Cố Mộng Diệp không muốn nghe câu sau của Thẩm Nhạc Thần liền đi thật nhanh về lên tầng, hắn là ngại làm bóng đèn lắm.
Thẩm Nhạc Thần không vội trả lời câu hỏi của người bên cạnh, đáy mắt vẫn dõi theo bóng của Cố Mộng Diệp, thấy tên nào đó vừa mới xuất viện chân còn chưa vững đã đi nhanh về phòng, mi tâm khẽ nhíu nhẹ nhưng rất nhanh liền thả lỏng ra, đến ngay cả y cũng chẳng nhận ra.
Buổi chiều y có ghé qua bệnh viện liền biết tin Cố Mộng Diệp đã xuất viện từ sớm, lại được bác sĩ dặn dò ăn uống lành mạnh, không nên vận động mạnh, mà cái người nào đó được dặn là không vận động mạnh kia đang đi rất nhanh lên cầu thang.
Thẩm Nhạc Thần cất tiếng, nhưng không phải là trả lời câu hỏi của thiếu nữ xinh đẹp kia. "Đi chậm lại".
Căn nhà vào ban đêm rất im ắng vì thế mà giọng nói của Thẩm Nhạc Thần tuy không lớn, nhưng đủ cho cái người đang đi gần như chạy kia là Cố Mộng Diệp phải khựng lại, cảm nhận được uy lực của lời nói này liền không tự chủ được mà ngoan ngoãn đi chậm lại, dưới cái nhìn chằm chằm của người đàn ông phía dưới mà an toàn vào phòng đóng cửa lại.
Trong đầu Thẩm Thanh Thần chợt lóe lên một suy nghĩ: "Có nên lắp một cái thang máy để cho hắn tiện đi lên xuống không?". Nhưng rất nhanh y liền bị cái suy nghĩ này làm cho bật cười, thầm nghĩ bản thân mình điên rồi mới lo cho kẻ thù không đội trời chung đã hại y này.
Lúc này Thẩm Nhạc Thần mới chú ý đến người bên cạnh, vị thiếu nữ bị cho ăn bơ có chút khó chịu nhưng cũng chỉ một chút, cô không muốn chấp với kẻ bị bệnh nên không để trong lòng, thấy người đàn ông chú ý đến mình liền có chút cao hứng.
Hôm nay hai người gặp mặt nhau, cô được ông nội của Thẩm Nhạc Thần là Thẩm Mộ Nhạc dẫn đi xem mắt, sau đó ông nội lại bảo Thẩm Nhạc Thần đưa cô về nhà y vì giờ đã là nửa đêm con gái như cô đi về một mình không tốt, mà nhà cô lại rất có tinh thần gán ghép cô với y nên giả vờ như ngủ hết vì thế mà không ai bắt máy để mở cửa cho cô.
Nhà cô có quan hệ thân thiết với Thẩm gia, Triệu gia và Thẩm gia dù sao cũng là đối tác làm ăn lâu đời, vì thế mà nhà cô luôn muốn cô thân với anh em Thẩm gia, có thể nói nếu cô được gả vào nhà Thẩm gia chẳng khác gì môn đăng hộ đối, mà ông nội Thẩm lại rất thích cô thường xuyên hỏi cô thích đứa cháu nào của Thẩm gia, mà Thẩm gia ngoài hai anh em Thẩm Nhạc Thần và Thẩm Mộng Bạch ra thì chẳng còn ai trong nhà đủ khiến cô thích cả.
Nhưng để nói giữa hai anh em họ thì cô vẫn là thích Thẩm Nhạc Thần lạnh lùng ít nói đẹp trai hơn, nên muốn được làm thân với y.
"Phòng khách". Thầm Nhạc Thần nói xong cũng đứng lên không muốn ngồi lâu với cô nữa, cả ngày hôm nay y dù sao cũng rất mệt, vừa tan ca đã bị ông nội bắt đi xem mắt với Triệu Thi - vị thiếu nữ đang ngồi trên sopha, vì thế mà cũng lười nhiều lời với cô gái này.
Triệu Thi kinh ngạc vội đứng lên chạy lại gần Thẩm Nhạc Thần vội nói. "Em không quen ngủ phòng lạ, dù sao em với anh có quen biết nên ngủ phòng anh có khi sẽ quen hơn". Cô không tin người này lại từ chối một thiếu nữ xinh đẹp như cô, dù sao từ nhỏ cô đã rất được mọi người ưa thích vì giọng nói và khuôn mặt này nha.
Thẩm Nhạc Thần lại không động tâm với sắc đẹp trước mắt, vẫn mặt lạnh lên lầu. "Phòng của tôi chỉ cho phu nhân tương lai ngủ, cô và tôi còn chưa kết hôn đã chung phòng e là không hợp đi?".
Một lời này liền khiến khuôn mặt đang cười ngọt ngào của Triệu Thi đông cứng lại, ý câu nói này là muốn ám chỉ cô cả đời cũng chẳng thể nào làm phu nhân của Thẩm Nhạc Thần, hay hiện tại hai người chưa kết hôn nên nam nữ không thể ở chung?
Dù sao cô cũng không thích suy nghĩ tiêu cực, không muốn mối quan hệ này vừa mới bắt đầu đã kết thúc như vậy đi, nên cô chỉ cười cười rồi gật đầu giọng nói phát ra đầy ngọt ngào. "Vậy cũng được, nhưng em nhất định sẽ vào được phòng của anh~".
Thẩm Nhạc Thần không nói gì mặt lạnh chỉ về một căn phòng dưới tầng trệt cho cô, sau đó thản nhiên bước lên lầu về phòng của mình, nhà của y hai ngày sẽ có người đến dọn dẹp nên phòng ốc không bao giờ bám bụi khách đến nhà nếu muốn qua đêm là có thể vào ở.
Triệu Thi đen mặt, tại sao cái tên bệnh tật kia lại được cùng tầng với Thẩm Nhạc Thần còn cô thì phải ở dưới tầng trệt lạnh lẽo này? Giương đôi mắt nhìn Thẩm Nhạc Thần mở cửa đi vào phòng cô có chút không cam lòng mà đi về phòng khách lạnh lẽo như lãnh cung này.
Vừa vào phòng cô liền gọi ngay cho mẹ của mình, đầu dây bên kia rất lâu mới bắt máy mãi đến khi một giọng nói tầm trung niên vang lên, cô liền mở miệng than thở giọng có chút ủy khuất. "Mẹ~".
Bà Triệu bên kia nghe được giọng ủy khuất của con gái liền biết được đêm nay chẳng có chuyện gì xảy ra, đành thở dài hỏi. "Chiêu mẹ chỉ con không thành công à? Hiện tại đang ở đâu mẹ bảo người tới đón".
Triệu Thi bật cười, ngồi ở trên giường lưng dựa vào đầu giường, tay khẽ vân vê mái tóc xoăn dài màu hồng nhạt của mình. "Chiêu mẹ chỉ con thành công rồi, hiện tại con đang ở nhà Thẩm Nhạc Thần, con rể tương lai của mẹ~".
Bà Triệu nghe vậy thì cười ha hả, tấm tắt khen con gái. "Đúng là con gái của mẹ, vậy sao giọng của con lại ủy khuất như vậy nha, không phải đã vào được nhà người ta rồi sao?".
Triệu Thi nghe vậy thì có chút rầu rĩ, thở dài giọng nói có chút đáng thương. "Còn không phải con rể của mẹ sao? Lạnh lùng đến mức cho con gái của mẹ ngủ tầng trệt lạnh lẽo, còn mình thì lên tầng một ngủ! Mẹ không biết đâu căn nhà lúc mới vào âm u lắm đó, con còn tưởng bị anh ấy chơi khăm dẫn đi nhà hoang chứ!".
Bà Triệu nghe vậy bật cười, vội an ủi con gái. "Như vậy chẳng phải chứng tỏ con là người đầu tiên được vào nhà y sao? Nhà mà không có hơi người chứng tỏ rất ít khi có người vào ở nha".
Triệu Thi nghe vậy chưa mừng được bao lâu, liền nhớ đến người con trai xinh đẹp xuất hiện ở lầu một ban nãy khó chịu lên án nói. "Người đầu tiên gì chứ! Có người còn nhanh hơn con đã vào ở nhà của Thẩm Nhạc Thần luôn rồi kìa!".
Danh Sách Chương: