Vì thế Ngụy Khôn lái xe dẫn theo Vệ Văn đi siêu thị tiến hành đại mua sắm, mua xong liền đi thẳng đến nhà Vệ Văn, cùng ba mẹ cậu trải qua tết âm lịch.
Bây giờ Ngụy Khôn đặc biệt có tự giác của con rể, vừa vào cửa liền xắn tay áo chạy tới phòng bếp làm việc.
Ba Vệ rất là vừa lòng, khó có khi hòa ái vỗ vỗ trên vai anh tỏ vẻ cổ vũ, lại đấm đấm eo lưng mình: “Ai, già rồi, eo mỏi lưng đau, chú đi nghỉ ngơi một lát ha!”
Ngụy Khôn: “…”
Ba Vệ lên nhà trên uống trà, cùng xem TV cắn hạt dưa thương lượng với mẹ Vệ: “Con trai chúng ta tuy rằng không có kết hôn cùng Ngụy Khôn, nhưng tốt xấu cũng đã ở chung, qua năm mới có phải chúng ta nên cùng thông gia liên lạc một chút không?”
Ánh mắt mẹ Vệ không rời TV, phun vỏ hạt dưa lại bỏ một hạt vào miệng, tùy ý nói: “Ừm, anh xem rồi làm.”
Ba Vệ: “Như vậy rất không thành ý! Em có biết anh đang nói cái gì không?”
Mẹ Vệ quay đầu mờ mịt nhìn ông: “Anh đang nói cái gì?”
Ba Vệ: “…”
Ba Vệ quay đầu gọi Vệ Văn đang lau tủ: “Văn Văn, con có cách liên lạc ba mẹ Ngụy Khôn không?”
Vệ Văn nghe xong, lập tức ném khăn lau chạy tới: “Ba mẹ, ba mẹ Khôn Khôn đã qua đời.”
Mẹ Vệ nghe được kinh ngạc một chút, lập tức đồng tình nói: “Đều đã qua đời, vậy là cô nhi sao? Thật đáng thương…”
Vệ Văn liên tục gật đầu, mặt tràn đầy đau lòng: “Dạ dạ.”
Sau khi chuẩn bị cơm chiều xong, bốn người ngồi vây quanh một bàn, vừa phun tào chương trình đón giao thừa vừa ăn cơm tất niên.
Đang vui vẻ xem, di động Ngụy Khôn đột nhiên vang lên, anh cầm lấy ấn nghe, mới nói hai câu liền ngẩng đầu: “Chú dì, ba mẹ con muốn chúc Tết hai người.”
Ba người Vệ gia: “…”
Không khí đột nhiên trở nên nặng nề, lập tức chỉ còn lại tiếng tấu nói của chương trình.
Ngụy Khôn: “???”
Ba Vệ chần chờ nói: “Ai? Con nói ai muốn chúc tết chúng ta?”
Ngụy Khôn: “Ba mẹ con.”
Ba người Vệ gia: “!!!”
Ngụy Khôn không hiểu nhìn vẻ mặt hoảng sợ trên mặt bọn họ, đang muốn lại mở miệng, đột nhiên thấy tập thể ba người trước mặt biến mất.
Ngụy Khôn: “…”
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng mẹ Ngụy: “Này? Này? Khôn Khôn?”
Ngụy Khôn chớp chớp mắt, kéo ghế ra ngồi xổm xuống, không ngoài dự đoán thấy trên ba cái ghế kia là ba đống bông đang ngồi chồm hổm.
Ngụy Khôn: “…”
Đầu kia điện thoại tiếp tục gọi: “Khôn Khôn, con đâu rồi? Có nghe thấy mẹ nói chuyện không?”
Ngụy Khôn vội vàng trả lời: “Mẹ, mẹ chờ một chút, bây giờ tín hiệu không tốt, đợi lát nữa con gọi lại.”
“Mẹ nghe rất rõ ràng mà…” Mẹ Ngụy nói còn chưa dứt lời liền bị tắt máy, sửng sờ một chút, không hiểu gì nhìn chằm chằm di động, “…”
Ngụy Khôn ngồi trên mặt đất, yên lặng nhìn ba đống bông trên ghế, trong lòng vô cùng buồn bực.
Sao lại thế này? Bọn họ chỉ tiếp nhận mình, không muốn tiếp nhận người nhà mình sao?
