Thời Bạc Y đồng ý, nhưng vừa quay đầu là quên mất, vô cùng hưng phấn chạy như điên đến phường lý, chẳng khác gì cún con được đi chơi.
Để đề phòng tên ngốc này có chuyện, Hạ Hàm Tử không còn cách nào cũng phải chạy như điên cùng hắn.
“Tiểu Y.” Hạ Hàm Tử bắt lấy hắn, ôm vào lòng “Đừng chạy lung tung.”
Thời Bạc Y vui vẻ ôm cổ y: “Tiên sinh ta chưa đến nơi này bao giờ, chơi thật vui.”
Không phải chưa từng đến, chẳng qua là không nhớ thôi.
Hạ Hàm Tử cắn hắn một cái cho đỡ giận rồi mới thả người ra: “Không được chạy lung tung, nắm tay ta.”
“À..” Thời Bạc Y ngoan ngoãn đáp một tiếng, cẩn thận nắm tay Hạ Hàm Tử, đi sát bên y, đôi mắt tò mò nhìn xung quanh vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Hạ Hàm Tử kéo hắn vào phường lý đi quanh hoa viên vài vòng rồi vội rời đi.
Chỉ một thời gian ngắn như vậy mà ngẫu nhiên gặp hơn mười đệ tử ăn mặc trang điểm lộng lẫy của Hợp Hoan tông. Những đệ tử này sau khi điều giáo tốt sẽ đưa đến phường lý, cũng không biết hai người Thời Bạc Y. Lại cứ ngỡ Hạ Hàm Tử là khách nhân, còn Thời Bạc Y là đồng môn, vì thế không ngừng quăng mị nhãn về phía y.
“Là của ta!” Thời Bạc Y mỗi lần thấy có người đến đều kích động ôm Hạ Hàm Tử, giống hệt thú nhỏ tức giận bảo vệ đồ ăn của mình.
Hạ Hàm Tử hết cách, ôm hắn hôn một cái: “Đừng sợ, Tiểu Y đừng sợ.”
“Bọn họ thật đáng ghét.” Thời Bạc Y quyết định chán ghét nơi này “Chỗ này chẳng có gì tốt cả.”
“Được, chúng ta về thôi.”
“Nhưng mà…” Thời Bạc Y nghe vậy thì do dự “Ta vẫn chưa đến phía trước.”
Vẫn đi chung quanh hoa viên cùng mấy tiểu lâu tinh xảo, nhưng tiền viện có một đại lâu huyên náo vô cùng, Thời Bạc Y rất muốn đến xem.
“…” Hạ Hàm Tử đau đầu “Đằng trước còn rất nhiều người muốn cướp đệ với ta.”
Đáy mắt hắn dâng lên một tầng nước mỏng: “Tiên sinh, ngài không cần ta nữa sao?”
Một câu lại chọc ngay vào tổ ong vò vẽ, lần này Hạ Hàm Tử dỗ sao cũng không được. Chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý dẫn hắn tới tiền viện để dời đi lực chú ý của hắn.
Nhưng Thời Bạc Y cũng không ngốc như vậy, hắn hỏi: “Nếu như bọn họ cướp người của ta thì sao?”
Hạ Hàm Tử suy nghĩ một chút: “Chúng ta ẩn thân đi nhìn họ, bọn họ không thấy ta sẽ không cướp ta nữa.”
Nghe như vậy Thời Bạc Y vui vẻ. Vừa vào hoa lâu thì chạy như điên, lên đài (bục sân khấu) ngó một cái rồi lại chạy lên cầu thang. May mà ở đây không có ai có thực lực cao như Hạ Hàm Tử, thế nên chưa phát hiện Thời Bạc Y đang ẩn thân.
“Tiên sinh!” Thời Bạc Y dựa vào lan can tầng hai truyền âm cho Hạ Hàm Tử: “Ngài mau tới đây.”
Đến khi Hạ Hàm Tử lên đến nơi hắn liền chạy dọc khắp hành lang, lúc thì ngó qua khe cửa, lúc thì lại nhìn đồ bài trí trên hành lang, một khắc cũng không dừng.
“Tiên sinh, đó là cái gì?” Thời Bạc Y chỉ vào khe cửa, cách lớp vải mỏng có thể nhìn thấy một tu sĩ vẻ mặt đạo mạo* cầm ngọc thể đẩy mạnh vào cơ thể một đệ tử, nam đệ tử kia rên một tiếng vừa vui sướng vừa thống khổ.
Đạo mạo nghiêm trang ( 道貌岸然的): Ý mỉa, giống Lưu manh giả danh tri thức
Hạ Hàm Tử biến sắc, vội che mắt Thời Bạc Y.
“Ngoan, Y Y đừng nhìn.”
Thời Bạc Y bị thanh âm mất hứng của y dọa, ngây ngốc gật đầu, co lại vào lòng Hạ Hàm Tử, đầu chôn trong ngực y: “Ta rất ngoan, ta không nhìn, tiên sinh ngài đừng tức giận.”
Hạ Hàm Tử xao đầu hắn, phát hiện ngữ khí của mình đã làm hắn sợ.
“Ta không tức giận, chúng ta về thôi, có được không?”
Thời Bạc Y buồn bã đáp một tiếng, bị Hạ Hàm Tử ôm đi.
Cách một cánh cửa, nam đệ tử vẫn đang đau sướng đan xen. Người này chính là một trong những tân đệ tử được Tả hộ pháp cố ý đưa cho mấy khách quen điều giáo, nói là đệ tử mới bướng bỉnh cần họ điều giáo một chút. Khách nhân cũng cảm thấy loại điều giáo này tương đối thú vị, vì vậy liền gật đầu đồng ý.
Tên đệ tử này cũng khá xui, gặp phải một kẻ không thích dùng thuốc. Những kẻ bị điều giáo đều thích dùng thuốc, như vậy mới có thể tự lừa gạt bản thân, bởi vì trúng thuốc mới bày ra loại mị thái này. Mà kẻ này lại vô cùng am hiểu khơi gợi ra dục vọng của con người, những ai qua tay hắn đều không có cách tự lừa gạt bản thân, chỉ có thể tuyệt vọng mà chấp nhận hiện thực.
Đã đến Hợp Hoan tông, hoặc là bị người khác chơi hoặc là chơi người khác, còn làm biểu tử lập đền thờ thì đừng bao giờ nghĩ tới.
Tả hộ pháp bình tĩnh liếc gian phòng bay ra tiếng rên rỉ ám muội, trong lòng có chút cảm khái.
Gian tế lần này không tốt, quá kém cỏi, trong môn phái chính đạo không còn ai sao?