Mặc dù Dung Bái vẫn luôn khẳng định bản thân không bị bệnh gì, nhưng trái tim thì đang mạnh mẽ chống lại câu nói đó, hôm đấy Tống Bắc Triều không muốn cùng hắn uống rượu nữa, cho nên bị Dung Bái đấm cho hai đấm không hề nhẹ, còn bị người ta cho rằng y ăn quỵt nên mới bị đánh. Để rửa sạch nỗi oan danh dự, hai tuần sau y lại hẹn ba người bọn họ, tối thứ sáu gặp nhau ở quán bar. Lúc này Dung Bái đã bắt đầu đi làm, tuy vừa rời khỏi công ty hắn đã lái xe đến quán bar nhưng khi đến nơi cũng đã chín rưỡi, muộn gần một tiếng so với thời gian hẹn. Mà nhìn bộ quần áo hắn đang mặc cũng đủ khiến người khác biết được hắn vừa rời công ty, dây đeo cùng thẻ tên vẫn còn đang cất trong túi áo sơ mi.
Dung Bái ngồi xuống giữa Tống Bắc Triều và Dương Dương, nới lỏng cà vạt, tiện tay cầm ly rượu, bắt đầu uống sạch. Hạ Du Bình ngồi đối diện với hắn, để giải tỏa suy nghĩ của mình, cậu vẫn đang âm thầm quan sát Dung Bái. Bề ngoài của hắn nhìn qua không có gì khác thường, chỉ lãnh đạm hơn so với hồi trước, có một loại khí tức mù mịt khó đoán, giống như bị phủ bởi một lớp sương mù không rõ tên. Điều này không có nghĩa là hắn đang buồn, nhưng khi mệt mỏi người ta cũng sẽ biểu lộ ra dáng vẻ như vậy, "Cậu không thích công việc bây giờ sao?" Hạ Du Bình nhìn Dung Bái lắc ly rượu trong tay, chưa kịp nói tiếp thì đã thấy hắn lại rót đầy ly làm cậu phải kinh ngạc. Với người có tính cách như hắn mà nói, khiến hắn phiền não đến vậy quả thật rất khó.
''Không có gì, chỉ hơi chán thôi.'' Dung Bái lười biếng đáp lại, cầm chai rượu rót đầy ly cho mọi người, sau đó nâng ly của mình lên, đưa về phía mọi người nói, "Cạn ly!" Nói xong thì đưa đến bên miệng, tay nâng lên, chất lỏng màu nâu trong ly thủy tinh chuyển động, càng ngày càng ít, chưa đến vài giây hắn đã uống sạch rượu trong ly. Dương Dương còn chưa kịp cầm cái ly, thấy cách uống rượu của hắn thì buột miệng nói, "Ây ây, cậu tới đây uống rượu hay trả thù ai vậy?" Dung Bái khà một tiếng dài, chất cồn nóng rực như đang thiêu đốt dạ dày của hắn, cảm giác nóng rực đó khiến hắn thấy an toàn, hắn tặc lưỡi, làm như không có gì nói, "Tôi khát nước.''
Cứ khát nước thì có thể uống kiểu này sao, uống như vậy cả đêm thì còn gì là con người nữa, Tống Bắc Triều vừa nghĩ đã thấy khó chịu, Dung Bái lại định lấy chai rượu, y vội vàng túm lấy tay của hắn, vẻ mặt cười cười, "Cậu ăn cơm chưa thế? Bụng rỗng uống rượu sẽ bị đau dạ dày đấy." Đột nhiên Dung Bái như mất kiên nhẫn, gần đây hắn ghét nhất là hai từ "ăn cơm'' này. Hắn không thể hiểu được, cơm thì có gì ngon chứ, ăn đi ăn lại, chẳng khác gì nhai một cục bùn không vị. Ban đầu hắn còn cố gắng nuốt, mấy ngày nay nhớ tới là thấy ghê người, đồ ăn bỏ vào trong miệng, mỗi miếng hắn cắn cứ như đang ăn xác chết vậy. ''Không muốn ăn.'' Hắn trả lời máy móc, nhìn về phía Tống Bắc Triều, yên lặng không nói gì nữa. Tống Bắc Triều ngẩn người, chưa kịp phản ứng lại thì tay đã tự giác đưa cái chai cho hắn.
Nơi đây là quán bar nhưng không ồn ào như những quán khác, trái lại còn rất yên tĩnh, là nơi có thể khiến mọi người thoải mái tinh thần, xung quanh có mấy bàn khách khác nói chuyện đều nhỏ tiếng. Piano ở góc không có ai chơi, nắp phím được mở ra, phím đàn hai màu trắng đen trông vô cùng trơ trọi, ngọn đèn chiếu vào chiếc ghế không bóng người kia, hình ảnh đó làm cho người ngoài nhìn vào cảm thấy thật trống trải. Tốc độ uống rượu của Dung Bái rất kỳ lạ, hắn ở đây chưa đến hai mươi phút, nhưng chai rượu ngoại kia đã nhanh chóng thấy đáy, Dương Dương thì vẫn còn cầm ly đầu tiên, môi còn chưa chạm vào. Ban đầu hắn còn nói chuyện, thế nhưng sau khi tán gẫu vài câu thì chỉ ngồi uống rượu. Hồi còn là sinh viên tửu lượng của hắn đã rất tốt rồi, hai năm trở lại đây càng không kiểm soát được nữa, uống xong chai rượu mà hắn không hề sao cả, chỉ giơ tay lên cao, vô cùng thoải mái gọi thêm bốn chai nữa, đều là loại rượu đắt nhất. Tống Bắc Triều sợ hãi trừng mắt nhìn hắn, rồi lại trừng mắt nhìn người phục vụ đang vui mừng kia, cái này đâu giống thử rượu đâu, Dung Bái uống rượu như uống nước, thật sự làm người khác đau lòng.
Trước kia Dung Bái không uống rượu kiểu này, bây giờ hắn như muốn chuốc say bản thân, một ly rồi lại một ly, rượu ở trong chai chắc cũng phải run lên vì sợ. Chai rượu thứ hai sắp hết thì trong quán bar bật một khúc nhạc piano, Hạ Du Bình không nhịn được nữa, cậu hướng mắt ra hiệu cho Tống Bắc Triều, trong lòng Tống Bắc Triều thì đang chuyển từ không nỡ sang bội phục, chuẩn bị vỗ tay cho tửu lượng của Dung Bái thì bất ngờ nhận được tín hiệu từ Hạ Du Bình, thế nhưng y không phản ứng kịp, chỉ ngơ ngác hỏi, "Cái gì thế?" Trong nháy mắt Hạ Du Bình chẳng còn hy vọng gì vào y nữa, còn hỏi cái gì thế? Đang muốn bảo cậu chuẩn bị sẵn sàng, phòng trường hợp Dung Bái phát điên lên chứ sao! Trong lòng Hạ Du Bình gào lên, cũng không muốn nói thêm nữa, thấy Dung Bái đang nâng ly tiếp theo thì đưa tay chặn lại, ''Dung Bái, đủ rồi, đừng uống nữa.'' Dung Bái chỉ thở dài một cái, Hạ Du Bình nắm lấy cánh tay phải của hắn, thử lấy cái ly vài lần nhưng không được, bất đắc dĩ nói, ''Buông ra đi.'' Câu nói lạnh lùng không có chút cảm xúc.
''Chúng ta đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.'' Hạ Du Bình nghiêm túc lạ thường, cậu rời khỏi chỗ ngồi, kéo cánh tay của Dung Bái, muốn kéo hắn cùng đứng lên. Dung Bái không hề động dậy, chuyện mà hắn ghét nhất chính là có người ép hắn làm điều hắn không thích, cho dù bảo hắn bỏ ly rượu xuống, bạn bè cũng không có tư cách can thiệp, hắn lại thở dài một tiếng, giống như mang theo chút gì đó thương tiếc nói, "Này họ Hạ, đừng động vào tôi, thật đó.'' Câu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho Hạ Du Bình cảm thấy vô cùng áp lực, cậu hít một hơi sâu, vẫn kéo cánh tay của Dung Bái, hơi dùng sức muốn kéo hắn đứng lên, thấp giọng nói, "Tôi đưa cậu về nhà, về nhà rồi cậu muốn uống bao nhiêu thì tùy, khi đấy tôi mặc kệ, để cho cha mẹ cậu lo cho cậu."
Tất cả lượng rượu uống cũng chẳng có tác dụng gì, không làm cho tâm hồn của hắn thoát khỏi màn sương mù, có rất nhiều thứ đang quấn lấy hắn, chúng thật sự rất độc ác, chúng khiến hắn không thể vui vẻ. Phiền chết đi được, Dung Bái lẩm bẩm nói, cho dù là Hạ Du Bình, hay mấy ly rượu này, hay khúc piano như đang khóc than kia, hay con mẹ nó cả thế giới này cũng vậy. ''Buông tay ra, tôi nói lần cuối.'' Ban đầu hắn chỉ nói nhẹ nhàng, sau đó dừng lại, hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào Hạ Du Bình, đôi mắt thâm trầm không có lấy một chút ánh sáng nào, ''Nếu không tôi sẽ tức lên đó.'' Hạ Du Bình kinh ngạc, cậu không thể hiểu nổi Dung Bái nữa, cảm nhận được cả cơ thể hắn đều tràn ngập ghét bỏ, bất giác trong lòng cũng cảm thấy tức giận, chất vấn nói, "Rốt cuộc cậu bị làm sao? Cậu có việc gì thì cứ nói thẳng ra, cậu xả vào tôi cái quái gì chứ? Từ khi cậu về nước đến giờ, cậu đã từng bình thường lúc nào chưa?''
Đột nhiên Dương Dương rùng mình một cái, cảm thấy đêm nay đi uống rượu là một quyết định vô cùng ngu ngốc, Tống Bắc Triều càng không phải nói, thậm chí y không biết tại sao mọi chuyện lại thành như vậy, không khí xung quanh bây giờ như tràn ngập mùi thuốc súng. Khách khứa xung quanh cũng đều cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, bọn họ tò mò nhìn về phía này, có lẽ muốn xem kịch nhưng cũng ngại dây vào phiền phức. Dung Bái day day trán, hắn cúi đầu bật cười, bả vai không kiềm chế được run rẩy, cười một lúc lâu rồi đột ngột bùng nổ, dùng sức thật mạnh đẩy Hạ Du Bình ra, ''Tôi có chuyện gì chứ? Tôi không bình thường chỗ nào? Con mẹ nó tôi không biết còn chỗ nào chưa tốt?'' Hắn giận dữ hét lên, giơ chân đá đổ cái ghế dựa bên cạnh, sau đó cầm ly rượu trên bàn, một hơi uống cạn sạch, sau đó thở hổn hển, nghiến răng nói, ''Tại sao lại bảo tôi không bình thường? Bây giờ tôi đang sống trong cuộc sống tốt nhất rồi.''
Tiếng hét lớn giận dữ đột ngột khiến cho cả quán bar chấn động. Hạ Du Bình đứng cách hắn vài bước, cùng những người khác nhìn chằm chằm hắn, giống như đang nhìn một con thú bị thương do dẫm phải chiếc bẫy, xem nó vùng vẫy khi bị những chiếc răng sắc cứa vào chân, xem nó từ đau đớn chuyển thành giận dữ, giống như đang châm biếm hỏi thêm một câu, ''Thật vậy sao? Vậy chắc bây giờ cậu đang rất vui vẻ?" Nghe vậy, Dung Bái yên tĩnh hai giây, rồi im lặng hai phút, cơ bắp dưới lớp áo sơ mi kia như đang run lên, tay áo được xắn lên lộ ra nửa cánh tay rắn chắc của hắn, bàn tay cầm ly rượu như muốn bóp nát nó, ngay khi mọi người cho rằng hắn sẽ đập phá xung quanh thì hắn lại bình tĩnh bỏ ly rượu xuống, đứng thẳng người lên, khuôn mặt như mặt nước tĩnh lặng, đột ngột hỏi, ''Tại sao đầu bếp nấu cơm khó ăn như vậy chứ? Tại sao phòng của tôi lại khác trước? Quyển sách tiếng anh ở cạnh chiếc đồng hồ đâu rồi? Anh ta có một cái giá vẽ, để đâu rồi chứ? Mô hình kiến trúc của anh ta đâu rồi? Rõ ràng phòng của tôi có một cái, mẹ nó ai cho phép mang đi? Tại sao thứ này thứ kia của anh ta, còn cả thứ này thứ này nữa, tất cả đều khác?'' Hắn cứ liên tục hỏi đi hỏi lại, không hề ngắt quãng, mà giọng điệu vô cùng yếu ớt, ngay cả thanh âm cũng bị chìm trong tiếng nhạc piano.
Mà cuối cùng, không có ai cho hắn câu trả lời. Không ai biết đáp án, kể cả bản thân hắn. Những người bạn cùng hắn lớn lên, cùng hắn tưởng thành, cũng chỉ biết im lặng nhìn hắn. Dung Bái hiểu ý, hắn chỉ có thể tiếp tục thở dài, duỗi ngón tay miết theo thành cốc, dáng vẻ giận dữ ban nãy đã biến mất, thay vào đó là sự mơ màng hiếm thấy, ''Tôi không buồn, chỉ là đang dần thích ứng, tôi phải bắt đầu thích ứng cuộc sống vô cùng tươi đẹp của tôi..." Hắn lẩm bẩm nói, đầu lưỡi liếm đôi môi đang khô khốc, ánh mắt còn mang theo sự đè nén không thể giải thích, cùng một chút tủi thân, "Tôi không hề buồn, tôi chỉ...chỉ cảm thấy...cảm thấy thế giới này thật kỳ lạ.''
Thật ra đáp án cũng rất rõ ràng, chẳng phải do anh ấy đã rời đi rồi sao? Dung Bái không dám biết, cũng không ai dám nói cho hắn biết. Không ai có thể tưởng tượng được điều gì đang ẩn sau câu trả lời đó. Hạ Du Bình thật lòng cầu mong Dung Bái không bao giờ hiểu được điều đó, nếu không nỗi đau của hắn sẽ không chỉ dừng lại ở đây. Bây giờ cậu không biết phải làm gì, cũng không có gì để nói nữa, chỉ có thể rót cho Dung Bái một ly rượu, cũng rót cho mình một ly, cùng hắn uống rượu đêm nay.
Có người uống rượu cùng khiến Dung Bái uống hăng hơn, càng uống nhiều bao nhiêu, hắn lại càng im lặng bấy nhiêu, khuôn mặt của hắn như bị che đậy bởi chiếc mặt nạ cứng ngắc. Hạ Du Bình uống đến mức mọi thứ trước mắt mờ đi, đột nhiên cậu nghĩ đến, hôm nay Dung Bái còn có người uống rượu cùng, còn người kia lúc trước chẳng có lấy một ai vì anh ta mà rơi nước mắt. Chỉ một điều đơn giản đó thôi, nhưng làm sao Dung Bái có thể trả hết được?
-----------------------------------
Editor: nhớ em nó lắm rồi Dung Bái à )