• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất chợt, một bàn tay khẽ lay bà dậy. Bà giật mình choàng tỉnh thấy cái Chi lo lắng đứng ở bên giường. Nó hỏi: “Dạ bà, bà sao thế ạ?”

Bà hoảng hốt sờ khắp người mình, từ cổ chân tới cổ, rồi lại run rẩy bấu víu lấy cái Chi: “Mày… mày có thấy… có thấy ai đè lên bà không…?”

“Dạ đâu có đâu bà. Con nghe tiếng bà la nên mới chạy lên xem.” Cái Chi bối rối nói. Chắc là bà lại gặp ác mộng. Nhưng biểu cảm của bà dọa nó cũng sợ theo.

“Mày… mày rót cho bà miếng nước.” Bà thở gấp, đặt tay lên ngực ho sù sụ như thể vừa bị bóp cổ thật. Giờ chỉ mong trời mau sáng, chỉ mong mợ đưa được thầy giỏi về.

Đêm đó bà lại mất ngủ, cơn ác mộng như lặp đi lặp lại sắp làm bà phát điên lên. Qua mấy ngày mà bà gầy đi trông thấy, tính tình cũng cáu gắt hơn. Mà con hầu mới đổi lên hầu bà lại không biết ý càng làm bà bực mình thêm. Bà muốn kêu con Lành, cơ mà giờ nó là mợ tư, tính tình cũng chẳng còn ngoan hiền dễ bảo như hồi đó. Mới qua hai ngày mà nó đã lên mặt chị ả, làm giọng chủ nhà làm mấy đứa gia nhân ghét lắm. Giờ nó là mợ, nó chỉ cần lấy lòng cậu chứ cũng chẳng cần luồn cuối như trước, nó lên mặt ngay. Bà gọi nó hầu nó đâu có nghe, còn chỉ tay năm ngón vào mấy con hầu mà hỏi: “Thế cái nhà này nuôi chúng bây cho tốn cơm tốn gạo thế à? Nuôi một đám thế kia mà chẳng đứa nào hầu bà được hay sao mà phải để mợ hầu?”

Bà thở dài, coi bộ bà chọn lầm người rồi. Nó có ngoan hiền chi đâu!

Đến chiều ngày hôm sau, mợ về. Theo cùng mợ là một ông thầy mặc đồ màu nâu sẫm, để râu quai nón nhưng trông cũng không già lắm. Dáng người ông ta hơi nhỏ và cái nón che đi hơn phân nửa trán, còn đeo kèm một cặp kính che hết mắt. Ông ta theo sau mợ, thẳng lưng và nhìn khắp nhà, thấy mợ hai mợ tư ra cửa nhìn cũng chẳng thèm đoái hoài tới. Chỉ tới lúc thấy ông bà với cậu ra mới vái chào một tiếng.

“Dạ thầy, mời thầy vào nhà.” Bà mời, ông ta gật đầu theo sau. Vừa vào nhìn bàn thờ gia tiên rồi nhìn quanh nhà chính, ông ta liền hỏi: “Trong nhà có người mới mất, còn chưa đến mươi ngày mà không treo cáo phó hay hương khói gì à?”

“Dạ…” Bà ậm ờ không nói rõ rồi lại lén hỏi mợ: “Con chưa nói với thầy chuyện trong nhà à?”

“Dạ chưa mẹ ạ. Con muốn xem thử thế nào.” Mợ đáp.

“Vong nữ nặng đấy, oán khí nặng lắm. Nó mà báo thù được thì cũng không phải chỉ một người đâu.” Ông thầy nói tiếp. Mợ hai vội vàng lên tiếng: “Thế có cách nào diệt nó không thầy? Mà thầy chớ có vẻ ra vụ xung hỉ đuổi tang nhé. Nhà ta mới xung hỉ đấy thôi, nhưng chả có tác dụng gì cả, con quỷ nó càng quấy thêm. Chẳng biết là cách sai, hay là xung hỉ sai người nữa.”

Vừa nói, mợ ta vừa liếc nhìn mợ tư, chán ghét ra mặt. Tối hôm qua cậu cũng ở buồng nó vui vẻ cả đêm, mợ ta vừa tức vừa sợ, cả đêm chẳng ngủ nổi.

“Xung hỉ sao mà đuổi được, nó chỉ đuổi được cái không khí u ám chứ sao mà đuổi được tà ma.” Thầy nói.

“Thế có đuổi được con ma đi không hở thầy?” Bà hỏi.

“Được thì được, nhưng hơi mất thời gian.” Thầy trả lời.

“Không sao, thầy cứ ở lại đây, nhà tôi lo ăn lo ở cho thầy.” Ông trả lời. Cứ giữ lại trong nhà, có thể mấy người trong nhà mới an tâm được. Vững tin rồi có khi con ma nó không hù được nữa cũng nên.

Thế là thầy Tư được giữ lại trong nhà, ở trong gian sau. Thầy nói thầy vốn xuất thân tu hành, lại cần luyện bùa ngải này kia cần chốn yên tĩnh nên chỗ của thầy được bày trí ở xa tít tắp, rèm kéo che kín mít. Chuyện mấy người hành nghề này thích biệt lập một mình cũng chẳng có gì mà hiếm lạ cả.

Đêm hôm đó, chả biết có phải tại thầy về hay không mà quả thực đêm ấy chẳng có ai nhìn thấy cái vong nữ nữa. Nhưng không có nghĩa là nó không tới. Trên khung cửa sổ trong phòng ngủ của bà còn mắc lại một mảnh vải màu đỏ, trên chấn song còn lưu lại vết máu đã khô. Thầy Tư thấy thế mới đưa cho bà một lá bùa, bảo: “Bà dán ngay cửa sổ, sắp tới cũng đừng mở cửa ra cho tới khi yên chuyện.”

Bà nghe theo. Cửa sổ phòng bà nhìn ra sau vườn, nơi có trồng vài thứ cây linh tinh như tắc, cam, xoài, dừa lộn xộn với một cái giếng đã cạn khô. Trước, lúc cái giếng còn nước, mấy đứa gia nhân hay ra đó gánh, cây cối cũng quang đãng lắm. Mà từ lúc cái giếng ấy cạn thì chẳng đứa nào ra, chỗ đó um tùm âm u như một đám rừng, là chỗ hẹn bí mật của mấy đứa gia nhân tư tình với nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK