Tiếng mũi tên xé gió truyền ra, mũi tên trong tay Cảnh Phong bắn về phía không trung. Chim nhạn trên trời xoay hai cái, tựa hồ là đang cười nhạo Cảnh Phong không biết lượng sức.
Thái giám bên cạnh nhanh chóng đem chim nhạn đã chuẩn bị tốt ném đến bên người Cảnh Phong.
"Cút, đều cút hết cho ta." Cảnh Phong mặt âm trầm, nhìn con mồi chồng chất đầy trên đất. Những con mồi này quả thực chính là đang cười nhạo sự bất lực của hắn.
"Ha ha, Hoàng đệ, chuyện gì tức giận như vậy đây." Cảnh Lăng khẽ cười một tiếng, từ phía sau cây đi ra, mát tùy ý liếc nhìn con mồi cách đó không xa.
"Không có liên quan đến ngươi." Cảnh Phong có chút lạnh nhạt mà nói.
Thời điểm kiếp trước, Cảnh Lăng bởi vì không cam lòng Cảnh Phong cướp đi mẫu hậu của mình mà tại trên người Lưu Quý phi giật dây, làm rất nhiều chuyện tổn thương Cảnh Phong, dẫn đến hai tỷ muội cứ thế thành nước với lửa. Kiếp này, nàng cũng không có tận lực gây ra phiền toái cho Cảnh Phong, Cảnh Phong cũng mặc kệ nàng, hai tỷ muội quan hệ tuy rằng rất cương, nhưng mà đến cuối cùng cũng không có như kiếp trước căm ghét lẫn nhau.
"Mới có một chút công phu, Hoàng đệ liền có nhiều con mồi như vậy rồi, thật làm cho Hoàng tỷ ta hổ thẹn." Mắt giống như lơ đãng nhìn một đống con mồi phía sau Cảnh Phong, Cảnh Lăng nói.
"Hoàng tỷ tới đây, cuối cùng có chuyện gì?" Nói đến mấy con mồi chồng chất lên nhau này sắc mặt Cảnh Phong càng thêm khó coi. So với lừa gạt hắn càng muốn dùng thực lực của mình đạt được ban thưởng của phụ hoàng.
"Hoàng đệ nói những lời này thế nhưng lại thật thú vị, phải nhất định có chuyện gì mới được đi qua đây sao?" Cảnh Lăng nói, "Ta chỉ là vừa mới đi ngang qua mà thôi."
"Vậy ta đây sẽ không quấy rầy Hoàng tỷ." Cảnh Phong nhàn nhạt nói một câu, mang lấy thủ hạ muốn quay người rời đi.
"Nhiều con mồi như vậy, xem ra Ngọc Kỳ Lân nhất định sẽ rơi xuống trong tay Hoàng đệ." Ngay lúc Cảnh Phong có ý định rời đi, Cảnh Lăng nói một câu, "Chẳng qua là, dựa vào lừa gạt để có được thắng lợi, thật sự không biết ngượng ngùng sao? Chính là cho dù đã nhận được Ngọc Kỳ Lân thì như thế nào, Ngọc Kỳ Lân không sẽ trở thành biểu tượng vinh quang, mà sẽ trở thành sự dối trá. Mỗi lần trông thấy trông thấy Ngọc Kỳ Lân, chỉ biết nhớ tới chính mình đến tột cùng là đã bị người khác khinh thường như thế nào khi sử dụng thủ đoạn hèn hạ để đạt được hết thảy. Tại một khắc ngươi đạt được Ngọc Kỳ Lân này, liền đã định trước ngươi vĩnh viễn không thể trở thành quân tử trong lời Thái Phó từng nói."
Cảnh Phong bóng lưng run rẩy một chút, dừng lại sau nửa ngày cuối cùng cũng mở miệng nói, "Hoàng tỷ cuối cùng muốn nói cái gì."
"Ta nói cái gì không trọng yếu, quan trọng là trong nội tâm ngươi cảm thấy thế nào." Cảnh Lăng tiếp tục nói, "Là tham lam nhất thời đoạt lấy thắng lợi nhờ lừa gạt... hay vẫn là quang minh lỗi lạc thua trận."
"Ta không muốn thua." Đưa lưng về phía Cảnh Lăng, Cảnh Phong hít sâu một hơi, nói ra, "Nhưng mà ta càng muốn quang minh lỗi lạc. Một người có thể trở thành minh quân tương lai, không thể là một tiểu nhân."
Cảnh Lăng trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nàng đã biết rõ Hoàng đệ này sẽ nói như vậy. Hoàng đệ tuổi còn quá nhỏ, đúng là thời điểm nội tâm tinh thần trọng nghĩa mãnh liệt. Loại người này chỉ cần nói vài lời khích tướng một chút nội tâm của hắn, hắn liền nhất định sẽ mắc câu.
"Các ngươi, đem tất cả mọi thứ đều vứt hết đi." Cảnh Phong đối với thái giám thị nữ ở xung quanh mở miệng nói, "Bổn Hoàng tử thua chính là thua, cũng không thể lừa gạt..."
"Điện, Điện hạ..." Người xung quanh hai mặt nhìn nhau, lại không dám thả ra con mồi đang nắm trong tay.
"Các ngươi nghe không hiểu lời của ta sao?" Cảnh Phong trong mắt hiện lên một tia không vui.
"Điện, Điện hạ, đây là mệnh lệnh của Hoàng hậu, chúng ta..."
"Ta bất kể là mệnh lệnh của ai, những con vật này nếu đến lúc đó xuất hiện trong danh sách con mồi ta săn được, các ngươi hết thảy đều không cần để lại."
"Hoàng đệ, ngươi đây là làm khó bọn hắn rồi." Cảnh Lăng mở miệng nói, "Cãi lời của ngươi, cùng cãi lời mẫu hậu, kết quả của bọn hắn đều giống nhau. Hoàng đệ, Hoàng tỷ có một biện pháp có thể giúp ngươi không khó xử."
"Biện pháp gì?" Cảnh Phong mở miệng hỏi.
"Ngươi đem những này con mồi đều cho ta đi." Cảnh Lăng nói ra, "Ta và ngươi giống nhau là hài tử của mẫu hậu, ta tin tưởng mẫu hậu chắc là sẽ không trách tội đâu."
"A." Cảnh Phong xoay người lại, cười lạnh một tiếng, "Ta nói hôm nay Hoàng tỷ làm sao sẽ tới tìm ta nói nhiều như vậy, nguyên lai là coi trọng những con mồi ở phía sau ta."
"Ta là coi trọng con mồi của ngươi, không sai, nhưng mà ta cũng không có bắt buộc ngươi cho ta." Cảnh Lăng trên mặt lộ ra một cái mỉm cười, "Không muốn lừa gạt người khác chính là ngươi, ta chỉ là thuận đường giúp ngươi biết rõ nội tâm của mình mà thôi."
"Những vật này, ngươi muốn thì lấy đi a." Nhìn Cảnh Lăng, Cảnh Phong quay đầu đi, "Về sau, ngươi nếu là muốn có thứ gì cũng không cần phải quanh co lòng vòng như vậy, trực tiếp cùng ta nói là được. Chỉ cần ta có thể cho, ta nhất định cho ngươi."
"Ta cũng không biết quan hệ giữa hai chúng ta tốt như vậy." Cảnh Lăng nhíu mày.
"Thái Phó nói, có cho đi mới chính là rộng lượng." Cảnh Phong nói, "Ta tuy rằng không thích ngươi, nhưng mà ta đã đoạt mẫu hậu của ngươi là sự thật. Cho nên một ít chuyện nhỏ, ta còn có thể nguyện ý nhường cho ngươi."
Từ phương hướng của Cảnh Lăng, nàng có thể trông thấy đôi gò má đỏ ửng của Cảnh Phong. Lần đầu tiên nàng phát hiện, nguyên lai Cảnh Phong cũng chỉ là một hài tử mà thôi.
"Ta... ta rời đi, những vật này ngươi giữ đi." Cảnh Phong quay người liền muốn ly khai.
"Hoàng đệ, ta có thể cùng ngươi nói thêm một câu hay không?" Nhìn bóng lưng Cảnh Phong, Cảnh Lăng mỉm cười mở miệng nói.
"Nói cái gì?"
"Ta chán ghét ngươi, hết sức chán ghét ngươi." Cảnh Lăng nhếch miệng một chút.
"Ta biết rõ." Cảnh Phong không quay đầu lại.
"Nhưng mà ta không phủ nhận, lòng dạ của ngươi hết sức bao dung." Cảnh Lăng nói.
"Ngươi cho rằng mỗi người ai cũng đều giống nữ tử các ngươi lòng dạ hẹp hòi sao?" Cảnh Phong hừ một tiếng, liền rời đi.
"Công chúa mới không phải lòng dạ hẹp hòi." Cảnh Phong rời đi rồi, Oanh Nhi một mực yên tĩnh đứng bên người Cảnh Lăng mới nhẹ giọng nói một câu.
"A" Cảnh Lăng khẽ cười một tiếng, "Oanh Nhi, ta trong mắt ngươi là tốt như vậy sao?"
"Đương nhiên ở trong mắt Oanh Nhi công chúa chính là tốt đẹp nhất." Nhìn Cảnh Lăng, Oanh Nhi chậm rãi nói.
"Oanh Nhi, ngươi nói những lời này ta sẽ kiêu ngạo a." Cảnh Lăng vuốt trán, giống như buồn rầu nói.
"Oanh Nhi chỉ nói đúng sự thật" Oanh Nhi trong mắt tràn đầy chăm chú, "Hơn nữa công chúa, ngươi là tự nhiên ngạo kiều a."
"Đáng tiếc tại trong mắt người khác, Bổn công chúa chính là tự cao tự đại, khó có thể hầu hạ." Cảnh Lăng nói.
"Công chúa từ lúc nào để ánh mắt của những người khác trong lòng a?" Oanh Nhi phản bác hỏi một câu.
"Đúng." Cảnh Lăng khẽ cười một tiếng, "Bổn công chúa chưa bao giờ quan tâm người khác nhìn thế nào, chỉ cần trong mắt Oanh Nhi ta là tốt đẹp nhất, ta liền cảm thấy thỏa mãn."
"Công chúa, ngươi nói như vậy" Oanh Nhi dí dỏm mà tròn mắt nhìn, "Giống như một nữ tử cùng một người nam tử thổ lộ a."
"Oanh Nhi! Bổn công chúa nhất định là bình thường quá dung túng ngươi rồi!" Cảnh Lăng làm bộ muốn đánh Oanh Nhi.
"Ai, công chúa tha mạng!" Oanh Nhi vừa cười xin tha, một bên hướng nơi có thân cây cao lớn chạy vòng vòng.
"Đừng có chạy, để cho Bổn công chúa hảo hảo giáo huấn ngươi!" Cảnh Lăng một bên kêu la, một bên đuổi theo.
"Công chúa, Oanh Nhi chờ ngươi dạy a." Oanh Nhi xoay người lại, hướng về phía Cảnh Lăng nở nụ cười một chút, lại tiếp tục chạy.
Trong rừng cây nhỏ chỉ còn lại có Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi tiếng cười như chuông bạc.
"Ôi." Cảnh Lăng vì không chú ý mà vấp phải đồ vật dưới chân, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
"Công chúa cẩn thận!" Oanh Nhi kinh hô một tiếng, bổ nhào qua ôm lấy Cảnh Lăng, để cho phía lưng của mình chạm đất, tránh cho Cảnh Lăng bị thương.
Bởi vì ngã sấp xuống nên toàn bộ thân người Cảnh Lăng đều bổ nhào vào trong ngực Oanh Nhi. Hương phong lan trên người Oanh Nhi trong phút chốc tràn đầy xoang mũi, Cảnh Lăng ngửi thấy, có một loại thư thái không gọi nổi tên. Bên hông bị Oanh Nhi chăm chú ôm, Cảnh Lăng toàn bộ người đều dán chặt lấy Oanh Nhi, nàng có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực phập phồng của Oanh Nhi. Ngẩng đầu, đối mặt với gương mặt gần trong gang tấc của Oanh Nhi, Cảnh Lăng không biết như thế nào liền đỏ mặt.
"Công chúa, ngươi không sao chứ." Oanh Nhi giữa lông mày khẽ vẽ lên rồi một tia lo lắng, "Ngã có đau không?"
Cảnh Lăng lắc đầu: "Ngươi thì sao?"
"Công chúa yên tâm, Oanh Nhi da dày thịt béo a, một chút cảm giác cũng không có." Oanh Nhi mỉm cười.
"Thật sự không có việc gì?" Cảnh Lăng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Oanh Nhi.
"Thật sự không có việc gì." Oanh Nhi nói, "Phía dưới có nhiều lá cây đệm lên như vậy, Oanh Nhi cũng không có đụng đau."
"Ngươi đứng lên, để cho Bổn công chúa nhìn một chút." Từ Oanh Nhi trên người đứng lên, Cảnh Lăng đưa tay đem Oanh Nhi kéo lên. Cảnh Lăng giữ lấy vai Oanh Nhi xoay vài vòng, tựa hồ không nhìn ra được vấn đề nhất định sẽ không chịu bỏ qua.
"Công chúa, Oanh Nhi thật sự không có việc gì, có thể chạy có thể nhảy, ngươi xem." Nói rồi Oanh Nhi vẫn còn ở trước mặt Cảnh Lăng rạo rực.
Nhìn Oanh Nhi thật sự không có việc gì, Cảnh Lăng cũng từ từ thả lỏng tâm trạng.
"Thật sự là đáng tiếc a." Oanh Nhi dùng âm thanh hơi nhỏ nói một câu.
"Đáng tiếc cái gì?"
"Công chúa không nên ngồi dậy sớm như vậy, Oanh Nhi còn muốn ôm công chúa nhiều hơn một chút."
Cảnh Lăng đôi má hơi ửng hồng: "Buổi tối lúc ngủ chẳng lẽ còn không ôm đủ sao?"
"Không đủ." Oanh Nhi mỉm cười, "Ôm công chúa, Oanh Nhi cả đời đều sẽ không cảm thấy đủ."
Cảnh Lăng mất tự nhiên mà nghiêng đầu né tránh: "Lại còn nói mấy câu buồn nôn này, Bổn công chúa mới không để mình bị xoay vòng vòng."
Chẳng qua là khóe miệng vẫn khẽ cong lên, lặng lẽ làm bại lộ tâm tình vui sướng của Cảnh Lăng.