Thiệu Mỹ Lâm nghe thấy thế liền chảy nước miếng, trong mắt Tần Hâm cũng hiện lên một mạt ánh sáng, hai người trăm miệng một lời kêu lên: "
Thế thì phải ăn món quá phức tạp."
Thiệu Hoa nhìn thần sắc hai đứa bé, cong khoé miệng lên: "
Muốn ăn cũng được thôi, chờ hai đứa lúc nào thi được song bách (hai môn đều được 100 điểm), hoặc nhận được giấy khen thì sẽ nấu cho mấy đứa ăn."
Thiệu Mỹ Lâm vươn ngón út ra: "
Mẹ nói rồi đấy nhé, chờ con thi được song bách mẹ phải làm toàn cua yến cho con ăn."
Thiệu Hoa ngoéo tay với cô bé, nhìn sang ba đứa còn lại: "
Ba đứa cũng thế, thi được song bách là có thể gọi một bữa tiệc lớn."
Tần Hâm méo miệng, nó mới 4 tuổi, muốn thi được song bách thì cũng là chuyện hai năm nữa, không khỏi đả kích Thiệu Mỹ Lâm: "
Cậu đừng đắc ý vội, mẹ cậu nấu ăn khẳng định rất khó ăn."
Thiệu Mỹ Lâm liếc mắt xem thường nó: "
Không ăn được nho thì nói nho xanh."
Mua xong thịt Tần Hâm muốn, cũng thuận tiện mua gia vị và một ít nồi chén gáo bồn cùng gạo và mì. May mắn là Tiểu Hồ lái xe, nếu không bốn mẹ con bọn họ cũng không dọn về nổi.
Tiểu Hồ mở cửa xe việt dã, một đường chở thẳng các cô tới khu nhà hai tầng, dừng trước cửa một căn nhà trong đó: "
Chị dâu, tới rồi."
Thiệu Hoa giương mắt đánh giá căn nhà mới của cô.
Nhà lầu hai tầng màu trắng, phía ngoài dây leo xanh lục bò ra đầu bờ tường, trước cửa có một cái hộp thư, cổng chính là hàng rào gỗ đơn giản.Đẩy cửa đi vào trong sân, thấy ngập tràn màu đỏ nhạt của hoa nguyệt quý, còn có màu trắng của cửu lý hương, một cỗ hương khí ập vào mặt.
Thiệu Mỹ Lâm điệu đà, hái một đoá nguyệt quý màu hồng nhạt xuống cài vào sau tai, đứng trước mặt Thiệu Hoa và Thiệu Mỹ Thiền uốn a uốn éo: "
Mẹ, lão tứ, hai người nhìn con có đẹp không?"
Thiệu Hoa: "Đẹp, đẹp, đẹp. Khắp cả đảo Hoàng Nhi con là đẹp nhất."
Thiệu Mỹ Lâm bĩu môi: "
Mẹ gạt người, hoa này héo hết cả rồi."
Thiệu Hoa nhìn kỹ lại, không phải chứ, hoa trong viện đều đã héo khô rồi.
Tiểu Hồ ngượng ngùng gãi gãi ót, Tần Lệ đi ra ngoài hơn một tháng, căn nhà hai tầng này là do cậu ta chăm sóc, ngày thường vẫn đi lại quét tước, tưới hoa.
Bất quá dù sao cậu ta cũng là một người đàn ông, loại chuyện dưỡng hoa chăm cỏ gì đó thật sự không ứng phó nổi.Đi vào nhà, lầu một là phòng khách, chỗ ngoặt phòng khách là phòng bếp và WC, từ phòng khách và phòng bếp đều có đi thẳng vào sân. Lầu hai thì có bốn phòng tất cả.
Trong nhà chỉ có một ít gia cụ cơ bản, nhìn có chút quạnh quẽ.
Thiệu Hoa: "
Tiểu Hồ, cậu cứ để đồ xuống đó đi, còn lại chị sẽ tự sắp xếp"
Muốn rót cho Tiểu Hồ chén nước lại đi, đáng tiếc vừa nãy trong sân cô đã nhìn qua, hai lu nước trong viện đều cạn khô.
Tiểu Hồ lắc đầu: "
Thế sao được chị dâu, để em đi xách nước, chẻ xong củi cho chị rồi về ạ."
Thiệu Hoa cũng không khách khí với cậu ta: "
Vậy chị cảm ơn nhé."
Tiểu Hồ đi chẻ củi múc nước, Thiệu Hoa lấy cà tím trong túi ra đưa cho Thiệu Mỹ Lâm: "
Còn nhớ phải rửa thế nào không?"
Thiệu Mỹ Lâm một tay bắt lấy cà tím, một tay cầm mướp hương, chống nạnh nói: "
Nhớ rõ ạ, ngâm hai lần rửa ba lần."
Thiệu Hoa gật đầu. "Đợi lát nữa mẹ vo gạo xong rồi để lại nước cho con, con dùng nước vo gạo rửa sẽ càng sạch sẽ."
Cô tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh đã vo xong gạo, bưng một chậu đầy tràn nước vo gạo ra ngoài sân, gọi to: "
Lão nhị."
Thiệu Mỹ Lâm nắm tay Thiệu Mỹ Thiền lộc cộc chạy tới: "
Dẫn theo lão tứ cùng nhau rửa, trông em không để chạy loạn lung tung, đúng không?""
Thông minh." Thiệu Hoa không tiếc lời khích lệ. "
Còn có lúc rửa nhớ cần thận một chút, đừng làm ướt quần đấy."
Thiệu Mỹ Lâm xua tay. "
Con biết rồi."
Giao nhiệm vụ cho hai chị em xong, Thiệu Hoa liền tiến vào phòng bếp bận bịu.
Cái gọi là cá ba món chính là dùng xương cá hầm canh, thịt cá làm cá viên, vảy cá lại làm một món khác.
Cá trắm cỏ cô không cạo sạch vảy xuống, giờ đặt cá nằm lên thớt, dao phay bay múa, chưa tới một lúc sau liền đánh những cái vảy lớn bằng ngón tay cái xuống đặt bên trong cái chén nhỏ.
Xương cá tách ra, cùng một chút thịt cá, đậu hũ và dưa chua hầm thành canh, thịt cá băm nhuyễn, trộn thêm ít tinh bột và gừng, nêm ít gia vị, đảo đều với nhau rồi nặn thành viên.
Khói bếp vừa bốc lên, cửa phòng bếp liền dò ra một cái đầu nhỏ.
Tần Lỗi ngó nửa đầu ra, giọng nhỏ như đuổi muỗi: "
Dì Thiệu, có cần cháu giúp gì không.."
Danh Sách Chương: