• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1415

“Anh không nói nữa, Tử Mạt, em nói đi, nói em muốn anh đi…” Anh rể cử động ngón tay, “Anh biết em rất muốn, em cũng bằng lòng mà có phải không?”

Tiếng óc ách khiến tôi cảm thấy xấu hổ ấy cứ không ngừng vang lên bên dưới, tôi không thể tha thứ cho mình, lẽ nào tôi lại khao khát nhiều đến thế ư?

Do chồng tôi lâu rồi không động vào tôi, thế nên tôi mới hoàn toàn không kháng cự việc anh rể đang làm với tôi sao?

Rõ ràng biết điều này là không đúng, nhưng vẫn…

Anh rể đột nhiên dùng lực đâm vào thật mạnh.

“A…” Tôi giật mình cong người lại, cảm giác căng đầy bất ngờ ấy khiến tôi cảm giác như bị đâm vào tận lục phủ ngũ tạng, nhất thời không thở nổi, “Không…”

Cây gậy của anh rể không ngờ lại to và cứng như thế, của chồng tôi hoàn toàn không thể so sánh được, khi lên giường với chồng, tôi trước nay chưa bao giờ có cảm giác mạnh mẽ thế này, cũng chưa bao giờ đạt đến cao trào.

Nhưng anh rể thì lại khác.

“Tử Mạt, anh yêu em, anh yêu em, Tử Mạt…” Anh rể vừa hôn lên mặt tôi vừa vuốt ve đùa nghịch nhũ hoa của tôi, còn cây gậy của anh thì vào tận sâu bên trong tôi, bất chấp sự kháng cự của tôi, cảm giác mạnh mẽ ấy sau vài lần đã khiến toàn thân tôi tê dại, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp và sự đón nhận.

Đúng vậy, tôi đang đón nhận anh rể.

Cho dù làm thế này là không đúng, là không nên, nhưng cảm giác anh rể mang lại cho tôi quá mãnh liệt, khiến một người phụ nữ như tôi lần đầu tiên cảm nhận được sự hoàn mĩ của chuyện này, đầu óc tôi càng trở nên hỗn loạn, chỉ còn dựa vào bản năng, dang rộng hai chân để anh rể tiện hành sự.

“Tử Mạt…”

Giọng của anh rể rất run rẩy, có lẽ anh vui vì tôi không còn kháng cự nữa, anh càng tấn công mãnh liệt hơn, vùng kín của tôi giờ đã ướt sủng, mỗi lần anh vào trong đều khiến cơ thể tôi căng cứng đến cực độ, khi rút ra, sự trống rỗng ấy khiến tôi cảm thấy hoang mang khó hiểu, chỉ khi được lấp đầy lần nữa, tôi mới yên tâm thở ra.

Khi cảm giác vừa xa lạ vừa mong mỏi ấy đạt đến cực điểm, tôi chợt nín thở, duỗi thẳng chân, bàn tay cũng nắm chặt lấy ra giường, cảm thấy mình như sắp chết đến nơi!

“Tử Mạt, Tử Mạt!” Anh rể liên tục gọi tên tôi, anh cũng đã sắp lên đỉnh.

Cảm giác tuyệt đỉnh ấy khiến tôi không kiềm được mà kêu lên, cơ thể quằn quại dữ dội, tôi không thể nào mô tả được cảm giác ấy, chỉ thấy vô cùng sung sướng, tôi thở gấp, không muốn động đậy nữa.

Anh rể sau khi ra vào thêm vài lần nữa thì cơ thể chợt căng cứng, tôi cảm thấy cây gậy của anh co giật dữ dội, phóng ra hoàn toàn trong sâu thẳm cơ thể tôi.

Tôi thấy trước mắt hoa lên, đầu óc cũng trống rỗng, hoàn toàn không thể nghĩ được gì.

Nhưng đây chưa phải là kết thúc.

Anh rể chỉ nghỉ ngơi khoảng mười mấy phút là lại lấy lại tinh thần, lần này còn xông vào cơ thể tôi mạnh mẽ hơn cả lần trước, tôi không thể nào chịu đựng nổi khoái cảm mãnh liệt ấy, cũng không kiềm chế được mà rên rỉ như một kẻ điên.

Chúng tôi từ ghế sô pha lăn xuống thảm, rồi lại chuyển lên chiếc ghế mà bình thường anh rể hay nằm nghỉ, dùng đủ mọi tư thế để làm chuyện điên rồ này, cho đến cuối cùng, khi sức lực chúng tôi đã cạn kiệt rồi mới cùng đổ ập lên ghế sô pha, cuối cùng lại một lần nữa, cũng là lần cuối cùng trong đêm ấy đạt đến cao trào.

Anh rể nằm lên người tôi, tuy anh đã rồi nhưng vẫn không rút ra, vừa thở vừa hôn lên mặt tôi, nói năng mơ hồ: “Tử Mạt, cảm ơn em…”

Tôi cũng không nghe rõ lắm, bởi cơn say rượu đã có tác động, lại cộng thêm việc điên rồ vừa diễn ra, sau cơn thỏa mãn, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không muốn động đậy, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Khi tôi thức dậy thì trời đã sáng.

Tôi mở mắt ra, nhìn thấy anh rể đã ăn mặc chỉnh tề ngồi bên cạnh giường, nhìn tôi bằng ánh mắt vừa rụt rè vừa áy náy.

Đầu óc tôi chợt không thể suy nghĩ được gì, chỉ khi cảm thấy toàn thân mỏi nhừ thì những cảnh tượng đêm qua mới lại ùa về, tôi lập tức thấy xấu hổ, vội lấy chăn trùm kín đầu.

Tuy tôi cảm thấy có lỗi với chị, nhưng lại không hề hận anh rể, bởi vì tôi không hề bị cưỡng ép, tôi vốn hoàn toàn có cơ hội bỏ đi.

Một tay vỗ chẳng nên kêu, tôi có tư cách gì mà oán trách anh rể?

Tôi chẳng còn mặt mũi gặp ai nữa.

“Tử Mạt!” Anh rể liền nắm chặt tay tôi, không cho tôi trốn tránh, “Anh không quan tâm em nghĩ gì, việc tối qua anh không hề hối hận!”

“Anh đừng nói nữa!” Cổ họng tôi khản đặc, tôi run rẩy nhắm mắt, “Anh rể, chúng ta… chúng ta thế này là không đúng…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK