Đêm đã khuya, tẩm cung Hoàng hậu đột ngột có tiếng la, tiểu cung nữ chưa tỉnh hẳn, không nghe rõ Tố Hoà Thanh Dao nói gì, còn tưởng rằng nàng gặp ác mộng bừng tỉnh. Tiểu cung nữ vội vàng bưng nến từ bên ngoài vào bên trong màn mỏng trong suốt. Bỗng dưng, tiểu cung nữ cách phượng sàn vài bước thì ngừng lại, đôi mắt mở to, miệng cũng há ra vì cảnh tượng trước mắt.
Trên giường, tư thế của Cơ Phi Yên cùng Tố Hoà Thanh Dao dán sát cực kỳ. Nội y Tố Hoà Thanh Dao mở rộng ra, lộ ra cái yếm tú phượng tinh xảo. Trước mặt của nàng, Cơ Phi Yên đồng dạng xiêm y không chỉnh tề, ngồi đè lên người Tố Hoà Thanh Dao, một bàn tay bị Tố Hoà Thanh Dao nắm chặt, trên mặt biểu tình bất định, không nắm bắt được.
"Hoàng hậu nương nương..." Tiểu cung nữ đột nhiên muốn khóc. Nàng như thế nào lại nhanh chân chạy vào đây! Nàng không nên chạy vào! Bắt gặp một màn nương nương cùng Cơ phi vô cùng thân mật như vậy, cái mạng nhỏ này của nàng có lẽ sẽ mất. Không đúng không đúng, hẳn là có thể bảo trụ! Vì mạng sống, tiểu cung nữ làm hành động cho người ta dở khóc dở cười. Nàng bưng ngọn nến đứng tại chỗ vòng vo vài vòng, đôi mắt mở ra rồi lại dùng sức nhắm lại, thanh âm run rẩy nói: "Nô tỳ mộng du, nô tỳ mộng du. Nơi này nhất định không phải là nơi nô tỳ nên đến, Hoàng hậu nương nương còn đang chờ nô tỳ, phải chạy nhanh qua đó mới được..." Nói xong, tiểu cung nữ lảo đảo quay mặt muốn bỏ trốn.
"Đứng lại." Giọng Tố Hoà Thanh Dao lạnh như băng truyền đến, tiểu cung nữ bị doạ đánh rơi ngọn nến, quỳ trên mặt đất càng không ngừng dập đầu: "Hoàng hậu nương nương tha mạng, Hoàng hậu nương nương tha mạng! Nô tỳ không phải cố ý xông vào! Nô tỳ ở ngoài cung còn có mẫu thân đã hơn năm mươi, cầu Hoàng hậu nương nương khai ân, tha cho nô tỳ."
Tiểu cung nữ cầu xin tha thứ một trận làm cho Tố Hoà Thanh Dao không thể nói gì. Nàng bỏ tay Cơ Phi Yên ra, đem trung y đã bị cởi buộc lại, đoan chính ngồi ở trên giường, giống như cảnh tượng vừa rồi bất quá chỉ là một hồi ảo mộng: "Bản cung vấn tội ngươi khi nào? Đi, truyền Thái y đến đây chẩn mạch và chữa bệnh chứng cho Cơ phi."
"Bệnh chứng?" Tiểu cung nữ phản ứng lại, ánh mắt nhìn qua gương mặt tràn đây u oán của Cơ Phi Yên, trong lòng không khỏi nói thầm: Cơ phi nương nương bị bệnh chứng? Như thế nào bệnh chứng lại chạy đến tẩm cung của Hoàng hậu nương nương nha?
"Chớ hỏi nhiều, truyền Thái y đến chẩn mạch, chữa bệnh cho Cơ phi đi." Khi nói chuyện, Tố Hoà Thanh Dao dường như không có việc gì liếc mắt nhìn Cơ Phi Yên, thấy nàng tinh thần lúc thì tự nhiên, lúc thì ai oán, khoé môi không giấu được nụ cười yếu ớt, tâm tình thực tế không tồi. "Đúng vậy, gọi Thái y đi Chiêu Hoa cung bắt mạch cho nàng ta đi. Quá muộn, bản cung cũng nên nghỉ ngơi. Kêu hai người lại đây tiễn Cơ phi quay về Chiêu Hoa cung, bệnh chứng của nàng chưa lui, không thể nhiều lời với nàng, miễn cho tăng thêm bệnh tình."
"Tuân ý chỉ Hoàng hậu nương nương." Sinh mệnh không cần lo nữa đối với tiểu cung nữ là chuyện tốt, nàng gọi thái giám thủ vệ bên ngoài vào rồi cùng rời đi với Cơ Phi Yên, nhìn theo bóng dáng Cơ Phi Yên phong tư muôn vàn ly khai.
Tên đầu sỏ gây nhiễu loạn giấc ngủ rốt cục rời đi, ngọn nến bị tiểu cung nữ làm rớt lúc nãy cũng được một cung nữ khác nhặt lên để trên bàn tròn bên ngoài. Tố Hoà Thanh Dao dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, cơn buồn ngủ êm đẹp vì Cơ Phi Yên xuất hiện mà biến mất vô tung. "Cơ phi... Rốt cuộc có mục đích gì?" Nàng thấp giọng nỉ non, trong đầu nhớ lại đủ loại từ lúc gặp Cơ Phi Yên đến giờ.
Nhóm phi tần Hậu cung ít có ai an phận thủ thường, nhưng không có một Cơ Phi Yên minh mục trương đảm làm việc như vậy. "Nàng rốt cuộc muốn từ người mình lấy cái gì?" Tố Hoà Thanh Dao cảm giác sự tồn tại của Cơ Phi Yên càng ngày càng khó phân biệt, nàng mấy lần đoán động cơ của đối phương ở đâu, chỗ nào, nhưng lại không có chứng thật ngược lại phủ định. "Cơ phi..." Tố Hoà Thanh Dao chậm rãi mở to mắt, từ lúc ban đầu thỉnh an, mỗi hành vi của nàng cơ hồ đều hướng về phía mình, trực diện mà lại càng không cố uyển chuyển. Còn có lời nói không sao nói rõ được, kiếp trước kiếp này? Tố Hoà Thanh Dao lắc đầu, nếu Cơ Phi Yên không phải thật sự mắc bệnh chứng, vậy nàng hẳn là cố tình rình vị trí Hậu vị, có tính toán khác.
Cơ phi, Cơ Phi Yên. Nữ nhân này, cần cẩn thận gấp bội.
Tẩm cung Chiêu Hoa cách cung Hoàng hậu không xa không gần. Cơ Phi Yên được hai nô tài "hộ tống" trở lại tẩm cung của bản thân, bọn thái giám thủ vệ đều kinh ngạc đẩy cửa đi vào. "Các ngươi đều lui ra đi." Nàng khoát tay với mấy cung nữ hướng đến nghênh đón, căn bản không tính giải thích nàng như thế nào biến mất khỏi Chiêu Hoa cung.
"Thật sự là xui xẻo." Cơ Phi Yên biếng nhác dựa vào đầu giường, ánh mắt nhẹ lướt qua chung quanh. "Thanh nhi." Nàng hướng về một góc phòng, loáng một cái hiện ra một cái đầu tuyết trắng, một đạo bạch quang xẹt qua, viên tròn màu trắng tiểu hồ ly đảo mắt hoá thành hình người. Chỉ thấy nàng chải sơ bím tóc hai bên, một đôi mắt nhỏ, con ngươi hơi hơi nheo lại, hai má đô đô thịt khiến người ta muốn động tay vuốt ve một phen. "Ngô..." Thanh nhi mũm mỉm, bàn tay nhỏ bé cầm hai viên bánh ngọt, cắn một ngụm, nhân và bột bánh màu trắng dính đầy bên miệng, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
"Nương nương, ngươi gọi ta?" Thanh nhi đi đến bên chân Cơ Phi Yên, ngồi xuống dưới đất, tay trái lại đưa viên bánh ngọt lên cắn, nhai nhai vài cái, nàng lại đưa tay phải cầm viên bánh ngọt khác lên cắn một ngụm, quai hàm phồng to, bánh ngọt đầy trong miệng.
Cơ Phi Yên thấy nàng ăn cũng đáng yêu, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo hai má của nàng. "Chỉ có biết ăn thôi." Nàng nheo lại ánh mắt, trong đầu lộ ra gương mặt lãnh đạm ngàn năm băng sương của Tố Hoà Thanh Dao. Dụng tâm câu dẫn như vậy cư nhiên vô dụng! Cơ Phi Yên cảm thấy cho tới bây giờ mị công mà nàng kiêu ngạo đã không còn tác dụng, ý chí chiến đấu trong lòng đồng thời đã bị kích thích đến mức cao nhất, ngay cả phàm nhân còn không thể câu dẫn, tính dụ dỗ cái gì?
"Nương nương, ngươi nghĩ cái gì vậy?" Thanh nhi bắt lấy mấy viên bánh ngọt, tất cả đều ăn xong, vỗ vỗ tay đem bột trắng và nhân đường rơi vụn trên quần áo đều phủi xuống. Nàng ta hứng thú nhìn mặt Cơ Phi Yên suy đoán, thình lình lại đổ thêm một chậu nước lạnh vào: "Mới vừa bị Hoàng hậu đuổi ra khỏi phòng? Thanh nhi chỉ có thể đoán như vậy."
"Ân?" Cơ Phi Yên ngước xuống, đáy mắt không rõ ý cười. Nàng nâng tay lên, động tác mềm mại đáng yêu nhéo lấy hai má độn thịt của Thanh nhi, sau đó dường như không có việc gì ra sức nhào nặn, đến khi Thanh nhi đau ứa nước mắt, lắc đầu cầu xin tha thứ: "Nương nương, nương nương, Thanh nhi sai rồi, sai rồi." Rõ ràng là bộ dáng hài đồng ba tuổi, tâm trí lại cũng chưa lớn. Thoát khỏi bàn tay ngoan độc của Cơ Phi Yên, Thanh nhi rất tự giác ngồi xỗm xuống, vẽ vòng tròn trên đất thì thào không ngừng: "Mỗi lần đều lấy ta ra trút giận. Do ngươi không chịu thua kém thôi, còn muốn đánh chủ ý lên người Hoàng hậu, nằm mơ cũng phải thực tế một chút."
Xảo ngôn một hồi, Cơ Phi Yên nghe hết toàn bộ lời Thanh nhi "bất mãn nói". Nháy mắt nàng hướng đến đầu Thanh nhi, nghiêng người lấy tay giữ cái đầu Thanh nhi, cười nói: "Nha đầu ngươi, trong đầu chắc là có nhiều hiểu biết? Lại đây, nói cho ta nghe một chút đi, ngươi thông thạo cái gì? Nếu nói đúng, ta sẽ không trút giận lên ngươi nữa, còn mỗi ngày cho ngươi ăn bánh ngọt, như thế nào?"
"Bánh ngọt?!" Nhắc tới ăn, Thanh nhi tự nhiên nheo mắt lại, lộ ra thần thái sáng quắc. Chân chó quẩy đuôi phe phẩy, đầu cũng lắc lư, cực kỳ giống lão tiên sinh dạy học: "Nương nương nói lời phải giữ lấy lời, mỗi ngày cho ta ăn bánh ngọt. Ngô... Hoàng hậu nương nương là người tốt, Thanh nhi thật sự là không muốn nàng bị khi dễ."
Không nên hồ ngôn loạn ngữ nhiều như vậy. Cơ Phi Yên hiện ra ba cái đuôi to quấn thành bánh quai chèo, hơn nữa trìu mến vuốt ve. Mỗi một cái đuôi, đều mang theo tình cảm ôn nhu thân mật: "Thanh nhi nói sai rồi, nàng cũng không phải người tốt. Ngươi là yêu, kiếp trước của nàng là Thượng tiên Thiên giới. Tiên - Yêu không cùng tồn tại, từ trước tới nay tranh đấu không ngừng." Nghĩ đến chính mình cũng là tiên, Cơ Phi Yên dời tầm mắt, đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm cái đuôi tuyết trắng của mình, "Đương nhiên, tộc của chúng ta không giống với bọn yêu quái khác."
"Thượng tiên thì sao! So với thân phận nương nương càng tôn quý hơn nhiều!" Thanh nhi ngưỡng cổ, cười tủm tỉm, vươn bàn tay nhỏ bé thịt nộn: "Nương nương, bánh ngọt của ta, Thanh nhi đói bụng."
Bàn tay đáng yêu như búp bê đòi ăn, có ai nhẫn tâm cự tuyệt đây? Huống chi Cơ Phi Yên đã nói, tự nhiên không nuốt lời. Nàng hướng đến bàn tay đang mở ra của Thanh nhi, bàn tay trống rỗng như vậy bỗng xuất hiện hai cái bánh ngọt tròn xoe tuyết trắng. Thanh nhi thấy, nhanh tay bắt gọn nó, phải một ngụm, trái một ngụm ăn liên tục: "Ngô... Ăn ngon, ăn ngon thật!"
"Ngươi thật đúng là tham ăn." Cơ Phi Yên nhìn nàng, cái đuôi nhọn quét tới quét lui hai bên má: "Hồ tộc chúng ta cho tới bây giờ đều là tướng mạo bất phàm, hoá thành hình người lại tuyệt mỹ vô song. Nhưng thật ra là ngươi, cả ngày chỉ lo ăn, ngay cả nguyên bản hồ ly cũng không giống. Sợ sẽ có ngày Miêu tộc lâu la lấy ngươi thành vợ của bọn họ?" Nàng cười, Thanh nhi kia gương mặt độn thịt, làm sao có một chút bộ dáng giống Hồ tộc.
Bị Cơ Phi Yên nói như vậy, Thanh nhi cũng không giận. Nàng đem bánh ngọt nhét hết vào miệng, mơ hồ nói không rõ: "Thanh nhi mới không làm vợ Miêu tộc, Thanh nhi phải gả cho người làm bánh ngọt. Ngô, nương nương chí hướng cao, Thanh nhi tự nhiên không thể so bì, nhưng nương nương cũng đừng quên rằng, Hoàng hậu chung quy là nữ nhân. Sử dụng biện pháp câu dẫn nam nhân trên người nàng, không dùng được!"
"Nam nhân nữ nhân, người nào không phải câu dẫn tới?" Cơ Phi Yên cười nói, trong đầu thật ra cũng hiểu được đạo lý. Tố Hoà Thanh Dao cùng nam tử, nữ nhân trên thế gian này đều bất đồng, để nàng động tâm, chỉ dựa vào câu dẫn là không thể thực hiện được. Nghĩ đến, nàng rất xem nhẹ định lực Tố Hoà Thanh Dao, cũng đem chuyện này nghĩ quá mức đơn giản.
"Ta là nương nương sẽ không câu dẫn." Thanh nhi vỗ vỗ bụng, đứng lên, bàn tay nhỏ chấp sau lưng, bước đi thong thả trước giường, nói: "Nương nương muốn câu dẫn Hoàng hậu, trước phải đem hai chữ câu dẫn buông đi. Thanh nhi cảm thấy, nương nương nên cùng Hoàng hậu tạo quan hệ tốt, trong cung, nhóm nương nương đều có ít nhất một sở trường, cũng đều có tâm thân cận Hoàng hậu, nhưng không có ai thành công. Nương nương, nên tránh nặng tìm nhẹ!"
Cảm tình nói nửa ngày, là nói cho nàng tránh nặng tìm nhẹ? Cơ Phi Yên nheo mắt, tươi cười lộ ra một tia nguy hiểm. "Ngươi ẩn nấp trong cung lâu như vậy, biết nhiều hơn ta không ít. Như thế nào? Thanh nhi muốn ta giúp ngươi giảm béo hay không? Dù sao Thanh nhi nên khôi phục tướng mạo Hồ tộc, cũng là tránh nặng tìm nhẹ... Hử?"
Thanh nhi không ngốc, tự nhiên nhận thấy bầu không khí chung quanh không ổn. Nàng lui về sau vài bước, trước khi Cơ Phi Yên ra tay thì nhanh như chớp hiện nguyên hình chạy ra ngoài. Chỉ để lại một câu thoả hiệp quanh quẩn bên tai Cơ Phi Yên: "Nương nương đừng tức giận, đừng tức giận, Thanh nhi đi tẩm cung Hoàng hậu, toàn tâm toàn lực... Trợ giúp nương nương hoàn thành tâm ý."
Danh Sách Chương: