27.
Được rồi, tôi thừa nhận, do tôi quá ngây thơ.
Hôm sau lúc chuẩn bị ra ngoài, lần đầu tiên trong đời tôi quyết định soi gương trước khi ra ngoài, sau đó tôi quyết định lựa bộ đồ khác.
Đến lúc ra ngoài rồi, tôi vân vê làn váy, thầm nghĩ tốn thời gian thay bộ váy mới có phải là hơi làm quá rồi không.
Nhưng mà cũng tới nơi rồi, giờ về thay đồ cũng không kịp nữa.
Lúc đẩy cửa bước vào văn phòng, Cố Kham không có ở đó, tôi cũng không muốn khơi khơi gửi tin cho hắn làm gì, cho nên cứ thế qua chỗ mình ngồi sắp tài liệu.
Lúc Cố Kham tới, tôi đang gật gà gật gù mắt nhắm mắt mở trên ghế, nhưng nghe tiếng hắn đẩy cửa vào, đột nhiên tôi tỉnh như sáo.
Như thể gặp đại địch.
Tôi cũng chỉ dám ngẩng đầu nhìn Cố Kham một cái, sau đó lại yên lặng cúi đầu làm việc tiếp.
Hắn không nói gì, ngồi vào chỗ của mình
Hai đứa tôi lại vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, bắt đầu yên lặng làm việc của mình giống như lúc trước.
Tôi cầm con chuột trong tay, vốn dĩ tôi muốn cách xử lý khác cơ, nhưng giờ thấy Cố Kham tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tôi thấy rất khó chịu.
Hắn chủ động cơ mà!
Lỡ như tôi không có cảm tình với hắn, thì hắn làm vậy có khác gì lưu manh đâu!
Bây giờ còn có thể thoải mái ngồi làm việc như vậy nữa! Hứ!
Tức quá, tức quá đi mất thôi!
Tôi tức tối nhấp chuột thật mạnh, Cố Kham bèn bỏ tài liệu trên tay xuống, sau đó tôi thấy hắn bước tới trước mặt tôi.
28.
"Thực sự không định tâm sự gì với anh luôn hả?"
Cố Kham chống tay lên bàn tôi, tôi ngước lên nhìn hắn.
"Tâm... tâm sự gì cơ?"
Nghe được câu này, đột nhiên hắn cong môi nở nụ cười, đầy khí chất công tử văn nhã.
"Tâm sự chuyện gì ấy à? Bé cóc, đương nhiên là tâm sự về nụ hôn đầu của anh rồi."
Đó là nụ hôn đầu của Cố Kham, nhưng cũng là nụ hôn đầu của tôi mà!
Nhất thời tôi không biết phải nói gì với hắn, chẳng lẽ lại nói, đều lớn cả rồi, hôn một cái thôi chứ có cái vẹo gì đâu à?
Thế không được, nghe lỗ mãng quá, hơn nữa chính tôi đâu có thấy là không có cái vẹo gì.
Ngay lúc tâm tư của tôi sắp bay lên tới trạm vũ trụ Deep Space Nine(*) luôn rồi, thì đột nhiên Cố Kham đưa một tay giữ lấy tôi, cúi xuống nhìn sâu vào mắt tôi.
Một tay khác thì xoa nhẹ đuôi mắt tôi.
"Lẽ nào em thật sự không nhận ra tình cảm của anh với em? Bé cóc, đây quả thực là một thất bại cay đắng của anh đó bé biết không?"
"Anh... anh... anh theo đuổi em à?"
Cố Kham mỉm cười, cười đẹp trai hết nấc, nếu như giờ hắn bảo bọn mình hẹn hò đi, nói không chừng tôi ngơ ngơ ngác ngác đồng ý luôn ấy chứ.
Nhưng may quá hắn không nói vậy.
"Không theo đuổi em thì mắc mớ gì ngày nào cũng gọi em tới đây, không theo đuổi em thì mắc mớ gì ngày nào cũng đi ăn với em, đưa em về ký túc xá?"
Tôi ấp úng: "Em tưởng anh sợ em trốn không tới làm culi trả nợ."
Bàn tay vừa vuốt ve khóe mắt tôi bỗng đổi hướng bóp mỏ tôi, lại còn bóp cho mỏ tôi chu lên như con cóc.
"Nếu là nguyên nhân đó, lúc thấy em ngồi bên vệ đường, anh gọi điện thoại cho bạn em tới đón luôn chứ mắc gì phải nhọc lòng mất sức cõng em về chứ."
Khá lắm, tôi biết ngay hắn không phải người yêu thương động vật mà, hóa ra là nhằm vào tôi.
Danh Sách Chương: