Cuộc kiểm tra sức khỏe của Chiêm Ni mất đúng một buổi sáng, lúc hai người rời khỏi bệnh viện tư nhân Nhân Nguyên, thì cũng đã là hai giờ chiều rồi.
Trước khi đi, Liễu Mộc Mộc ngoái đầu nhìn tòa nhà bệnh viện sau lưng, cảm khái: “Bệnh viện này cũng được đấy, ít người, môi trường lại tốt.”
“Cũng tạm.” Giọng điệu của Chiêm Ni đều đều, “Ở Thân Thành cũng có bệnh viện tư nhân Nhân nguyên, có lẽ đây là một hệ thống bệnh viện, lúc trước mẹ tớ kiểm tra sức khỏe cũng tới đó, tớ có đi cùng mẹ.”
Thân Thanh là tỉnh nơi hai cô gái từng sinh sống, thuộc một thành phố nhỏ ở phía bắc, cách chỗ ở hiện nay của bọn Liễu Mộc Mộc không xa lắm, ngồi tàu cao tốc cỡ một tiếng đồng hồ là tới nơi.
Liễu Mộc Mộc rất hiếm khi ra ngoài, nên đây lần đầu tiên biết điều này.
“Vậy sao, trùng hợp thật đấy.” Liễu Mộc Mộc thoáng cau mày một cách rất kín đáo, quay sang mỉm cười với Chiêm Ni, “Chúng ta tìm chỗ nào ăn trưa đi, ăn xong rồi về nhà được không?”.
Chiêm Ni còn chưa kịp đồng ý, thì chuông điện thoại của cô chợt vang lên.
Cô vội vàng nghe máy, nói vài câu với người trong điện thoại, sau đó chốt lại câu cuối: “Em biết rồi, em đang ở trước cổng bệnh viện đợi anh đây.”
Cúp điện thoại, cô nói với Liễu Mộc Mộc: “Anh tớ sắp tới đón, nên tớ không đi ăn cùng cậu được rồi.”
“Không sao, đợi anh ấy đến rồi tớ sẽ đi.”
“Ừ.” Chiêm Ni gật gật đầu.
Chưa đến năm phút sau, xe của Chiêm Hồi Thiên đã dừng ở bên vệ đường.
Nhìn thấy Liễu Mộc Mộc đứng bên cạnh em gái mình, nhưng Chiêm Hồi Thiên không hề xuống xe, chỉ liếc nhìn cô qua lớp cửa kính trong suốt, sau đó quay sang lạnh lùng nói với Chiêm Ni: “Lên xe.”
Chiêm Ni ngoan ngoãn mở cửa xe ra, rồi vẫy vẫy tay chào Liễu Mộc Mộc, cuối cùng để lại cho bạn một vệt khói trắng.
Ở trên xe, Chiêm Hồi Thiên bực bội hỏi Chiêm Ni: “Sao em lại đi chung với con bé đó?”.
Chiêm Ni không hiểu sao thái độ của anh trai mình lại đột nhiên thay đổi như vậy, chỉ dè dặt đáp: “Một mình em đi làm kiểm tra thấy hơi sợ, nên rủ cô ấy đi cùng, có vấn đề gì không ạ?”.
Chiêm Hồi Thiên khựng lại một lúc rồi mới nói: “Dạo trước lúc bố ra ngoài ăn cơm có gặp con bé đó, con bé đó rất bất lịch sự, còn chọc giận khách của bố, sau này em bớt qua lại với nó thôi.”
“Hả…” Vẻ mặt Chiêm Ni vô cùng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng gật gật đầu, “Em biết rồi.”
Một lát sau, cô lại thì thào nói: “Hồi trước Liễu Mộc Mộc cũng như thế, không biết cách nhìn sắc mặt người khác lắm, nhưng có lẽ bạn ấy không cố ý đâu.”
“Ừ, con trẻ không có giáo dục phần nhiều là do phụ huynh không dạy dỗ tử tế, anh cũng không phải muốn kiểm soát việc em kết giao bạn bè đâu, nhưng sau này với thân phận của em sẽ càng có nhiều bạn bè hơn, không nhất thiết cứ phải thân với một người duy nhất.”
“Ồ.”
“Đúng rồi, anh đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Anh nhớ hồi còn nhỏ mẹ từng tổ chức sinh nhật cho bố, là vào tháng Mười, khi đó trời đã hơi se se lạnh rồi, là anh nhớ nhầm nhỉ?”.
Chiêm Ni cười lắc đầu: “Anh nhớ đúng rồi đấy, ngày sinh trên chứng minh thư và ngày sinh thật sự của bố không trùng nhau, lúc ông nội đi làm giấy khai sinh, đã ghi sai ngày và tuổi của bố, mẹ nói sinh nhật của bố là vào ngày mùng Một tháng Mười âm lịch.”
Chiêm Hồi Thiên có chút kinh ngạc: “Anh nhớ sinh nhật mẹ là ngày mùng Hai tháng Mười đúng không?”.
“Thì ra anh vẫn còn nhớ, mẹ sinh vào lúc một giờ sáng ngày mùng Hai tháng Mười, bố và mẹ cách nhau có hai tiếng thôi, họ còn sinh ra trong cùng một bệnh viện nữa cơ.”
Ông Chiêm Hồng Nghiệp và vợ trước có thể coi là thanh mai trúc mã, hai bên gia đình hiểu rất rõ về nhau.
Chiêm Ni sống cùng với mẹ lâu, nên đương nhiên là biết rất rõ những điều này.
Chiêm Hồi Thiên hơi tủm tỉm cười: “Đúng là có duyên thật đấy.”
Chiêm Ni cũng mỉm cười, nhưng biểu cảm ngay lập tức trở nên cô đơn.
Có duyên thì có tác dụng gì chứ, sau khi bố cô trở nên giàu có, không phải vẫn ly hôn với mẹ, rồi dẫn anh trai đi sống cùng với người khác hay sao.
Chỉ để lại cô sống cùng với mẹ, bọn họ đã trở thành hai gia đình riêng biệt rồi.
Ra ngoài quá nửa ngày, cuối cùng Liễu Mộc Mộc lại ôm cái bụng đói quay trở về nhà.
May mà trong nhà vẫn còn có em gái thiên thần bé bỏng, nghe nói cô vẫn chưa ăn gì, liền vội vàng chạy vào trong bếp nấu mì cho cô.
Trong lúc ngồi chờ ở bàn ăn đợi đồ ăn ra, cô bấm số điện thoại của ông Đổng Chính Hào.
Giọng nói ông Đổng Chính Hào trong điện thoại trở nên khàn sạn hơn hôm qua, không biết là do mất ngủ hay ốm rồi.
“Mộc Mộc à, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Ông Đổng Chính Hào trong lòng thấp thỏm, cuống quýt nói, “Bố vẫn chưa tra được ngày giờ sinh của gã Chiêm Hồng Nghiệp đó.”
“Không phải là ngày giờ sinh, mà là chuyện khác, vợ cũ của ông Chiêm Hồng Nghiệp tên là Trương Tuyết Lệ, cô ấy từng đến khám ở bệnh viện chỗ bọn con, con muốn bố điều tra xem hai tháng trước, khi bà ấy đi khám, Chiêm Hồng Nghiệp đang ở đâu?”.
“Cái này đơn giản.” Ông Đổng Chính Hào đồng ý rất nhanh.
“Còn nữa, bố có biết gì về bệnh viện tư nhân Nhân Nguyên không?”.
“Bố chỉ biết chủ đầu tư của nó là người Bắc Kinh, ngoài ra không biết gì hơn nữa cả, bệnh viện này có vấn đề gì à?” Ông Đổng Chính Hào nghi ngờ hỏi.
“Không có gì, con chỉ hỏi chơi vậy thôi.”
Chỉ là cô thấy nó có hơi kỳ lạ, đáng tiếc cho dù có điều tra ra cũng vô dụng.
Cúp điện thoại chưa được đến nửa tiếng, thì ông Đổng Chính Hào đã lại lần nữa gọi lại.
Ông nói với Liễu Mộc Mộc: “Tra ra rồi, vào tháng Chín năm ngoái, bà Trương Tuyết Lệ đến bệnh viện trung tâm chỗ bọn con làm kiểm tra, hai tháng trước đó, nghe nói Chiêm Hồng Nghiệp ra nước ngoài đàm phán một dự án, nhưng hình như dự án đó đã thất bại, vì sau đó không nghe thấy động tĩnh gì nữa.”
“Thật sự không ở Khánh Thành à.” Liễu Mộc Mộc thì thầm tự nói với bản thân, xem ra cái chết của cô Trương, chắc chắn có liên quan đến Chiêm Hồng Nghiệp.
Gã Chiêm Hồng Nghiệp này, liệu có phải là ma điên không?
“Năm ngoái vợ cũ của ông ta qua đời, con bảo bố điều tra người này liệu có phải là…” Ông Đổng Chính Hào nghĩ đến cái chết của vợ cũ Chiêm Hồng Nghiệp, tự nhiên toàn thân thấy ớn lạnh, “Chắc không liên quan gì đến ông ta đâu nhỉ?”.
“Khả năng cao là có, ngặt một nỗi là cho dù biết ông ta không phải là người tốt, nhưng lại không thể làm gì ông ta.”
“Chuyện này con không cần lo.” Ông Đổng Chính Hào nghiến răng ken két, “Nếu đã biết đó là do hắn giở thủ đoạn bẩn thỉu rồi, lẽ nào ông đây lại không có cách đối phó với hắn chắc?”.
Quả thực ông ta cũng chẳng có thủ đoạn gì ghê gớm, nhưng cũng không phải kiểu người để mặc cho người khác chèn ép, nếu không ông ta cũng chẳng còn ngồi đây mà cười được đến ngày hôm nay.
Liễu Mộc Mộc căn bản cũng không muốn lo chuyện đó, chỉ nhanh chóng nhắc nhở ông ta một câu: “Ra tay có chừng mực thôi, con không muốn sau này gặp mặt, thấy bố ăn cơm nhà nước, ca bài ca sau song sắt đâu.”
“Con không thể nghĩ tốt về bố hơn một tí à.”
“À, tốt hơn một tí thì, bố hát không bị lạc giọng đâu nhỉ?”.
Nghe đến đây ông Đổng Chính Hào hậm hực ngắt máy.
Cục cảnh sát thành phố Khánh Thành.
Văn phòng làm việc tầng bốn, toàn bộ tầng này đều là của một ban mới thành lập nhưng rất kín tiếng, gần như không một ai biết: Ban điều tra những vụ án đặc biệt.
Trong văn phòng rộng lớn, đội trưởng Phương Xuyên đang nghe cấp dưới của mình báo cáo kết quả điều tra gần đây.
Lúc điều tra viên nhắc đến Đổng Chính Hào, thì cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra, đập vào mắt đầu tiên là một đôi giày da bóng loáng, bên trên đôi giày da là cặp chân thon dài cân đối, vừa vặn trong chiếc quần tây cao cấp.
Cho dù đang là mùa hè nóng nực, nhưng người này vẫn đóng nguyên bộ vest chỉnh tề, cúc áo sơ mi được cài cẩn thận đến tận nút trên cùng, lúc anh ta hơi nhấc tay lên, khuy măng sét bằng kim cương ở cổ tay áo sáng lên lấp lánh.
Phương Xuyên đứng bật dậy: “Cố vấn Yến.”
Mấy điều tra viên khác cũng nhanh chóng quay người lại chào.
Người đàn ông gật đầu với bọn họ, lúc anh ta cúi xuống, vẻ thờ ơ trong đáy mắt nhanh chóng được thu về.
Yến Tu bước vào trong văn phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Phương Xuyên kéo một cái ghế lại mời anh ta ngồi, bỏ qua những lời dạo đầu khách sáo, anh trực tiếp nói luôn: “Chúng tôi đang nghiên cứu vụ án của ông Tần Khai, lúc trước tôi có gửi tư liệu cho cậu rồi.”
Yến Tu gật đầu, vắt chéo chân, ngón tay dài trắng trẻo đặt lên đùi, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi đã đọc qua rồi, trường hợp của ông ta đúng là bị người ta trù ếm.”
Phương Xuyên tiếp tục nói: “Chúng tôi đã điều tra những mối quan hệ xã giao của ông Tần Khai rồi, tạm thời có hai người khả nghi, một là ông Chiêm Hồng Nghiệp, đây là đối thủ cạnh tranh của ông ta.
Người kia là ông Đổng Chính Hào, đối tác làm ăn có mối quan hệ rất tốt với ông ta.
Ông Đổng Chính Hào và ông Chiêm Hồng Nghiệp là anh em đồng hao, điều tra đến giờ cho thấy mối quan hệ giữa hai người này rất tệ.”
Điều tra viên vừa nãy đang định báo cáo nhưng chưa kịp nói giơ tay lên: “Cố vấn Yến, đội trường, em vừa nhận được tin, hôm qua Đổng Chính Hào vừa đến công ty chưa được bao lâu đã đột ngột quay trở về nhà, sau đó ông ta đổi xe với vợ, cuống quýt rời khỏi Khánh Thành.”
“Đi đâu?” Phương Xuyên vội hỏi.
Điều tra viên lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa rõ, hành tung của ông ta trong hai ngày này khiến người ta không tài nào hiểu nổi, liên tục di chuyển trên những tuyến tàu cao tốc khác nhau, và có vẻ như không biết chắc đích đến.
Hành vi này của ông ta, có vẻ như đang trốn tránh người nào đó.”
Phương Xuyên quay đầu nhìn Yến Tu, hỏi: “Cố vấn Yến, chúng ta có cần bí mật dẫn người về điều tra không?”.
Yến Tu đang trầm ngâm suy nghĩ, nghe thấy câu hỏi của Phương Xuyên bèn đáp: “Tạm thời chưa cần thiết, chuyện này có vẻ rất thú vị đấy.”
“Là sao?”.
“Lời nguyền gây ra cái chết của ông Tần Khai, cần phải ở một khoảng cách nhất định mới có thể hiệu nghiệm.” Anh quay đầu lại, trong ánh mắt thoáng mang theo vẻ hứng thú, “Cậu đoán xem, ông ta đang tránh thứ gì?”.
“Cậu cho rằng ông ta cũng đang bị trù ếm? Nhưng tại sao ông ta lại phải chạy trốn chứ, so sánh với triệu chứng của ông Tần Khai, thì người bình thường nên đến bệnh viện khám mới đúng chứ?” Phương Xuyên nghĩ đến số giấy tờ chẩn đoán bệnh tình của ông Tần Khai mà anh từng xem qua.
“Có lẽ, ông ta đã được ai đó mách nước cho.” Yến Tu ngả người tựa vào lưng ghế, “Trước tiên ta cứ điều tra ông Chiêm Hồng Nghiệp cái đã, điều tra xem những người có quan hệ huyết thống với ông ta, có ai chết không rõ nguyên do không.”.
Danh Sách Chương: