Không biết tại sao luôn cảm thấy vô cùng lo sợ, tựa như trước mắt sắp có chuyện không tốt phát sinh. Ở Âm Phủ tôi không có kẻ thù, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Đông Tử. Quay đầu nhìn lại, Hermes đang thong thả chậm rãi bay, tôi không nhịn được mở miệng thúc giục: "Nhanh lên, nếu không sẽ không kịp mất".
Hermes nhìn tôi, biểu cảm hết sức cổ quái. Giầy có cánh vỗ lên mấy cái, bay đến bên tôi. Trước khi tôi còn chưa nổi giận, hắn đã thong dong điềm tĩnh mở miệng: "Thật sự ngài muốn cứu người phàm kia".
"Nói nhảm, ngươi cho là ta ăn no căng bụng không có chuyện gì làm nên cắt cổ chơi sao!"
Hắn sờ sờ mũi: "Ta cảm thấy quả thực ngài rất lo lắng, nhưng lo lắng chưa đủ".
Thấy lông mày tôi dựng lên có dấu hiệu bắt đầu nổi giận, hắn khoát tay: "Dẫu sao, nhìn qua thần sắc của ngài không giống như đang lo lắng, còn tranh cãi cùng người đàn bà trước đây ngài ghen ghét. Dĩ nhiên, chúng ta đều biết, khi linh hồn của người phàm kia đến Âm Phủ, kết quả xấu nhất là không ngoài việc bị xóa sạch trí nhớ sau đó bị đưa đi chuyển thế. Tất cả số mạng của người phàm đều như vậy, đây là quy luật hắn phải tuân theo. Nhưng mà, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, dường như ngài chẳng qua lo hắn có hay không bị đối xử đặc biệt dẫn đến cuối cùng không thể chuyển thế, nhưng không hề để ý đến việc hắn bị xóa trí nhớ".
Vị thần truyền tin sống mấy ngàn năm mà mặt mũi vẫn giống y hệt thiếu niên tuyệt đối không có thiện chí với tôi: "Thật ra thì, ngài đang cố ý trì hoãn thời gian. Bởi vì từ thời khắc ngài lấy lại trí nhớ của Hera, tình yêu của ngài đối với hắn cũng tàn lụi theo. Ngài không thể nào lấy thân phận một người đàn bà chưa lập gia đình để yêu hắn, nhưng ngài lại cảm thấy thiếu nợ hắn, có lỗi với hắn, không cách nào chủ động nói cho hắn sự thật. Cho nên, bây giờ không phải rất tốt sao, hắn không có trí nhớ, ngài không cần phải lựa chọn, nói cho hắn biết sự thật tàn nhẫn, tất cả mọi vấn đề đều được giải quyết".
Hẳn tôi phải lập tức phản bác hắn, tôi nên phải cây ngay không sợ chết đứng nói bây giờ không có nghĩ như vậy, nhưng mà một khắc kia tôi lại không dám nhìn thẳng vào ánh mắt giảo hoạt của Hermes. Hắn có thể lấy được tín nhiệm của Zeus, cũng không phải chỉ dựa vào miệng lưỡi. Hắn là người bảo hộ ăn trộm và lừa gạt, rất giỏi nói dối. Cho nên, hắn có thể nhìn thấu tất cả lời nói dối không phải sao?
Tôi không hề nghĩ tới rời khỏi Đông Tử, nhưng quả thực tôi vì chuyện này mà phiền não. Dù là thật sự làm người phàm, tôi có thể cùng anh ấy ở chung một chỗ cũng chỉ là mấy thập niên ngắn ngủi, đối với một vị thần mà nói, quá ngắn ngủi, thoáng cái trôi đi mất. Cuối cùng anh ấy sẽ chết đi, mà tôi vẫn còn sống, hơn nữa đối với anh ấy vĩnh viễn mang nỗi nhớ nhung cùng phản bội hôn nhân, xấu hổ tiếp tục sống.
Dù ngoài miệng tôi nói không muốn làm thần, nhưng mọi người đều biết, kia chỉ là nói mà thôi, vĩnh viễn không bao giờ trở thành hiện thực. Cho dù bề ngoài giống loài người như thế nào đi nữa, nhưng thực chất bên trong tôi không phải là người phàm. Tôi ý thực được rằng làm một người phàm quả thực rất tốt, nhưng không có nghĩa là có thể mãi mãi chịu đựng mình co rúc trong cái thân xác yếu ớt nhỏ bé, mất đi tất cả thần lực, tuân theo ý trời, đem vận mệnh của mình giao cho cái đám thần linh tự cao tự đại coi người phàm như rác rưởi.
Mà tôi cũng là một kẻ chủ chốt trong đám thần linh tự cao tự đại kia. Tôi nguyện ý làm người phàm sống trọn vẹn hết kiếp này, nhưng tôi muốn giống như người phàm sa vào nỗi khổ của chuyển thế. Ở trong bóng tối của Âm Phủ nỉ non gào thét, sẽ khiến tôi phát điên mất.
"Ngài không trả lời câu hỏi của ta, ta coi như là ngài ngầm chấp nhận. Hera, bởi vì ngày thường ngài đối với ta cũng không tệ, nên ta khuyên ngài một câu. Chớ nên tiếp tục nữa, bất luận cuối cùng thế nào đi chăng nữa, ngài cũng phải trở về Olympus".
"Ta đã nhìn thấy cửa phòng xét xử rồi".
Giả vờ coi như không biết hắn đang nói gì, tôi nhìn thấy cung điện màu đen cao ngất ở phía xa, lẩm bẩm nói.
"Vô luận như thế nào, bất kể ta nghĩ ra sao, số mệnh của Hà Cảnh Đông cũng bởi vì liên quan tới ta mà bị ác ý sửa đổi, hắn sẽ không chết sớm. Không cần để ý đến việc có yêu hay không, ta phải giúp hắn sống lại, bởi vì đây là ta nợ hắn".
Nói xong, không quan tâm đến hồi đáp của Hermes, nổi gió bốn phía, nhanh chóng bay về phía trước. Khi bay được một đoạn khá xa, vẫn còn nghe thấy tiếng của hắn vọng lại từ phía sau.
"Thương hại và áy náy không phải là tình yêu, Hera, mong ngài đừng có nhầm lẫn mối quan hệ giữa hai người, bây giờ quay lại vẫn còn kịp".
Nhưng tôi đã đẩy cánh cửa phòng xét xử, cánh cửa nặng nề khép lại sau lưng, âm thanh của hắn bị ngăn cách bên ngoài, lặng lẽ không tiếng động.
Căn phòng rộng lớn trống rỗng, không nhìn thấy người xét xử, cũng không nhìn thấy quỷ chờ xét xử. Khó hiểu đi một vòng, không có bất kỳ cái gì xảy ra, linh hồn Đông Tử cuối cùng nhất định phải tới nơi này. Thế giới tự nhiên cũng tự nó có quy luật. Nếu như vị thần rất mạnh, có thể nhúng tay sửa đổi một ít, nhưng muốn công khai nghịch chuyển quy luật, sẽ bị số mệnh phản lại. Đông Tử vốn không phải chết vào lúc này. Tôi nhìn thấy số mạng trên người anh ấy bị cưỡng ép cắt đứt, liền biết có người động tay chân bên trong. Cứ coi như do chính Zeus làm, cũng không có khả năng cưỡng ép mang một linh hồn từ Âm Phủ đi. Hades tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ vị thần nào làm loại chuyện này.
Tôi ngỡ ngàng, không biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra. Nếu như linh hồn Đông Tử không ở nơi này, thì còn có thể đi đâu chứ?
Hóa ra thần linh cũng không phải toàn năng.
Đang đứng ngẩn người tại chỗ, bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh xuất hiện một bóng người lướt qua thật nhanh. Khi tôi đuổi theo, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng. Nhưng dù chỉ là bóng lưng tôi cũng tuyệt đối không nhìn lầm, nhất định là Đông Tử. Rất nhiều lần ở ban công nhìn anh ấy rời đi, tư thế dáng đi của anh ấy đối với tôi vô cùng quen thuộc.
"Đông Tử, dừng lại, dừng lại! Anh muốn đi đâu?"
Không kịp suy nghĩ tại sao Đông Tử bỗng nhiên xuất hiện, tôi rất sợ sau khi anh ấy chạy ra ngoài sẽ biến mất, vội vội vàng vàng đuổi theo. Nhưng anh ấy không quay đầu lại, vẫn chạy thật nhanh. Bây giờ anh ấy là quỷ, không cần dùng chân, muốn chạy như thế nào đều được.
"Hà Cảnh Đông, anh đứng lại đó, có nghe thấy không, em bảo anh đứng lại".
Chẳng lẽ anh ấy đã uống nước sông Lethe quên mất tôi là ai sao? Trong lòng nghĩ như vậy, vốn cho rằng sẽ bi thương thống khổ, nhưng không ngờ tôi lai cảm thấy nhẹ nhõm, không khỏi có chút chán ghét.
Hóa ra Hermes nói không sai, tôi luôn mồm luôn miệng nói mình phải sống cuộc sống người phàm Hàn Tiểu Nhạc, kết quả trong xương tủy vẫn là nữ thần Hera tùy hứng ích kỷ. Bất kể người khác đối với tôi vô cùng tốt, tôi đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên không chút nghi ngờ nào. Vì tôi, Hà Cảnh Đông gặp tai bay họa gió mà chết, nhưng trong thâm tâm tôi lại mong anh ấy uống nước sông Lethe rồi giúp anh ấy sống lại quay trở về, như vậy sẽ không phải mở miệng làm người ác, anh ấy tự nhiên sẽ quên tôi.
Muốn ói mửa một trận, tôi không muốn cũng phải thừa nhận, suy nghĩ của Hera chính là như vậy. Lúc nàng nhìn thấy thi thể của Hà Cảnh Đông đã toan tính tốt mọi thứ, truyền đi có thể lấy được tiếng tăm tốt, mọi người sẽ nói nàng là người trọng tình nghĩa, không hổ là nữ thần đại diện cho lời thề hôn nhân trung thủy.
Trời ơi, tại sao tôi có thể là một người đàn bà như vậy?
Nghĩ thì cứ nghĩ, tôi vẫn đuổi theo người đang chạy không ngừng phía trước, rốt cuộc lúc đi tới bờ sông Acheron, anh ấy cũng dừng lại. Quỷ hồn không thể đi qua bờ sông chia cắt hai giới âm dương.
"Đừng tới đây".
Anh ấy quả quyết nói, vẫn y như cũ quay lưng với tôi.
"Đông Tử, anh làm sao vậy? Là em, Hàn Tiểu Nhạc, em đến để đưa anh về nhà, anh không nhận ra em sao?".
Cố nén bất an trong lòng, dưới trạng thái không có ý thức, tôi ngấm ngầm tính kế anh ấy. Hera là một người đàn bà độc ác mưu mô nhưng không có nghĩa là nàng không sợ hãi khi đối mặt với chỉ trích. Vừa nghĩ tới ngay giây phút sau có thể bị Đông Tử chất vấn, tôi xấu hổ ngay cả ngẩng đầu cũng không dám, giọng nói run run.
"Hàn Tiểu Nhạc" Anh ấy chậm rãi nói, giọng nói lạnh như băng. Cả đời này tôi chưa bao giờ nghe thấy anh ấy dùng loại giọng điệu này nói chuyện với tôi. Anh ấy luôn ôn nhu, hòa nhã, vĩnh viễn kiên nhẫn bao dung mọi tật xấu của tôi. Không sai, người phàm Hàn Tiểu Nhạc kế thừa hoàn mỹ tính cách nóng nảy của Hera, hơn nữa não còn ngắn, thích ăn giấm chua, hay kiểm tra điện thoại của anh ấy. Nhưng anh ấy chưa bao giờ tức giận, ngược lại còn rất vui vẻ, cảm thấy đó là chứng minh tôi yêu anh ấy.
Tôi rùng mình, bất động đứng im tại chỗ, không dám tiến lại gần anh ấy.
"Nữ thần tôn kính, nữ thần vĩ đại, ngài đúng là tốt bụng".
Anh ấy gượng cười đau khổ, nhìn nước sông đang chảy cuồn cuộn, không quay đầu lại.
"Làm một người phàm hèn mọn, bị ngài xem thường giống như con kiến, lại vọng tưởng nói chuyện kết hôn với ngài, trở thành chồng của ngài, còn khoe khoang rằng sẽ khiến ngài hạnh phúc, chắc hẳn khiến cho người cười thầm trong lòng đến chết đi sống lại, cảm thấy tôi không biết tự lượng sức mình".
"Em không có! Em không có, em thật... Không có mà".
Càng nói càng nhỏ, tôi chột dạ, tôi thật sự có không nghĩ như vậy sao? Tôi thật sự không nghĩ tới, nữ thần và người phàm, căn bản là không thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ sao?
"Ngài đã có chồng, ngài đã kết hôn, ở đây tất cả mọi người đều biết". Anh ấy bình tĩnh nói, "Vậy tôi được coi là cái gì, là thú vui tiêu khiển lúc nhàn rỗi của nữ thần sao? Không biết biểu hiện của tôi có khiến cho nữ thần hài lòng không?"
Tôi che mặt, thống khổ không chịu nổi, trái tim thật sự muốn nổ tung. Mỗi câu anh ấy nói ra đều như đánh một roi xuống người tôi.
"Anh có tin hay không, thời điểm không có trí nhớ của Hera, em thật sự muốn sống cùng anh, chẳng qua là em... quên mất.. Hóa ra em đã sớm kết hôn..."
Những lý do nói ra chính tôi cũng cảm thấy quá nực cười, tôi quá ngạo mạn, chỉ nghĩ đến cảm nhận của bản thân, nhưng chưa bao giờ cân nhắc đến ý kiến của Đông Tử. Anh ấy chỉ là một người phàm, nhưng anh ấy cũng có tự tôn của mình. Một người đàn ông bình thường nếu biết hóa ra hôn thê của mình đã sớm là vợ của người khác, là mẹ của người khác, toàn bộ thế giới đều biết cuộc hôn nhân của nàng, anh sẽ nghĩ như thế nào chứ?
"Em có yêu anh không, Tiểu Nhạc?"
Đông Tử thấp giọng hỏi. Tôi muốn mở miệng, muốn trả lời: "Yêu". Nhưng nói ra chữ này, nhất định chính là một sự sỉ nhục. Tôi làm sao có thể lấy thân phận đã là mẹ của mấy đứa con nói tiếng yêu với một người đàn ông không phải chồng mình? Tôi là nữ thần bảo hộ lời thề hôn nhân, tôi không thể nào làm trái với sự thiêng liêng của hôn nhân.
"Thật xin lỗi, nhưng mà, khi đó, lúc em không nhớ gì cả, em thật sự muốn sống cùng anh. Dù là sau đó, em cũng chưa từng nghĩ muốn làm thần mà vẫn muốn làm người, tiếp tục sống cùng anh".
Chưa bao giờ tôi hạ khí thế đối với bất kỳ ai, nếu bị ai bắt gặp, nhất định sẽ cho là tôi điên rồi.
"Làm thế này được không? Tiểu Nhạc, nếu anh nói, anh yêu em, không muốn mất đi em, em có nguyện ý ở cùng anh không? Chúng ta không trở về mặt đất, ở lại Âm Phủ, coi như là em... Hắn cũng không thể làm gì được".
Đông Tử bình tĩnh nói, tôi sửng sốt.
Ở lại? Làm một người chết? Vĩnh viễn ở lại Âm Phủ?
"Em không muốn sao?"
"Em... Anh để cho em suy nghĩ một chút, để cho em suy nghĩ một chút...".
Tôi khó khăn trả lời.
Anh ấy bỗng nhiên cười lạnh.
"Suy nghĩ sao? Không cần suy nghĩ, có những lời này là đủ rồi, nếu không phải chính tai ta nghe được, ta cũng vĩnh viễn không tưởng tượng được. Vợ của ta, thần hậu của ta, chị gái vô cùng kiêu ngạo không bao giờ cúi đầu của ta, cũng sẽ thống khổ vì tình yêu, ai có thể tin! Nói cho ta, ai có thể tin!"
Tôi lui về phía sau, cảm thấy hít thở thật khó khăn: "Zeus, là ngươi, ngươi biến thành dáng vẻ của anh ấy..."
Hắn quay đầu lại, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt, trong nháy mắt ngay cả nơi vĩnh viễn không có ánh sáng mặt trời như Âm Phủ được chiếu sáng như ban ngày. Trong ánh sáng, tôi nhìn thấy trong con mắt màu xanh da trời bùng cháy hừng hực lửa giận, quanh thân sấm chớp rền vang, thiêu rụi mọi thứ xung quanh hắn.
"Đúng, nếu không làm sao ta có thể nghe được lời nói thật lòng của nàng, Hera, người vợ thân ái của ta! Từ khi nào nàng có thể vì một nam nhân mà khóc sướt mướt như vậy, thậm chí không do dự buông bỏ vị trí thần hậu mà ở lại Âm Phủ. Ta cho nàng thời gian, để cho nàng giải quyết hết việc này, rồi trở về bên cạnh ta. Chứ không phải để cho nàng cùng loài người hèn mọn nói chuyện yêu đương sinh ly tử biệt.
"Đông Tử đâu! Ngươi đã làm gì linh hồn anh ấy?"
Tôi thét lên hỏi.
Hắn cười nhạt, thoáng một cái đã bước đến trước mặt tôi, bắt lấy cằm tôi.
"Cục cưng, nàng đang lo lắng sợ rằng ta giết hắn, hoàn toàn hủy diệt hắn sao? Sẽ không, ta không phải là người tàn nhẫn như vậy. Chỉ là hắn nên đến nơi hắn cần đến, nàng vĩnh viễn đừng hòng gặp lại hắn. Ồ, nhìn dáng vẻ của nàng kìa, chẳng lẽ nàng hận ta, bởi vì ta để cho tình phu của nàng hoàn toàn cuốn xéo sao? Hera, bất kể những nữ thần khác làm những cái gì, nàng cũng vĩnh viễn không được tìm người đàn ông khác, không bao giờ! Ta không bao giờ cho phép nàng làm loại chuyện này!"
"Dựa vào cái gì, trước kia ngươi có vợ mà vẫn lén lút cùng tình nhân làm cái gì chứ, không phải bất luận từ trước cho đến nay ngươi vẫn vậy sao! Đó bất quá chỉ là một người thôi! Chỉ là một người phàm thôi!".
Hắn dữ tợn cười, không còn là kẻ ngồi trên ngai vàng của thần vương, mà ngược lại giống một con dã thú hung hãn. Tôi hoảng hốt suy nghĩ, đã bao lâu rồi không nhìn thấy hắn cười như vậy? Hắn chưa bao giờ là vị thần ôn nhu nho nhã. Quyền lực và ngai vàng đều do hắn đoạt được từ máu và lửa chiến tranh, hắn đạp lên vô số sinh mạng và thi thể mới đi được tới hôm nay. Hắn là hoàn toàn là một vị thần thích giết chóc bạo lực và chinh phục.
Cho nên hắn mới có thể ở trước mặt người khác đóng vai một vị thần vương uy nghiêm trang trọng, bởi vì hắn biết rất rõ ràng, mình là một vị thần như thế nào.
"Chỉ bằng việc nàng là người duy nhất ta thừa nhận, là nữ thần ngồi lên ngai vàng của thần hậu. Ta không cho phép nàng chà đạp nên uy quyền của thần vương, vĩnh viễn tuyệt đối không".