngơi em liền tranh thủ thời gian tới thăm chị một chút."
Ngụy Tiếu Vũ một mặt cảm động, đem cái ghế quay lại, chỉ vào Đồng Kiều nói: "Đồng Đồng, em thật trượng nghĩa, mối quan hệ bạn bè này chị đồng ý."
Về sau hai người hàn huyên mấy chuyện gần đây.
Ngày đó Ngụy Tiếu Vũ biết anh ta có bạn gái xong, trực tiếp mất ngủ.
Ngày hôm sau một mặt mỏi mệt, đạo diễn còn tưởng rằng cô ấy bị bệnh, nên cho thời gian nghỉ ngơi.
Một ngày này Ngụy Tiếu Vũ không đi đâu, ở khách sạn ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại, bởi vì ngủ quá lâu, nhức đầu một ngày.
Từ đó về sau Ngụy Tiếu Vũ liền không có để ý tới Lưu Phan Dịch, xem như đối phương chủ động nói chuyện, Ngụy Tiếu Vũ cũng đều biểu hiện rất xa cách lễ phép.
"Thật ra chị vẫn đang ổn, tự dưng em xuất hiện, nên chị mới không điều khiển được cảm xúc."
Đồng Kiều: "......."