“Cút.”
Mấy người trong lớp nam sinh đi tới, bất bình muốn đánh nhau, Khúc Thiên Nguyên dẫn người tới chào hỏi, rất kiêu ngạo nói: “Sao nào? Muốn đánh nhau?”
Khí thế của mấy người kia tắt ngúm, hùng hùng hổ hổ kéo m=nam sinh kia đi.
Khúc Thiên Nguyên lớn tiếng nói: “Tất cả đều tản đi, đừng gây chú ý cho giáo viên.”
Nhờ sự vắng mặt của giáo viên, đám người bị uy danh Tần Việt dọa sợ, không dám nói lời nào.
“Thiên Thiên, cậu có sao không?.” Vừa rồi Lâm Khả đã thấy rõ quả bóng đập vào lưng Tiền Thiên Thiên, nếu Tiền Thiên Thiên không cản, quả bóng sẽ đập vào mặt Tần Việt.
Phía sau lưng có chút đau nhức, nhưng không phải đặc biệt đau, Tiền Thiên Thiên lắc đầu: “Không sao.”
Cô nhìn Tần Việt, bóng người lao thẳng về phía Tần Việt, có lẽ với phản ứng của Tần Việt, anh hẳn có thể tránh đi, chỉ là đầu óc lúc đấy ong ong, trong đầu chỉ có một câu không thể để Tần Việt bị thương, người nhanh hơn não.”
Nhưng mà… Chồng cô đánh người cũng không phải là quá mạnh sao? Không phải là học mấy người trong quán net Ám Dạ đấy chứ.
Tiền Thiên Thiên hơi lo lắng.
“Đi được không?” Tần Việt bước tới, lệ khí trong mắt vẫn chưa hết.
Tiền Thiên Thiên nhún vai: “Không sao.”
Tần Việt nói với Lâm Khả, “Cậu, mang cô ấy đến WC xem sao.”
Lâm Khả, người được giao nhiệm vụ đột nhiên ngẩn người, phải một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Đúng vậy, Thiên Thiên, chúng ta vào WC kiểm tra lưng của cậu. Lúc trước tớ bị bóng đập vào người, ban đầu cũng không đau, chỉ là sau đó, nó đau đến mức không thể chịu được. ”
Tiền Thiên Thiên không nghĩ gì, ngượi lại ánh mắt Tần Việt nguy hiểm, vừa rồi đánh thằng nhãi ranh kia vẫn còn nhẹ.
Sau khi Tiền Thiên Thiên và Lâm Khả đi vào nhà vệ sinh, Tần Việt rời đi không nói một lời, Khúc Thiên Nguyên đi theo: “Việt Ca, anh đi đâu vậy?”
Tần Việt: “Phòng y tế.”
Khúc Thiên Nguyên ôm ngực, sợ hãi thở dài nói: “Em vẫn luôn cho rằng Tiền Đa Đa thích em, nhưng mà cậu ấy nguyện ý cản bóng cho anh khiến em thật sự đau lòng.”
Tần Việt đá hắn.
Khúc Thiên Nguyên hehehehe: “Việt Ca, thành thật mà nói, Tiền Đa Đa rất tốt. Một số người bạn của em đang hỏi em về cậu ấy. Anh nghĩ gì về cậu ấy?”
Tần Việt nói một câu: “Cút đi.”
Nhưng mà câu “Cút đi” này không có tác dụng răn đe, Khúc Thiên Nguyên không sợ, ở bên cạnh than ngắn thở dài: “Việt Ca, để em nói cho anh biết, một cô gái nhỏ như Tiền Đa Đa, nếu anh không canh chừng, anh sẽ sớm bị người khác cướp mất, anh tin hay không. ”
“Ngứa da phải không?” Tần Việt nắm chặt tay, “Tôi cũng tình cờ thiếu bao cát.”
Khúc Thiên Nguyên vèo một cái chạy thật xa.
Tần Việt cáu kỉnh đá một viên đá, trong đầu hiện đi phát lại hai hình ảnh:
Hôm qua, Tiền Thiên Thiên dùng một chân đá tên nhãi dùng gạch đánh lén kia.
Vừa rồi, Tiền Thiên Thiên đã lao đến để đỡ quả bóng rổ đang lao về phía anh.
Mẹ nó cô ấy thích anh ở điểm nào vậy?!
Tần Việt chậm rãi thở ra, bước nhanh đến phòng y tế, bác sĩ ngồi trên ghế đọc sách.
(Đúng ra là giáo y – bác sĩ của trường học nhưng tớ không thích từ dấy lắm nên để bác sĩ và xưng thầy – em)
“Có thuốc không?” Tần Việt hỏi.
Bác sĩ nhướng mắt: “Ở đây thầy có nhiều thuốc lắm, em muốn cái nào?”
Tần Việt sốt ruột nói: “Bị thương.”
Bác sĩ Trường: “Thuốc trị chấn thương có rất nhiều loại, nếu không giải thích rõ sự tình thì làm sao thầy có thể kê đúng thuốc?”
Tần Việt muốn nổi giận, lại nhịn xuống, nhìn chằm chằm bác sĩ, lạnh lùng nói: “Bị thương do bóng rổ dập vào người.”
“Đập vào chỗ nào?”
“Sau lưng.”
“Vén áo lên để tôi xem.”
“Không phải tôi!” Tần Việt cáu kỉnh vỗ bàn, “Chết tiệt rốt cuộc thì thầy có cho không! Dong dài, thầy là Đường Tăng tái sinh sao!”
Bác sĩ nhàn nhã đặt sách xuống, chắp ngón tay, hướng về phía trước nhìn anh, chậm rãi nói: “Cho dù thầy không cho, em có thể làm gì thầy? Đánh thầy à?”
Đôi mắt của bác sĩ sâu thẳm, bên trong dường như ẩn chứa nhiều chuyện, Tần Việt đột nhiên bình tĩnh lại, nhìn bác sĩ một lúc lâu rồi nói: “Xin lỗi.”
“Đúng vậy, thiếu niên tức giận là chuyện bình thường.” Bác sĩ cười rộ, làm bác sĩ nhiều năm như vậy, lại càng đối mặt với nhiều chông gai, đối với những đứa trẻ vị thành niên này, vẫn luôn có biện pháp ứng phó..
“Được rồi, Magnum safflower oil, ngăn thứ 5 hàng thứ 3. Tự lấy đi.”
Tần Việt tìm được thuốc, vừa đi ra cửa liền dừng quay đầu nhìn lại, bác sĩ lại cầm sách lên, như biết mình quay đầu lại, không thèm ngẩng đầu nói: “Lúc đưa thuốc thì đừng hung dữ như vậy, cô nương nhà người ta không thích đâu”.
Tần Việt: “…”
Sau lưng của Tiền Thiên Thiên hiện lên một vạt đỏ, Lâm Khả mới yên tâm: “Cũng may là chỉ đỏ, không sưng.”
“Thiên Thiên, tại sao anh lại muốn chắn cho Tần Việt?” Lâm Khả không nghĩ ra được mà nói, “Cậu có từng nghĩ đến hay không, không may quả bóng kia đập vào đầu cậu, không cẩn thận bị thương, như vậy rất đáng sợ.”
Nghiêm trọng hơn một chút, giống như trên TV vậy, đập thành người thực vật?
Điều này thật đen đủi nên cô không dám nói ra.
Vừa nói, vừa thở dài: “Hôm qua ở trong căng tin bị bỏng, hôm nay lại bị quả bóng rổ đập trúng. Như vậy đi, cuối tuần này chúng ta lên chùa xin bùa, tránh xui.” ”
Tiền Thiên Thiên cười nói: “Làm sao có thể nghiêm trọng như vậy.”
“Đừng tưởng đây là mê tín, chúng ta đi xin cũng giúp tâm trạng đỡ bất an mà.”
Khi Lâm Khả nói, mắt cô dán chặt vào lưng Tiền Thiên Thiên, không chịu rời đi.
“Làn da của cậu thật tốt.” Cô cảm thấy mình chính là có diễm phúc, eo thon hơn của cô rất nhiều, không có chút mỡ nào.
Nếu là con trai, cô nhất định sẽ theo đuổi Tiền Thiên Thiên!
Tiền Thiên Thiên dở khóc dở cười, giữ chặt lấy bàn tay không an phận kia, mặc lại quần áo.
“Đi không, chúng ta cùng đi lên chùa đi.” Mặc dù Lâm Khả sống ở ký túc xá của trường, rất hòa thuận với các bạn khác trong ký túc xá, chưa có bất kỳ xung đột nào, chỉ là cô không thân thiết với họ.
Không giống như Tiền Thiên Thiên, tuy mới quen nhau được vài ngày nhưng cô đặc biệt rất thoải mái khi làm thân thiết.
Cô cảm thấy rằng đây là duyên phận do ông trời ban tặng cho cô, và cô không thể bỏ lỡ nó.
Tiền Thiên Thiên đột nhiên hiểu ra: “Cậu muốn đến chùa muốn xin cái gì?”
“Nhân duyên!” Lâm Khả không chút nghĩ ngợi đáp lại, nói xong liền nhận ra mình nói quá nhanh, lộ ra ý tứ bên trong, vội vàng che miệng lại.
“Chủ nhật đi.” Tiền Thiên Thiên cũng không vạch trần cô ấy, “Thứ bảy này tớ có hẹn rồi.”
“Thiên Thiên, cậu thật tuyệt!” Lâm Khả kích động, tò mò hỏi: “Hôm thứ bảy cậu hẹn ai? Là Tần Việt sao?
Tiền Thiên Thiên cười mà không trả lời.
Cô đã bắt đầu kế hoạch đến thư viện để tìm cho Tần Việt tài liệu ôn tập.
Lâm Khả: “…”
Lâm Khả thở dài, bạn tốt mới xinh đẹp, học giỏi, hiền lành, cái gì cũng tốt, cô ấy là một người khiến mọi người đều thích, tại sao cô ấy lại thích Tần Việt?
Hai người bước ra khỏi nhà vệ sinh vừa nói vừa cười, vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy Tần Việt đứng trước mặt mình, tay đút túi quần… Lâm Khả có một cảm giác nếu đưa cho anh một cây đao, anh liền có thể đi làm sát thủ, đại sát tứ phương.
Lâm Khả hoảng sợ: “Ừm, tớ đi trước.” Nhanh chóng bỏ chạy.
Tần Việt lấy dầu ra, thấy hốc mắt bình thường không có dấu hiệu khóc, anh nói: “Nếu cậu không tự bôi được, để Lâm Khả giúp cậu.”
“Được rồi.” Cô đưa tay nhận lấy, cười ngọt ngào với anh.
Ánh mắt Tần Việt dịu đi, anh liếc nhìn cô, anh muốn nói gì, trong mắt xoẹt qua một tia bực bội, cuối cùng quay đi.
Tiền Thiên Thiên cầm lấy dầu thuốc, mở ra ngửi, nhăn mũi ghét bỏ: mùi quá nồng.
Nhưng khi quay lại lớp học, cô vẫn để dầu thuốc trong cặp sách như bảo bối.
Khi tan học, Tiền Thiên Thiên nhận được cuộc gọi từ Cha Tiền. Một người bạn của Cha Tiền đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật. Cha Tiền được mời đến tham dự và cưỡng chế ông phải mang theo Tiền Thiên Thiên.
Lo lắng Cha Tiền sẽ lại vào trường đón mình như lần trước, Tiền Thiên Thiên vội nói: “Con sẽ ra ngay.”
Cha Tiền sắp đi dự tiệc, ăn mặc chỉnh tề hơn nên bước vào trường như thế này cảm thấy ngượng nên ông thành thật ngồi đợi con gái nhỏ trên xe.
Tiền Thiên Thiên đeo cặp sách trên lưng bước ra khỏi trường, ở trên dòng xe cộ nhanh chóng tìm thấy siêu xe của Cha Tiền, nhìn xung quanh rồi vội vã lên xe.
Cùng lúc đó, Tần Việt đi xe máy ra khỏi cổng trường, vừa lúc nhìn thấy cảnh này.
Theo bản năng đi chậm lại, liếc nhìn logo xe, một người hiểu rõ về xe có thể dễ dàng nhận ra đó là xe nào, anh nheo mắt rồi đi qua.
“Ba ba đẹp trai quá.” Mắt Tiền Thiên Thiên sáng lên ngay khi lên xe và nhìn thấy trang phục của ông ấy.
Giá trị nhan sắc của cha cô không có gì để chê, đã ngoài 40 nhưng trông như 30. Ngày thường siêng năng tập thể dục và vóc dáng tốt hơn một số thanh niên, chẳng trách sinh được cô con gái xinh đẹp thế này.
Được con gái bảo bối khen, cha Tiền hiển nhiên rất hưởng thụ, cười rộ lên, khóe mắt hiện lên những đường nét mảnh mai, cho thấy tuổi thật của ông.
Tiền Thiên Thiên lôi kéo đồng phục học sinh trên người: “Ba, người mặc lễ phục như vậy, con lại mặc đồng phục học sinh, điều này không hay đâu”
“Này thì có việc gì.” Cha Tiền nói, “Con vốn là học sinh, mặc mấy bộ đồ kia ngược lại không tốt. Hơn nữa, chính là đến nhà chú Lục của con, không phải ở nơi khác. Chúng ta đến trung tâm thương mại trước để chọn một món quà cho chú Lục của con. ”
Chú Lục tên là Lục Thiếu Du, đã từng kết hôn, sau này có quan hệ vợ chồng không tốt, họ ly hôn trong êm đẹp, từ đó đến nay Lục Thiếu Du sống độc thân và là ông vua kim cương nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Đến trung tâm mua sắm chọn quà xong, hai cha con vội vàng chạy đến biệt thự nhà họ Lục, hôm nay là sinh nhật lần thứ 40 của Lục Thiếu Du, rất nhiều người ở Bắc Kinh đã được mời. Lúc này, trong biệt thự đã có rất nhiều khách, rất náo nhiệt.
******
Tần Việt đi đến Ám Dạ, gọi hai thủ hạ của Anh Hói để ngăn chặn Lý Trị Bình.
Bao gồm cả Lý Trị Bình, hơn mười người này đều bị tra tấn, Tần Việt hầu như không cần động thủ, thẳng đến cuối cùng đánh cho kẻ đã đanh lén mình một viên gạch.
Anh đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi phun khói thuốc về phía Lý Trị Bình đang run rẩy: “Ai bảo mày đi động đến Tiền Thiên Thiên hả?”
Lý Trị Bình ban đầu nghiến răng không chịu nói, nhưng về sau đành chịu: “Không ai sai bảo cả, tôi chỉ là thay bạn gái trút giận mà thôi.”
Ánh mắt Tần Việt trở nên rất dữ tợn, cúi đầu: “Chỉ để trút giận?”
“Đúng vậy.” Lý Trị Bình vội vàng gật đầu, “Bạn gái tôi ghét Tiền Thiên Thiên, còn cho rằng cô ta đến trường để cướp đọat nổi bật, vì vậy muốn tôi dạy cho cô ấy một bài học.”
Tần Việt: “Cô ta là ai.”
Lý Trị Bình không nói gì.
“Không nói tao cũng biết.” Tần Việt nhả khối. “Thiến Lệ lớp 6 năm 2 trung học, đúng không.”
“…” Lý Trị Bình nghiến răng, “Không liên quan đến cô ấy!”
Tần Việt đang định nói thì điện thoại di động vang lên, vừa nhìn thấy dãy số, vẻ thù địch trong mắt anh càng sâu, muốn cúp máy, anh liền đổi ý, ấn nút trả lời.
Đầu dây bên kia là một giọng nói khác mà anh không ngờ tới.
“Việt Việt, là bà nội đây.”
Vẻ mặt Tần Việt ngưng trọng, buông Lý Trị Bình ra, đi sang một bên: “Bà nội, có chuyện gì vậy?”
“Việt Việt, bà có một học sinh đến ăn sinh nhật, có mở tiệc, có mời bà đến, bà đã lâu không ra ngoài, cháu đi cùng bà nội nhé?”
Lời từ chối của Tần Việt đến môi rồi nhưng anh nhưng không nói ra được.
Bà nội Tần tựa hồ biết hắn đang suy nghĩ gì, cười nói: “Chỉ là hai người chúng ta, cháu tới đón bà đi, bà đang đợi cháu ở nhà.”
“Được.” Tần Việt đáp ứng rồi cúp điện thoại, lại nhìn về phía Lý Trị Bình buông xuống một câu, “Về sau mà còn động đến một sợi lông tơ của Tiền Thiên Thiên, lão tử liền giết mày.”
Lý Trị Bình rụt cổ.
Tần Việt cùng hai huynh đệ kia nói vài câu, bọn họ tạm biệt, anh ngồi lên xe máy, nhấn ga liền rời đi.
“Chú Lục, chú chúc chú sinh nhật vui vẻ, luôn luôn trẻ đẹp.” Tiền Thiên Thiên đưa quà xong, Lục Thiếu Du bảo quản gia nhận lấy rồi kéo Tiền Thiên Thiên đi về phía trước.
“Trẻ mãi không già.” Lục Thiếu Du hào sảng cười to, “Để chú xem thử, ai da, mấy tháng rồi không gặp, lại xinh ra rồi.”
Lục Thiếu Du nói, sau đó nói với thiếu niên mặc vest bên cạnh: “Tiểu Tây, mau gọi chị đi.”
Lục Đạt Tây mặt mày trong chốc lát đen lại, người lớn lập tức cười rộ lên.
Con trai của Lục Thiếu Du, Lục Đạt Tây, nhỏ hơn Tiền Thiên Thiên đúng một tháng, tính theo tháng, anh đúng là em trai. Người lớn thích chế giễu, nhưng Lục Đạt Tây lại không thể chấp nhận được, mơ hồ đảo mắt rồi kéo Tiền Thiên Thiên rời khỏi trung tâm tiệc.
“Theo tôi.”
Tiền Thiên Thiên nhìn cậu ấy, Lục Đạt Tây từ nhỏ đã được biết đến là trai đẹp, khuôn mặt đó thừa hưởng hoàn hảo từ mẹ cậu.
Vì mối quan hệ tốt đẹp giữa Cha Tiền và chú Lục, dù Lục Đạt Tây chỉ kém cô một tháng tuổi, Tiền Thiên Thiên vẫn luôn coi Lục Đạt Tây như em ruột của mình.
Tuy nhiên, sau mười năm, Lục Đạt Tây hầu như không liên lạc với cô. Sau đó, cô nhận ra rằng chàng trai xa lánh cô vì cậu ta đã yêu.
Rốt cuộc cô đã không gặp Lục Đạt Tây đã nhiều năm rồi, khi cưới Tần Việt, cô đã gửi lời mời cho anh, kết quả là anh ở nước ngoài, chỉ gửi quà mà không gặp.
Bây giờ gặp lại Lục Đạt Tây mười năm trước, Tiền Thiên Thiên có chút cảm khái, tên nhóc này hiện tại vẫn bám lấy cô, không bao lâu nữa sẽ có bạn gái, liền xa lánh “chị gái” này.
Khi Tiền Thiên Thiên còn học trung học, không ai dám đuổi theo cô, chỉ dựa vào Lục Đạt Tây.
“Tiểu Tây.”
“Câm miệng.” Thiếu niên lập tức tức giận quát lớn: “Đừng gọi tôi là Tiểu Tây.”
Tiền Thiên Thiên có chút hoài niệm hình tượng điên cuồng của cậu, tiếp tục trêu chọc: “Ôi caho em trai Tiểu Tây.”
Lục Đạt Tây: “…”
Lục Đạt Tây đưa Tiền Thiên Thiên lên tầng hai, cáu kỉnh phàn nàn: “Tổ chức sinh nhật thật lộn xộn, thật là phiền phức.”
“Hôm nay là sinh nhật lần thứ 40 của chú Lu. Tất nhiên, chúng ta phải làm điều đó. Đây là một điều tốt.” Tiền Thiên Thiên biết cậu không thích mấy cảnh tượng như thế này liền an ủi.
“Cậu học ở Tam Trung như thế nào rồi?” Lục Đạt Tây học trường trung học quý tộc.
“Bình thường.” Lục Đạt Tây không có hứng thú, nằm ở trên lan can, “Nghe cha tôi nói, cậu chuyển đến trường cấp ba Tam Trung à? Nếu muốn chuyển, tại sao không chuyển đến trường của tôi?
“Cái trường Tam Trung đó, từ trước đến nay đều bị đánh giá không tốt. Cậu chuyển đến đấy làm gì.”
Tiền Thiên Thiên thản nhiên nói: “Muốn chuyển thì chuyển thôi.” Nghĩ đến Tần Việt, khóe miệng bất giác nở nụ cười.
Lục Đạt Tây mím môi, đột nhiên nói: “Cậu có người mà mình thích rồi à?”
Tiền Thiên Thiên vẫn muốn che giấu, nhưng sau khi nghĩ lại, cô đã gật đầu một cách hào phóng.
Lục Đạt Tây không thể tin được: “Cậu mới chuyển đến có mấy ngày mà đã thích ai rồi?”
“Yên lặng đi, đừng để cha tôi nghe thấy.” Tiền Thiên Thiên giơ ngón trỏ lên, “Chuyện này cậu không được nói cho cha tôi biết, nếu không tôi sẽ nói với chú Lục rằng cậu đã làm vỡ chiếc bình màu xanh lá cây yêu thích của chú ấy”.
“Cậu…” Lục Đạt Tây tức giận nói, “Người đó trông như thế nào? Tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Học lực có tốt không? Tính tình thế nào? Cậu nghĩ gì về anh ta!”
Tiền Thiên Thiên: “…”
“Tương lai nếu có cơ hội thì cậu sẽ thấy.” Tiền Thiên Thiên bất đắc dĩ nói, “Tôi đói bụng rồi, chúng ta xuống kiếm cái gì ăn đi.”
“Không đi.” Lục Đạt Tây hờn dỗi, “Cậu đi một mình đi.”
Cậu cho rằng Tiền Thiên Thiên sẽ dỗ dành mình như mọi khi, nhưng khi Tiền Thiên Thiên hất tay, thật sựu không thể ý đến cậu, đi thẳng xuống nhà.
Lục Đạt Tây nhìn bóng lưng của cô, chậm rãi nhíu mày.
Lần này gặp Tiền Thiên Thiên, luôn cảm thấy cô ấy khác với trước đây, nhưng không thể biết được cô ấy khác biệt ở điểm nào.
Sau khi biết về việc Tiền Thiên Thiên chuyển đến trường cấp 3 Tam Trung, cậu đã cố tình hỏi bạn bè để biết một số tin tức về trường cấp 3 Tam Trung và đi đến kết luận rằng Cấp 3 Tam Trung rất là “hỗn loạn”.
Tiền Thiên Thiên là một cô gái rất kiêu ngạo, người cô ấy thích phải là thiên chi kiêu tử (đứa con của trời), Tam Trung là trường như vậy, sẽ có sao?
Đứa ngốc này, có lẽ nào bị lừa rồi.
Khuôn mặt của Lục Đạt Tây trầm xuống.
********
Tiền Thiên Thiên trực tiếp đến khu thực phẩm để lấy đồ ăn, giờ là thời điểm thân thể trưởng thành, ăn gì cũng không sợ béo, nghĩ đến những ngày cô ăn kiêng để giữ dáng, cô ấy rơi lệ đầy mặt, thêm một đĩa lên bàn ăn của mình.
Sau khi nhìn xung quanh, nhìn thấy cha mình đang trò chuyện với một người cô gái xinh đẹp, cũng không làm phiền họ, cô mang đồ ăn đến ghế sô pha trong góc, từ từ ăn.
Lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ, Tần Việt đã lưu số của anh ấy vào đây, Tiền Thiên Thiên nhìn chằm chằm dãy số này thật lâu, do dự không biết có nên gửi tin nhắn cho Tần Việt ha không.
Không biết bây giờ anh ấy đang làm gì, hay anh ấy lại đến quán net Ám Dạ đó.
“Cậu đang nhìn cái gì thế?” Lục Đạt Tây đột nhiên xuất hiện, Tiền Thiên Thiên thu điện thoại lại, “Không phải không đi xuống à.”
Lục Đạt Tây ngồi xuống bên cạnh cô và cầm lấy một khay đồ từ cô.
“Cậu đừng ở cấp 3 Tam Trung nữa.” Lục Đạt Tây nói, “Đến Lập Dương đi.”
——Trường cấp 3 quý tộc đó gọi là Lập Dương.
Tiền Thiên Thiên nhấp một ngụm nước trái cây: “Cậu nghĩ chuyển trường rất dễ dàng à? Muốn chuyển là chuyển?”
Cô chuyển đến Tam Trung, Cha Tiền cũng tốn không ít công phu.
Lục Đạt Tây chế nhạo: “Cậu chính là luyến tiwwcs không rời người kia. Tiền Thiên Thiên, Tam Trung có thể có người tốt gì? Cậu đừng tùy tiện thích người khác, phải có trách nhiệm với chính mình.”
“…” Tiền Thiên Thiên đưa tay lên sờ tóc cậu, “Tiểu Tây, nhìn người đừng mang thành kiến. Tuy rằng trường Tam Trung có tiếng xấu, nhưng rất nhiều học sinh trong đó rất tốt.”
Lục Đạt Tây càng tức giận, đây là thật sự bị tẩy não sao?
Anh đưa tay véo mặt Tiền Thiên Thiên, muốn dùng cách này để véo tỉnh cô, và cho cô biết suy nghĩ hiện tại của mình nguy hiểm như thế nào!
