“Lão tử không cần.”
“Tôi sợ em mệt.”
“Lão tử ai cần anh lo.”
Đi kèm với tiếng ồn ào kẻ xướng người họa, là Hiểu Diệp và Tống Liêm đang đóng cửa chính Tống gia. Thật ra mọi người trong Tống gia đến tận bây giờ vẫn không hiểu trêu đùa Hiểu Diệp có chỗ nào vui, mà có thể khiến Tống Liêm chọc ghẹo cậu ta không biết chán. Về phần Tống Liêm thì lại đang tưởng tượng vẻ mặt Hiểu Diệp 70 năm sau nhăn nhiu giống bông hoa cúc, quay về phía mình sức lực mười phần rống to: “Tống Liêm, lão tử không hầu hạ!”
“Tống Liêm anh bị gì thế, vừa cười lên mặt rất *.” Hiểu Diệp nhìn Tống Liêm sau khi bị mắng mặt còn cười đến sáng lạn.
“A, ông Lương, ngài đã tới.” Tống Liêm không để ý câu hỏi của Hiểu Diệp, đi về phía chính giữa phòng khách chào hỏi ông cụ ngồi trên xe lăn.
Ông cụ tóc hoa râm, mang theo một nụ cười hiền lành, thấy Tống Liêm càng cười vui vẻ hơn nữa, suy cho cùng trong bốn đứa nhỏ nhà Tống gia, ông thích nhất chính là đứa út Tống Liêm: “Tiểu Liêm à, tới đây, mau tới đây. Tiểu Tống, bên cạnh là con nhà ai vậy.” Tiếng Tiểu Tống này tất nhiên là gọi lão gia tử.
Lão gia tử vừa nghe ân sư hỏi, lập tức giải thích: “Đây là Hiểu Diệp. . . . . .”
“Nga, nó chính là Hiểu Diệp à.” Không nghĩ tới ông Lương lại nói với giọng điệu biết rồi: “Chính là vợ Tiểu Liêm chứ gì.”
“Phụt ~” Tống Tử Thu ngồi ở một bên rất không hình tượng phun nước trà xuống sàn, dưới ánh mắt trách cứ của Tống Cương liền vội vàng chạy tới phòng bếp tìm khăn lau. Tống Thanh thì liếc mắt trừng Tống Liêm, ai mà không biết đây là do Tống Liêm khiến thằng nhóc kia gặp quỷ.
Lão gia tử vừa nghe, vội nói: “Không phải không phải, Hiểu Diệp là con trai, chỉ ở tạm nhà tụi con.”
Cũng không biết ông Lương nghe có hiểu hay không, tóm lại tới tận lúc ăn cơm, ông Lương vẫn giữ vẻ mặt thiết tha quan tâm Hiểu Diệp: “Hiểu Diệp à, con với Tống Liêm hai vợ chồng ngồi bên cạnh ông già này đi, để ta nhìn mấy đứa thật kỹ.”
Hiểu Diệp xụ mặt không muốn qua đó ngồi, nhưng lại bị Tống Liêm kéo đi: “Lão nhân gia người ta chỉ yêu cầu có nhiêu đó mà em cũng không chịu thỏa mãn, cũng quá vô đạo đức rồi.”
“Ổng già nên hóa ngốc, nam nữ cũng không phân không được.” Hiểu Diệp thấp giọng nói.
Tống Liêm gắp một miếng thịt bò, bỏ vào chén Hiểu Diệp rồi cười hề hề như trộm nói: “Không phải đâu, tôi thấy lão nhân gia ông ấy rất tỉnh táo, hơn nữa ánh mắt lại vô cùng sắc bén.”
Ông Lương ngồi kế bên còn thêm mắm thêm muối: “Nhìn đi, ta đã sớm biết Tiểu Liêm sau này sẽ là người chồng tốt, rất thương yêu vợ mình.”
Lão gia tử cũng không phải không biết xấu hổ năm lần bảy lượt sửa lời ông Lương nên đi theo ông pha trò luôn. Ông Lương đột nhiên chuyển đề tài hỏi lão gia tử: “Tiểu Tống, nghe nói cậu phản đối Tiểu Liêm lấy Hiểu Diệp?”
Lão gia tử lệ rơi đầy mặt, ngài đây nghe từ nơi nào nói vậy hở, chỉ đành trả lời phải: “Không phản đối không phản đối, con cháu đều có phúc của con cháu, chúng ta là người lớn phản đối cũng vô dụng.”
Tống Nghị sau khi nghe xong vẻ mặt giống như muốn nói cái gì đó, nhưng còn chưa mở miệng, Tống Liêm đã bắt đầu ho khan: “Có lẽ bệnh mấy hôm trước còn chưa hết.” Tống Liêm mỉm cười nói, hai mắt lạnh lẽo bắn về phía Tống Nghị, Tống Nghị nhìn chư vị ngồi ở xung quanh, thấy tất cả mọi người đều có biểu tình “Tôi cái gì cũng không biết”, ào ào khuất phục dưới uy quyền của Tống Liêm. Tống Nghị có loại tâm tình đồng cảm với những người cách mạng muốn đánh thức những người Trung Quốc chết lặng năm đó.
Nhìn vẻ mặt Tống Liêm cười nịnh nọt với ông Lương, còn thiếu một câu “Thái Quân” chưa nói. Tống Nghị đành phải âm thầm rơi lệ. Con gái Tống Nghị là Tống Lương Hạ thông cảm vỗ vỗ vai hắn, nhỏ giọng nói: “Ba, ba nên nghĩ thoáng một chút đi, con nói thật, Hiểu Diệp ca với chú nhỏ rất là xứng đôi.”
Tống Nghị hung dữ nói: “Con ít xem mấy cái thứ linh tinh kia đi, nếu để ba phát hiện, ba sẽ đập nát máy tính của con.”
Tống Lương Hạ ha ha cười hai tiếng, căn bản không sợ uy hiếp của Tống Nghị, nói: “Không có bản lĩnh mới trút giận sang người khác, bản thân ở đó bị chú nhỏ làm tức khí liền quay sáng ức hiếp con gái mình, đây không phải là chuyện mà chàng nhà binh nên làm đâu.”
Tống Nghị vuốt mặt quay đầu lại hỏi vợ của mình: “Không phải anh đã già rồi chứ, em trai mình không nghe lời còn chưa tính, tại sao ngay cả con gái của mình cũng. . . . . .”
.
.
.
Qua năm mới Hiểu Diệp bắt đầu liên lạc với các anh em của mình định bụng nhận vẽ một số tranh tường minh họa, như tuyển người làm việc hiệu chỉnh trong phim hoạt hình linh tinh gì đó.
Vừa đi tới cửa đã bị Tống Liêm chặn lại: “Lão Tứ nhóm em có đi không.”
Hiểu Diệp vẻ mặt không hiểu: “A, sao anh lại biết Lão Tứ.”
“Hừ hừ, nói mau.”
Mặc dù trong lòng Hiểu Diệp rất nghi hoặc, nhưng vẫn bình tĩnh lạnh nhạt nói cho Tống Liêm biết: “Không đi, Lão Tứ có việc riêng của mình, chỉ có lúc rảnh rỗi mới đi.” Tống Liêm nghe xong tất nhiên là yên tâm, trước khi Hiểu Diệp đi còn dặn cậu nếu có chuyện thì gọi điện cho hắn.
Lão Đại nói với Hiểu Diệp là có một nhà xuất bản muốn nhận người vẽ tranh minh họa và trang bìa, kêu Hiểu Diệp mang vài tác phẩm của mình đến xem thử. Hiểu Diệp nghe xong thầm vui vì số mình tốt, rồi cầm theo một đống lớn bản gốc tranh vẽ theo Lão Đại đi phỏng vấn. Tạp chí đó là một tòa lầu mười tầng, suy cho cùng trước kia Hiểu Diệp chưa từng làm gì tương tự giống việc này bao giờ nên cứ liên tục hỏi Lão Đại, hỏi mình có làm được hay không.
Lão Đại nói: “Sẽ được thôi, trên thông báo tuyển người không yêu cầu nhiều như thế, chỉ cần có kỹ năng hội họa, có thể tự mình sáng tác, nga, đúng rồi, suy nghĩ ở đây rất thoáng.”
Suy nghĩ thoáng! Khóe miệng Hiểu Diệp co giật, cái này sao giống mỗ XX ngành giải trí tuyển dụng PR vậy chứ, 18 đến 35 tuổi, yêu cầu cơ thể khỏe mạnh, suy nghĩ thoáng. Liền hỏi lại lần nữa: “Là tạp chí?”
“Nói nhiều như vậy làm gì.” Lão Đại lôi Hiểu Diệp ra khỏi thang máy.
Trên cửa nhà xuất bản không phải đề tên của phòng tạp chí, mà là XX phòng tranh ảnh.
Qua lại nơi này đại đa số đều là nữ giới, sau khi thấy đàn ông. Nga, nhấn mạnh là thấy hai người đàn ông đang lôi lôi kéo kéo, có cô nàng đã bắt đầu mất bình tĩnh hai mắt lóe sáng.
“Chúng tôi tìm tổng biên tập.” Cuối cùng Lão Đại tìm trong đám phụ nữ chọn ra một cô gái bình thường nhất để hỏi.
“Tôi chính là tổng biên tập Thành Nhã Vận.” Cô gái tháo mắt kính xuống mỉm cười, có cảm giác rất phong độ.
Hiểu Diệp đưa tới tranh của mình, cô gái mời Lão Đại và Hiểu Diệp ngồi xuống, sau khi lật xem vài bức, cười càng thêm ngọt: “Thái tiên sinh phải không, chúng tôi rất hài lòng với tranh của cậu, tạp chí chúng tôi chủ yếu lấy độc giả nữ và tiểu thuyết làm cơ sở chính, nên cần tìm người để vẽ tranh minh họa, không biết cậu có thể đảm nhiệm được không.”
“Có thể, có thể.”
“Vậy thì tốt, chúng ta sẽ ký hợp đồng ngay bây giờ, ký kết xong rồi không được đổi ý đâu đó.”
Hiểu Diệp thấy cô rất vừa ý bức tranh, nghe cô nói vài câu về vẽ tranh minh họa cho tiểu thuyết xong rồi liền vui vẻ đồng ý nhận lấy công việc này, ký hợp đồng. Người đẹp nhận lấy hợp đồng, cười y như con hồ ly vừa trộm được gà.
“Chào mừng cậu đến với chúng tôi. Sau này bản thảo của cậu sẽ chuyển về bên mỹ thuật. Nga, đúng rồi, cậu có biết đam mỹ tiểu thuyết là gì không?”
“Cái đó à, quả thật không biết.” Hiểu Diệp hổ thẹn nói, sắp phải làm việc mà ngay cả thứ cơ bản gì đó cũng không biết.
“Nga, không sao, khi về đọc kỹ bản thảo thì sẽ biết.”
Cầm bản thảo, Hiểu Diệp vui vẻ muốn kéo Lão Đại đi chúc mừng mình khởi đầu thuận lợi.
Kết quả đúng lúc Tống Liêm vừa tan tầm gọi điện tới, nói là cả nhà Tống Nghị sẽ đi vào ngày mai, nên hôm nay mọi người cùng ăn cơm với nhau một bữa. Hiểu Diệp đành phải nói tạm biệt với Lão Đại, đứng ở ven đường đợi Tống Liêm lái xe tới đón.
Vừa lên xe, Hiểu Diệp bắt đầu khoe khoang những gì xảy ra hôm nay của mình với Tống Liêm, lúc Tống Liêm hỏi về chuyện khác ở tạp chí, Hiểu Diệp vừa nghe chẳng biết trả lời ra sao. Tống Liêm thở dài nói: “Em bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền.”