Các cô gái trên weibo chả cẩn trọng tí nào, toàn là hối thúc tôi viết truyện ngắn, tôi thực không hiểu a.
Tại sao luôn muốn tôi làm những việc hại não phí lực như thế này chứ, có biết như vậy làm tôi rất khó ngủ không hả.
Sau khi viêt truyện ngắn tôi thường đặc biệt đói bụng, tôi từng vào lúc ba giờ đêm: bởi vì đói quá nên tôi liền gặm đỡ gói Thống Nhất Lão Đàn…
Kết quả phát hiện… Có chút ngọt.
Đương nhiên những cái này không thể nói cho fan của tôi biết được, dù sao ở trong mắt bọn họ, tôi là một tác giả viết truyện ngắn, cho nên có quầng thâm mắt như gấu mèo là chuyện bình thường.
Đối với việc này, tôi cũng chỉ có thể viết vài dòng kháng nghị…
Tôi muốn các người nhớ rằng, tôi…
Phụ Ninh… Là một…
Ca sĩ.
Hôm nay, trước khi đi ngủ, tôi liền viết vài dòng kháng nghị, đương nhiên không phải là vì tôi không nghĩ ra được truyện ngắn nào, mà là bởi vì…
Ai, tôi cũng không biết nói sao nữa..
Dù sao ai là minh tinh cũng thích ghi mấy bài viết như vậy…
Nhưng mà lão sư Phụ Ninh tôi đấy nhắc mấy người, theo đuổi thần tượng quá độ cũng không đúng…
Nhưng không theo đuổi tôi thì lại càng không đúng.
Dù sao thì tôi cũng theo trường phái thần tượng đi lên bằng thực lực của mình.
Có lẽ gần đây không lưu hành trường phái này cho lắm nhỉ?
Các người cũng thấy đó…
Tôi có nhiều câu nói không rõ…
Bởi vì tôi đột nhiên có chút luống cuống…
Tôi…
Cảm giác được, tôi đối với Bộ Phàm…
Thôi, không nói đâu.
Các người biết mà, tôi là…. thẳng nam. (thích người ta rồi còn giả bộ =)))
Ngày hôm sau, người đại diện gọi điện cho tôi, y nói Bộ Phàm đang rất tức giận, đang mắng tôi một trận.
Excuse me???
Bộ Phàm tức giận? Hôm qua anh ta ói đầy người tôi, tôi không bắt anh ta giặt là hên lắm rồi!
Tôi chờ cả một buổi sáng, cũng không thấy Bộ Phàm liên hệ với mình.
Trong đầu tôi liền não bổ, nghĩ ra một chuyện tình xinh đẹp bi ai thống khổ…
Má nó, hình như dạo này hướng đi của tôi có chút gì đó không đúng? (hướng đi của cưng cong queo mất rồi =))
Chắc mấy người không đoán được…
Tôi vạn lần cũng không nghĩ tới…
Cuối cùng, tôi vẫn là tìm Bộ Phàm.
Giọng nói Bộ Phàm có chút mất kiên nhẫn: “Sao bây giờ mới gọi cho tôi?”
Tôi: “… Tôi khá bận.”
Bộ Phàm: “Tôi đói, mau mang cơm cho tôi.”
Tôi làm cơm rang cà chua cho anh ta.
Trên đường mang cơm cho Bộ Phàm, tôi nhận được cuộc gọi từ người đại diện.
Tôi: “Uy, sao thế?”
Người đại diện: “Sao cậu còn chưa xóa bài viết trên weibo?”
Excuse me???
Tôi bỏ lỡ cái gì sao??
Ngay cả bài viết kháng nghị tôi cũng không được viết sao?
Các người có cần kì thị ca sĩ như vậy không.
Tôi: “Sao phải xóa?”
Người đại diện: “Cậu đăng bức ảnh của con trai ông chủ lên đó.”
Tôi:???
Tôi nhanh chóng mở weibovra.
Đây là lần đầu tiên tôi…
Thật sự là từ lúc sinh ra cho tới giờ…
Tôi mừng vì mình… Không nổi tiếng.