“Không biết lớn nhỏ.” Tiền Thiên Thiên vội vàng rút tay ra, có một bóng người quen thuộc đi qua, động tác dừng lại, Lục Đạt Tây lập tức tìm được cơ hội nhéo nhéo mặt cô.
Tần Việt lái đưa bà đến đây, anh không quen biết Lục Thiếu Du, cũng không có hứng thú muốn biết ông ta.
Sau khi họ đến nơi, bà nội Tần được Lục Thiếu Du mời nói chuyện, Tần Việt không muốn để mọi người chú ý đến mình, vì vậy bước đi —— anh chỉ cần trong tối chú ý đến bà nội Tần, chờ đến khi bà muốn rời đi, đưa bà ấy đi.
An biết rằng có nhiều người nhìn anh, và những người đến bữa tiệc gần như ăn mặc chỉnh tề, anh ta mặc đồng phục cấp ba, cho dù là cởi áo khoác, anh cũng không phù hợp với quang cảnh xung quanh.
Anh kiêng kị bà nội Tần, anh không làm ra động tác quá phânh, chỉ muốn ăn chút cho no bụng.
Sau khi gắp đồ ăn, Tần Việt thản nhiên dựa vào một cây cột để ăn, nhân tiện lấy điện thoại di động ra, trả lời tin nhắn của Khúc Thiên Nguyên: 【Lão tử đang dự một bữa tiệc xa hoa. 】
Khúc Thiên Nguyên: 【Nói dối cũng cần phải có bản thảo. 】
Tần Việt dùng điện thoại di động chụp một bức ảnh, gửi cho cậu ta.
Khúc Thiên Nguyên: 【……】
Khúc Thiên Nguyên quỳ xuống: 【Nhiều đồ ăn ngon như vậy, Việt Ca, chúng ta có phải anh em tốt không! Nếu là anh em tốt thì nhớ gói mang về, ngày mai cầm đến lớp. 】
Tần Việt cười mắng: 【Cút. 】
Vừa nghe thấy thanh âm từ phía sau không xa truyền đến, anh có chút quen thuộc, tiến lên hai bước liền từ sau cây cột xoay người.
Những gì anh thấy là cảnh Tiền Thiên Thiên bị Lục Đạt Tây véo mặt.
Tần Việt hai mắt híp lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Lục Đạt Tây.
“Tiểu Tây, tiên sinh bảo cậu đi qua.” Quản gia vội vàng đi tới, Lục Đạt Tây đành phải buông ra Tiền Thiên Thiên, miễn cưỡng đi theo quản gia rời đi.
Cậu thản nhiên liếc nhìn Tần Việt, không có để ý tới thiếu niên có ánh mắt kinh nhờn này.
Tiền Thiên Thiên phản ứng lại, kinh ngạc đi về phía Tần Việt, “Sao anh lại ở đây?”
Nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cô, vẻ mặt Tần Việt dịu đi rất nhiều, anh nhẹ giọng nói: “Sao cậu lại ở đây?”
“Em đến đây để ăn.” Tiền Thiên Thiên nâng đĩa trong tay lên, “Ba em làm việc ở đây, nhân tiện mang em đến.”
Tốt hơn hết nên tạm thời giấu đi, tránh cho Tần Việt bởi vì nguyên nhân gia thế mà dùng ánh mắt khác nhìn cô.
“Phải không.” Ánh mắt Tần Việt tối sầm lại, trong đầu lại vang lên những gì Khúc Thiên Nguyên nói —— “Việt Ca, để em nói cho anh biết, một cô gái nhỏ như Tiền Đa Đa, nếu không trông chừng, anh sẽ sớm bị người khác đoạt mất. Tin hay không. ”
Anh nhìn Lục Đạt Tây trong đám người rồi thản nhiên hỏi: “Ai vậy?”
Tiền Thiên Thiên: “Em trai của em.”
Tần Việt: “Ruột?”
Tiền Thiên Thiên lắc đầu: “Cha cậu ấy và cha em là bạn tốt. Cậu ấy nhỏ hơn em một tháng, cho nên…”
Cô không nói, bởi vì cô nghe thấy tiếng nhắc nhở quen thuộc của hệ thống: 【Đinh, Độ hảo cảm của Tần Việt đối với cô -20, và tổng độ hảo cảm là -50. 】
Tiền Thiên Thiên: “………………”