Ba đống bông tất cả đều trừng mắt nhìn anh, sau đó lại trái phải nhìn nhau, lại quay đầu nhìn chung quanh, rõ ràng là hình cầu, lại làm giống như rùa mà duỗi cổ ra làm dáng vẻ lén lút.
Lúc Ngụy Khôn há miệng thở dốc muốn nói, chỉ thấy hai đống bông lớn nhảy dựng lên, nhảy lên ghế của đống bông nhỏ, cùng đống bông nhỏ chen thành một đoàn.
Ngụy Khôn đỡ trán: rốt cuộc các người đang làm cái gì?!
Chỉ trong chốc lát, điện thoại trong tay lại vang, Ngụy Khôn vừa nhìn vẫn là ba mẹ gọi tới, trong đầu vang lên một tiếng “Đinh”, đột nhiên hiểu được.
Ngụy Khôn có chút dở khóc dở cười, ngồi ở đàng kia xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, đã quên nói rõ ràng với mọi người, ba mẹ con còn sống trên đời, lúc trước nói với Văn Văn như vậy là vì con còn làm nội gián, dùng đều là tài liệu giả.”
Ba đống bông giao lưu ánh mắt: không phải quỷ? Thật sự không phải quỷ?
Vẻ mặt ba bông đầy bi phẫn: mất mặt trước mặt con rễ! Để cho tôi đi chết đi!
Mặt mẹ bông đầy u oán: mất mặt trước mặt con rễ! Sau này làm sao còn uy phong của mẹ vợ!
Mặt con trai bông đầy hạnh phúc: ba mẹ thật yêu mình! Thời khắc mấu chốt đều chạy tới bảo vệ mình!
Ở dưới ánh mắt chờ đợi của Ngụy Khôn, ba đống bông đều tự trở về vị trí cũ, lại biến trở về hình người.
Ba Vệ không được tự nhiên hắng giọng: “Qua năm mới, biến thân hoạt động gân cốt một chút, cũng xem như tăng không khí ngày lễ ha.”
Ngụy Khôn bị nước miếng mình làm sặc, cố sức gật gật đầu: “Đúng!”
Mẹ Vệ vén vén tóc bên tai: “Chương trình đón giao thừa nhạt nhẽo, chỉ đành tự mình tìm chút việc vui. Ai! Hàng năm đều phiền toái như vậy!”
Ngụy Khôn nghẹn cười lại gật đầu: “Không sai!”
Vệ Văn nghĩ lại sợ: “Còn tưởng rằng là quỷ, dọa chúng ta nhảy dựng.”
Ba Vệ, mẹ Vệ: “…”
Con trai! Mau xóa chữ “chúng” đi!
Ánh mắt Ngụy Khôn đặc biệt cưng chiều nhìn Vệ Văn: thích chính là tính tình thành thật của em ấy! Rất thành thật rất ngoan rất làm cho người ta nảy sinh dục vọng chà đạp!
Ngụy Khôn tâm ngứa khó nhịn, vừa qua tất niên liền lôi kéo Vệ Văn trở về, sau khi về nhà lập tức kéo cậu vào phòng vệ sinh.
Vệ Văn khó hiểu: “Bây giờ còn sớm mà, tắm rửa sớm như vậy làm gì?”
Ngụy Khôn nhìn cậu: “Anh đói bụng.”
“A? Vậy càng không thể tắm rửa, bụng rỗng tắm rửa không tốt với thân thể.”
Ngụy Khôn nuột một ngụm máu vào, nghiêm mặt nói: “Anh muốn ăn thịt dê.”
Vệ Văn giận dữ, trừng mắt muốn nổi bão.
Ngụy Khôn đói khát muốn nổ tung: Chết mất! Văn Văn tức giận cũng rất đáng yêu!
“Anh đã đồng ý em không ăn thịt dê… uhm…”
Ngụy Khôn đè cậu lên trên tường, cảm xúc kích động hôn một hôi, dán lên môi cậu thấp giọng hỏi: “Không cho anh ăn?”
Vệ Văn chớp chớp mắt nửa ngày, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ, mặt lập tức đỏ tim nhảy dựng lên.
Ngụy Khôn lại hỏi một lần: “Không cho anh ăn?”
Vệ Văn ngọt ngào gật đầu: “Cho ăn.”
Ngụy Khôn cảm thấy mỹ mãn lại hóa sói.
———-Toàn văn hoàn———-