trúc đi về nhà thì trời cũng sắp tối, không thể tránh khỏi lại bị đại
tẩu Lí thị nói vài câu. Nhưng hôm nay Chu Mạch vui vẻ, không để ở trong
lòng, cho dù bản thân muốn để ở trong lòng cũng không dám làm gì đối với công thần của Triệu gia.
Chu Mạch là một người một khi đã quyết
định làm gì thì sẽ làm đến cùng, cho nên qua tiết đoan ngọ, nàng liền
xin bà bà mùng mười cho nàng đi trấn trên họp chợ, nhưng thật bi thương
lại bị bà bà không đồng ý. Lưu tẩu tử lần trước mua vài thứ còn chưa có
làm xong, muốn chờ sau khi toàn bộ làm xong sẽ lại đi trấn trên cùng
nhau bán. Ngoại trừ Lưu tẩu tử, Chu Mạch tìm không thấy người thích hợp
có thể mua dùm nàng một cái bình bằng gốm, dù sao vật kia cũng tương đối nặng, nếu nhờ vả người không quen biết thì có chút ngượng ngùng. Chu
Mạch không thể làm gì khác hơn là suy nghĩ tìm cách, bất quá nàng vẫn
dành chút thời gian đi một chuyến đến nhà lão Hồ, hỏi ông ta lần sau nếu có đi trấn trên có thể mua dùm nàng hai cái bình hay không, lão Hồ do
dự một chút nói, một cái bình tính giá tiền như một người.
Nhà
lão chỉ có hai ông cháu, thằng con duy nhất của lão cùng Triệu Trọng Sơn đều bị bắt đi lính, lúc đó có thể ra tiền không cần phải đi, nhưng nhà
lão Hồ không có ruộng đất, cả nhà chỉ có một con lừa, không có tiền nên
chỉ có thể để cho thằng con đi làm lính. Thằng con lão đi lính được năm
thứ hai thì đứa con dâu cũng bỏ đi theo người khác, chỉ để lại cho lão
một đứa cháu bảy tuổi, một già một nhỏ sống nương tựa lẫn nhau. Con lừa
nhà lão Hồ bây giờ cũng đã tương đối già, thời điểm ngày mùa thì cày
ruộng thuê, thời điểm nông nhàn thì kéo xe mang nữ nhân trong thôn đi
trấn trên họp chợ kiếm tiền. Hai tháng trước đã xác nhận con của lão Hồ
đã tử trận sa trường, được trợ cấp ba lượng bạc. Những chuyện này đều là Chu Mạch thỉnh thoảng đi đến trung tâm nhiều chuyện ở trong thôn nằm
dưới gốc cây liễu ở đầu phía nam mà nghe được.
Nghe lão Hồ nói
như vậy, Chu Mạch trong lòng hiểu rõ, đoán chừng lão già này cho rằng
nàng ở Triệu gia địa vị không cao, nhất định không có tiền. Theo lời ông ta nói, một cái bình ít nhất bằng giá tiền của hai người, hơn nữa người thì có thể chen chúc nhau mà ngồi, nhưng cái bình thì hơi bị chiếm chỗ.
Trong lòng nàng cũng thấy thương hai ông cháu này, Chu Mạch nói với lão Hồ:
"Hồ Lão, ông cũng đừng khách sáo với tôi, trong nhà chúng tôi dù gì cũng còn mấy thanh niên trai tráng mà làm việc, lại còn có vài mẫu ruộng.
Như vậy đi, tôi thấy tiệm bán đồ gốm ở trấn trên ngày nào cũng bán, sau
khi ông đưa người đi họp chợ mùng mười xong, vào ngày mười một hoặc là
mười hai ông đi trấn trên giúp tôi mua hai cái bình lớn như thế này, sau đó đưa đến nhà mẹ đẻ của tôi ở Chu gia. Tôi sẽ trả cho ông tổng cộng
hai mươi văn tiền." Vừa nói vừa diễn tả độ cao của cái bình, Chu Mạch cứ dựa theo chiều cao của nàng mà diễn tả, trước mắt chỉ là thí nghiệm,
nàng không dám mua bình lớn.
Lão Hồ vừa nghe Chu Mạch trả nhiều
như vậy, sửng sốt một chút. "Triệu nhị gia, cô trả quá nhiều rồi, hay là mười lăm văn tiền thôi, bằng không tôi không đi."
Chu Mạch vẫn
kiên trì trả hai mươi văn tiền, lão Hồ thấy vậy thì nóng nảy, nói triệu
nhị gia có phải khinh thường lão hay không. Chu Mạch nhanh chóng giải
thích: "Hồ lão, ông xem, ông còn phải giúp mẹ tôi đem bình vào nhà, nhà
mẹ tôi cô nhi quả phụ, hai mươi văn tiền này là bao gồm phí mang hộ
đấy."
Lão Hồ nghe Chu Mạch nói cũng có lý, nên cũng không chối
từ, trong lòng cũng biết nàng là có ý giúp đỡ, kỳ thực cho dù hỗ trợ dỡ
hàng nhiều nhất cũng chỉ có mười sáu văn tiền, đầu năm nay lao động thật không đáng giá tiền mà.
Sau khi cùng lão Hồ bàn bạc xong mọi
chuyện, Chu Mạch đưa cho ông ta một lượng bạc, trừ hai mươi văn trả cho
lão Hồ, số còn lại dùng để mua bình. Đưa nhiều Chu Mạch cũng sợ ông ta
hoài nghi.
Vì thế, Chu Mạch liền vội vàng dành ra thời gian một
buổi chiều trở về nhà mẹ đẻ. Cũng không nói với bà bà, ăn xong cơm trưa
thì nàng đi, vì muốn nhanh chóng xong chuyện để có thể trở về nấu cơm
cho nên nàng gia tăng bước chân, nàng cảm thấy từ lúc đến nơi này đến
nay công phu đi bộ của nàng là tiến bộ hơn hết thảy, bởi vì bất luận đi
nơi nào cũng đều chỉ có thể dựa vào đôi chân mà thôi.
Lúc nàng đi tới nhà mẹ đẻ, phát hiện khó có lúc lão nương của nàng không có đi
ruộng chăm sóc hai mẫu lúa mạch kia. Mà Chu Trần thị lúc nhìn thấy Chu
Mạch đến, vội vàng đem nàng kéo vào trong nhà, còn chưa đợi Chu Mạch
đứng vững, liền nhanh chóng quở trách nàng.
"Mày là đứa phá sản,
tao cho mày tiền là mong mày mua quần áo cho mày cùng Đông Nhi mặc, mày
xem quần áo Đông Nhi đều là hết miếng vá này chồng lên miếng vá kia, còn nữa mùa đông đến còn phải may áo ấm, sao mày không chịu tính toán gì
hết vậy, mày coi tiền của mẹ mày như gió lớn thổi qua hả."
Chu
Mạch vừa nghe là biết lão nương nhà nàng tuyệt đối bởi vì chuyện lần
trước nàng đến đưa thịt mà tức giận, nàng ổn định thân thể trước, cũng
không vội trả lời. Chỉ túm tay áo Trần thị làm nũng: "Nương, con từ xa
đến đây, người cũng nên cho con uống miếng nước rồi hãy mắng chứ!" Trần
thị vẫn còn tức giận, nhưng trong lòng vẫn là đau lòng nữ nhi, liền liếc Chu Mạch một cái, thở phì phì đi phòng bếp rót cho Chu Mạch chén nước.
Uống nửa chén nước, Chu Mạch cảm thấy khỏe người, từ từ nói với Trần thị:
"Nương, người xem đệ đệ của con đã mười ba tuổi, mà chỉ cao có bấy
nhiêu, người không lo lắng sao, người không sợ tương lai đệ đệ không thể cưới vợ được à?"
"Phi phi, không thể nói như vậy! Người nhà
chúng ta đều chậm cao thôi, lúc mẹ cùng cha con thành thân, cha con cũng cao như vậy, thời điểm đó cha con cũng cao hơn mét sáu." Trần thị không cho là đúng nói.
"Nương, nói là nói như vậy, nhưng con thấy đệ
đệ gầy như vậy, con rất đau lòng, cho nên mới mua chút thịt muốn cho đệ
ấy bồi bổ cơ thể, hơn nữa nương cũng ngày đêm làm lụng vất vả, cũng cần
ăn ngon một chút." Chu Mạch làm bộ dạng oan ức nói.
Trần thị nghe xong tuy ngoài miệng trách mắng Chu Mạch tiêu tiền lung tung, nhưng
trong lòng một chút tức giận cũng không có, con gái biết hiếu thuận, đau lòng lão nương đau lòng đệ đệ không có gì sai, cẩn thận ngẫm lại trong
lòng cảm thấy còn có chút ngọt ngào. Đứa con gái này quả là không có
uổng công nuôi.
Trần thị theo thói quen còn nói thêm Chu Mạch vài câu, mới nhớ tới hỏi nàng lần này tới làm gì, Chu Mạch liền hỏi trong
nhà có đậu nành hoặc đậu xanh hay không. Trần thị gật đầu nói còn có
khoảng mười cân đậu nành, chờ ngày lễ ngày tết dùng để đổi đậu hủ, lại
hỏi Chu Mạch hỏi cái này để làm gì.
Trước mặt mẹ ruột của mình, Chu Mạch cũng không có gì che giấu, nàng nói: "Con muốn dùng nó làm món mầm đậu."
Trần thị nghe xong có chút giật mình, nghi ngờ nhìn Chu Mạch: "Tiểu Mạch,
con làm sao? Món này trong thôn chúng ta có rất ít người làm, đều là đi
trấn trên mua, làm không được sẽ lãng phí lương thực."
"Nương,
tin tưởng con, con sẽ làm được. Lần trước con có cơ hội đi trấn trên một chuyến, nghe trộm được bí quyết từ một người bán mầm đậu, tuy nàng nói
không rõ ràng lắm, nhưng đại khái cũng không sai lệch mấy." Tuy dùng lý
do này có chút gượng ép, nhưng khẩu khí của nàng nói chuyện rất chắc
chắn.
Thấy Trần thị còn do dự, Chu Mạch vội vàng nói thêm:
"Nương, người xem Chu Bình đã mười ba tuổi rồi, còn không có người đến
mai mối, còn không phải là ghét bỏ chúng ta sao, nói thế nào thì đây
cũng là một cơ hội tốt!" Nói xong lại đem quyết định của chính mình nói
cho Trần thị.
Nhưng Trần thị vừa nghe nàng nói như vậy, vội vàng
nói: "Không được, cho dù con thật muốn làm cái này để buôn bán, cũng nên ở nhà chồng của con mà làm, con hiện tại là người của Triệu gia."
Chu Mạch nghe xong trong lòng nhịn không được mắt trợn trắng, chỉ có thể tỏ ra bộ dáng tủi thân: "Nương, nói con là người Triệu gia, nhưng bọn họ
có xem con là người của Triệu gia bọn họ không? Bình thường mọi việc
trong ngoài gì cũng đều là con làm, cũng không thấy bà bà nói với con
một câu gì hay." Nói xong đem những chuyện xảy ra gần nhất ở Triệu gia
đều nói cho Trần thị biết, bao gồm bà bà phân công thế nào, sau khi Lí
thị mang thai đối với nàng vênh mặt hất hàm sai khiến thế nào. Đương
nhiên nàng cũng không quên thêm mắm thêm muối một chút, Trần thị càng
nghe càng nhíu mày càng sâu, cuối cùng nhịn không được còn mắng một câu.
Bất quá, bà vẫn là người từng trải, hỏi Chu Mạch: "Đã xác nhận đại tẩu con
mang thai con trai, sao nàng ta không ầm ĩ để ở riêng? Trước kia nàng ta không phải thường xuyên làm như thế sao, hiện tại có điều kiện tốt như
vậy, sao không thấy làm gì thế?"
"Đoán chừng bà bà lén cho nàng
ta không ít tiền, hiện tại nàng ta thường xuyên được ăn gà hầm, nếu ở
riêng không phải tự bản thân phải ra tiền sao." Chu Mạch căm giận nói.
"Cũng có thể là nguyên nhân này, lẽ ra con cái đã lập gia đình, hoàn toàn có
thể ở riêng, nhà của lão đại cùng phòng ở nhà của con cũng xây kín,
không cần thiết sẽ không quấy rầy nhau. Xem ra bà bà của con rất thiên
vị nhà lão đại, lão yêu bà này, lòng thiên vị cũng đến trong bụng luôn." Trần thị tiếp tục phân tích nói.
Chu Mạch nghe xong nhịn không
được cười trộm, công lực mắng chửi người của lão nương cũng không thấp
a. Vì thế nàng liền tiếp tục giả trang bộ dạng đáng thương cùng oan ức.
Cuối cùng, Trần thị vỗ đùi, quyết định: "Được rồi! Tiểu Mạch, chúng ta cùng
nhau làm món mầm đậu này, cũng không thể để cho người nhà lão Triệu
chiếm tiện nghi mãi được, họ lại còn đối xử tệ với mẹ con của con như
vậy."
Vì thế Chu Mạch nói cho Trần thị một chút cách thức làm món mầm đậu, cả phương pháp bán ra ngoài như thế nào. Tạm chờ đợi xác nhận
thời gian món mầm đậu thành công là có thể bán, trước tiên Trần thị sẽ
đẩy xe đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán, giá bán vẫn chưa quyết định, chờ
khi nhìn thấy mầm đậu lại nói.
Sau khi bàn bạc kế hoạch với lão
nương xong, Chu Mạch từ chối ở lại dùng cơm, vội vàng trở về làm cơm
chiều. Trần thị nhìn thấy trong mắt, đau ở trong lòng, con gái ngoan của bà cứ như vậy bị bọn họ sai bảo, càng kiên định quyết tâm ở Chu gia làm mầm đậu.
Đợi Chu Mạch nhanh đuổi chậm chạy trở về nhà, nhưng vẫn trễ một chút, Đông Nhi đang ngồi ở ngoài đầu ngõ chờ nàng, nhìn thấy
Chu Mạch liền đứng dậy nắm tay nàng: "Nương! Hôm nay đại nương không
biết như thế nào, còn mời đại phu đến nhà chúng ta, nãi nãi tức giận
quăng ngã một cái chậu, bây giờ còn đang phát giận ở nhà, con sợ quá
liền ra đây chờ nương."
Chu Mạch khẽ vuốt đầu Đông Nhi một chút,
bảo con bé không cần sợ, sau đó nắm tay nó đi vào nhà. Nàng đi vào vừa
thấy toàn bộ người trong nhà trừ bỏ Lí thị đều đang đứng ở trong sân,
hơn nữa đều câm như hến. Chỉ nghe Tôn Thị ở nhà chính lớn tiếng quát
mắng Triệu Bá Tuyền: "Mày không có lỗ tai à, vợ mày nói muốn ăn cái gì
thì mày phải mua liền cho nó. Cũng may là phát hiện sớm, nếu lỡ như có
chuyện gì, mày bảo tao phải ăn nói thế nào với tổ tông Triệu gia đây
hả?" Nói xong còn không quên cầm nhánh cây mây quất vào người hắn.
Chu Mạch dẫn Đông Nhi đến bên cạnh Hứa thị, đè thấp giọng hỏi: "Nương sao
thế?" Hứa thị cũng vừa nhìn thấy nàng tiến vào sân, thấp giọng trả lời:
"Giữa trưa đại tẩu ăn nửa quả dưa hấu, buổi chiều thấy ra huyết, đại phu vừa mới đi."
Không biết như thế nào, tuy rằng nhìn thấy trên mặt Hứa thị có vẻ buồn rầu, nhưng Chu Mạch lại cảm thấy trong giọng nói của nàng ta có phần vui sướng khi thấy người gặp họa.