Em bị quăng lên ghế sô pha, giống như một món đồ đẹp đẽ bị lột đi từng tầng từng tầng giấy bọc vướng víu. Dưới ánh đèn, Hạ Vân Sơn trông lạnh lùng đến rợn người, lông mày thì sắc bén, ánh mắt thì se lạnh, giả vờ tỏ ra cực kì vô cảm. Đúng vậy, chỉ là giả vờ mà thôi. Bởi vì trong con ngươi đen kịt của hắn đang lóe lên thứ gì đó bất thường, giống như đang phân vân giãy dụa, lại giống như không dám tin tưởng, rồi lại như là đang tức giận.
Nhưng trong mắt 216, Hạ Vân Sơn không phải như vậy, dưới ánh đèn, làn da của hắn mang sắc trắng của một loại chất vô cơ nào đó, những hạt bụi xoay vòng dưới ánh sáng, như thể bị sức hấp dẫn của hắn làm cho mất cả phương hướng vậy.
Em coi ánh đèn như một fan hâm mộ, em cho là tiên sinh đang đùa giỡn với em, ngay lúc này đây, trong mắt em thứ gì cũng thật mềm mại.
Quần em bị lột xuống, vứt trên ghế sô pha. Hạ Vân Sơn đè lên người em, trong lòng em tràn đầy mong đợi mà vươn tay ôm lấy hắn, nhưng lại bị Hạ Vân Sơn dùng một tay nắm lấy cổ tay, lấy cà vạt buộc vào thân đèn bàn bên cạnh.
216 không ngại, em chỉ mềm nhũn nói: “Tiên sinh, em làm thế này ngài có thấy tiện hơn không ạ?” Nói rồi, em điều chỉnh tư thế, khéo léo dùng cặp chân dài ôm lấy eo Hạ Vân Sơn.
Hạ Vân Sơn nhăn mặt, vỗ một cái vào bờ mông trơn bóng của 216, mông thịt khẽ rung lên, run rẩy đầy nhục dục, hắn lần theo kẽ mông sờ vào bên trong, gặp được miệng huyệt đỏ bừng chặt chẽ lúc này đã hơi ẩm ướt.
“Câm mồm, không được nói chuyện.”
216 sửng sốt một chút, không biết mình đã chọc giận tiên sinh chuyện gì rồi, nên đành ngoan ngoãn ngậm miệng. Mà Hạ Vân Sơn rất nhanh đã cắm vào, không thèm làm màn dạo đầu cho 216, đâm vào tận gốc dương v*t, sau đó va chạm mãnh liệt, 216 hơi sợ hãi mà rên lên, em bị đẩy vào một góc của ghế sô pha, đầu ngoẹo sang một bên, đụng vào cái đèn, khóc nấc một tiếng.
Hạ Vân Sơn vẫn im lặng, nắm chặt eo em tiếp tục va chạm, chốc lát sau lại ôm 216 lên chân mình, đổi thành tư thế em cưỡi lên người hắn mà thúc vào.
Rõ ràng 216 không uống rượu, mà cũng thấy say đến ngất ngất ngây ngây, nằm nhoài trong ngực tiên sinh, ngón tay trắng nhỏ như là con cá du lượn tới lui trên làn da của tiên sinh, vuốt ve từng rãnh cơ bắp cuồn cuộn.
Em bị làm đến tàn nhẫn, nhưng vẫn nghe lời tiên sinh không dám phát ra âm thanh nào, chỉ là giọng mũi dinh dính nhơm nhớp, ngọt đến nị người, vừa như mèo nhỏ gọi xuân, vừa như tiếng suối xuân chảy róc rách.
Em ướt nhẹp mà bao bọc lên tiên sinh, đôi môi kề sát ở ngực hắn cũng ướt át, huyệt non đang đang bị dương v*t xâm phạm cũng ướt át, cả người em theo động tác thô bạo của Hạ Vân Sơn mềm nhũn mà phập phồng, chỉ khi nào quá đau hoặc thoải mái đến tê dại cả da đầu, mới khe khẽ rên rỉ một tiếng.
Hạ Vân Sơn cảm nhận được đôi môi non mềm của 216 chốc chốc lại vô thức hôn lên ngực mình, không giống như khiêu gợi, mà như đang làm nũng. Cũng trong vô thức, tay em quấn lấy bờ vai dày rộng của tiên sinh, như là con sò đang bám vào vách đá vững chãi.
Bên trong 216 bị mở ra từng tấc từng tấc một, căng ra đến mức tận cùng, trở nên càng ẩm ướt đa tình, em chủ động hơn nhiều so với những lần trước, cũng mềm mại hơn. Chỉ cần Hạ Vân Sơn tùy tiện bấm một cái, thúc vào một phát, là dòng nước ngọt ngào lập tức tràn ra.
Đôi mắt Hạ Vân Sơn đỏ lên, cũng có chút vong tình, từ ghế sô pha ôm em vào phòng ngủ, rồi lại chuyển đến bên cạnh cửa sổ mà làm.
Thân thể 216 sáng đến trong suốt dưới ánh trăng mông lung, hiện ra màu hồng phấn quyến rũ, hai chân buông thõng bị dang rộng, cặp đùi trắng như tuyết nay bị ma sát đến đỏ bừng, lỗ nhỏ đang bị sử dụng đầy thô bạo kia lúc ẩn lúc hiện, tinh dịch và d*m thủy hòa vào với nhau, tí tách chảy ra.
Hạ Vân Sơn càng cảm thấy em như một tiên cá xinh đẹp bị lừa gạt lên bờ, rõ ràng là không biết nên khép cặp chân tuyệt đẹp của mình lại, cứ ngây thơ như vậy mà câu dẫn hắn.
Hạ Vân Sơn ôm em, lại cắm vào, được thịt huyệt ướt dầm dề lại căng chặt bao bọc lấy, sảng khoái đến tê cả da đầu.
Hắn chính là nhân loại đầu tiên mà tiên cá nhìn thấy, tiên cá cũng bởi vậy mới đem lòng yêu hắn.
Nhưng nếu không phải hắn thì sao? Nếu kẻ đầu tiên gặp em là người khác thì sao?
Hạ Vân Sơn trầm mặt xuống, nhào nặn cặp mông đã đỏ lên của, 216, “Rên lên.”
216 được sự cho phép mới dần dần kêu ra tiếng, mềm mại mà rên rỉ khóc kêu: “Tiên sinh ~ Tiên sinh ~ em rất thích … A… Đau quá, nhẹ một chút… Tiên sinh ôm em một cái…”
Hạ Vân Sơn ôm lấy em, vừa làm vừa hỏi: “Có thoải mái không?”
216 mở to đôi mắt đầy sương mù mờ mịt, đây là lần đầu tiên tiên sinh hỏi em có thoải mái hay không. Em đỏ mặt, cảm thấy đôi mắt của mình đang tràn ra một thứ tình cảm nào đó khiến chính em cũng cảm thấy sợ hãi: “Thoải mái, thoải mái lắm ạ.”
Hạ Vân Sơn càng dùng sức mà xuyên xỏ, hắn tàn bạo đâm vào hoa tâm xốp mềm, quy đầu to lớn không chút lưu tình mà tàn phá lung tung bên trong. Hắn nâng vòng eo xinh đẹp của 216 lên, va vào một cái thật mạnh mẽ, xé mở cái miệng nhỏ nơi khoang sinh sản chưa trải qua thời kỳ động dục của em, đau đến mức 216 nhỏ giọng khóc lên, ôm lấy Hạ Vân Sơn càng chặt.
Tinh dịch trắng nồng rót đầy khoang sinh sản non nớt nhỏ hẹp, nước mắt 216 lập tức rơi xuống.
Hai người kiệt sức nằm trên giường, trong phút chốc không ai nói gì, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của nhau.
Hạ Vân Sơn tâm phiền ý loạn, không biết nên làm gì với omega xinh đẹp lại dễ dàng động tâm này.
Bỗng nhiên, bên kia giường cử động một chút, Hạ Vân Sơn vẫn không nhúc nhích, chờ xem 216 định làm gì.
Và rồi trong bóng tối, một nụ hôn vừa mềm vừa mại ngọt ngào rơi vào trên môi hắn, sao đó lại thêm một cái nữa. Cứ như vậy 3 nụ hôn liên tiếp.
Hạ Vân Sơn đang định răn dạy, 216 đã ngoan ngoãn nằm xuống, cuộn tròn thành một nắm ngủ bên cạnh hắn.
Cứ như là không có mấy nụ hôn này thì em không ngủ được vậy.
Một ngọn lửa vô danh chợt bùng lên trong lòng Hạ Vân Sơn, rõ ràng là cực kì tức giận, hận không thể ngay lập tức giải quyết nhanh gọn mà ép omega gan to bằng trời đến từ viện giáo dưỡng này rút ngay cái tình cảm không nên có của em lại.
Nhưng mà, trong màn đêm, một ngón tay mềm nhũn lại mò đến bên hắn, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy ngón út của hắn.
216 thật sự rất thích hắn.
Hạ Vân Sơn nhíu mày, trước mắt hiện lên nụ hôn mang nước mắt dưới ánh đèn đường, nhớ đến em đã e lệ mà lớn mật hôn trả hắn, nhớ đến hình ảnh chính mình phản chiếu trong đôi mắt màu trà của em.
Một tình yêu xinh đẹp lại ngây thơ biết nhường nào.
Hạ Vân Sơn phiền muốn chết, khoác quần áo đứng dậy, gỡ ngón tay 216 ra, đi đến thư phòng.
Sáng hôm sau, ngoài trời rơi lác đác vài hạt mưa tuyết, gõ vào cửa kính kêu lách cách, như là giọt pha lê đang nhảy nhót, vừa chạm vào đã tan ra.
Khi 216 tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã lạnh tanh.
Đây là lần đầu tiên em tỉnh dậy trong phòng ngủ của tiên sinh, em đỏ mặt đi vào phòng tắm. Chân 216 có chút không khép lại được, em ngồi vào bồn cầu, tách chân ra, nhẹ nhàng nhét ngón tay vào, mở ra miệng huyệt, tinh dịch bị thịt huyệt giữ chặt bên trong lập tức trào ra, như là nước tiểu trào ra không thể khống chế vậy.
216 ngơ ngác nghĩ, cả một đêm như vậy, lần này em sẽ mang thai chứ? Hay là đã có từ lần trước rồi nhỉ?
Em quyết định nhờ người gác cổng đi mua một hộp que thử thai.
Bây giờ đã là đầu tháng 2, dựa theo quy định, đến ngày 18 tháng 2, nếu như kết quả kiểm tra cho thấy em chưa mang thai, em sẽ bị đuổi về viện giáo dưỡng để tiếp nhận trừng phạt, sau đó bị phân phối lần thứ hai.
216 càng ngày càng không muốn rời xa nơi này, nếu trước kia em chỉ lưu luyến căn phòng nhỏ của mình, lưu luyến những người bạn tốt bụng và cuộc sống an ổn ở đây, thì giờ em càng thêm lưu luyến Hạ Vân Sơn.
216 đẩy ngón tay vào, thịt huyệt ướt mềm hút lấy ngón tay em, dễ dàng mà bao bọc. Em vừa móc tinh dịch ra, vừa vô thức nhớ lại cảnh tượng tiên sinh đè mình ra làm đêm hôm trước.
Cơ bắp cuộn cuộn tráng kiện hiện lên giữa ánh đèn, vòng eo mạnh mẽ chuyển động, cơ ngực bóng loáng mồ hôi.
Em còn lén lút liếm một cái, mặn lắm.
Đến khi 216 rửa ráy sạch sẽ trở về căn phòng của mình, em chỉ vội vàng tắm qua loa rồi thay quần áo đi xuống lầu, lúc đó tiên sinh vừa ăn sáng xong.
216 nhìn hắn, còn chưa nói gì, trên mặt đã không thể kìm nén được ý cười vui vẻ, cả môi và mắt đều cong lên, dáng vẻ tương tư rõ mồn một.
Nhưng em vừa xuống lầu, Hạ Vân Sơn đã đứng lên, không thèm nhìn em lấy một cái, bước thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống.
216 cực kì nhạy cảm, nhất thời em không hiểu tại sao.
Biểu hiện tối qua của mình kém quá à?
Nhưng mà em cảm thấy tối hôm qua mình rất thoải mái, tiên sinh cũng cực kì động tình, hai người làm tới bốn lần lận.
216 vô tội chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, cà vạt của ngài hơi lệch rồi ạ, ngài có muốn em chỉnh lại không?”
Cuối cùng Hạ Vân Sơn cũng ngẩng đầu lên nhìn em, ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau mới ngoắc ngoắc tay: “Lại đây.”
Lúc này 216 mới vui vẻ hoan hỉ chạy lại, ngồi trên ghế sô pha xoay người chỉnh cà vạt cho tiên sinh.
Ngón tay trắng nhỏ thoăn thoắt trên chiếc cà vạt đen.
Hạ Vân Sơn biết đôi tay này cũng không phải dạng vừa, nhớ tới tối qua lúc 216 bị làm đến tàn nhẫn, em vô ý mà cào ra vài vệt máu nhợt nhạt sau lưng hắn.
“Được rồi ạ, tiên sinh.”
Hạ Vân Sơn quyết định mặc cho nước chảy bèo trôi, hắn muốn nhìn xem đoạn tình cảm như là dòng sông ngầm của đế quốc này rốt cuộc sẽ chảy đến nơi nào của đất nước đây? Đây vốn chẳng phải là chuyện hắn có thể kiểm soát dược.
Hoa làm sao có thể kiểm soát được thời tiết, cũng như con người khó mà nắm bắt được dòng chảy của số mệnh.
“Tối nay tôi sẽ về sớm.”
216 giương mắt nhìn, đôi mắt màu trà trong trẻo dịu dàng của em lấp lánh nước, màng nước khiến đôi mắt sáng đến kinh người, bên trong đong đầy niềm vui sướng mà người ta chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra.
“Em chờ ngài về.”