• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày trôi qua, Uyển Ngưng đều đến quân khu tới bệnh viện học hỏi cũng đút kết nhiều kinh nghiệm. Hôm nay lúc cô tới thì trời đang đổ mưa, dạo này cứ mưa suốt khiến cho cô cũng cảm thấy khó chịu. Cô thấy những chiếc xe của quân đội đều lần lượt rời khỏi, cô không nhịn được hỏi Vân Hi đang đứng bên cạnh: "Bọn họ đi đâu vậy?"

Vân Hi quay sang trả lời: "Dạo này mưa nhiều gây sạt lở đất bọn họ đang đi tới đó cứu hộ. Chị dâu một lát bọn em cũng đi tới đó hỗ trợ y tế, chị đi cùng không?"

Uyển Ngưng gật đầu đồng ý: "Đi chứ, đã đến đây rồi cũng phải trải nghiệm chứ."

Vân Hi nghe vậy thì nở nụ cười cũng không ngoài dự đoán: "Vậy chị mau đi thay quân trang đi rồi chúng ta khởi hành."

Do lần này là đến đó đường vô cùng khó khăn nên cô không cho Mộng Uyển đi theo. Trên đường đi tới đó quả thật không dễ dàng, chiếc xe rung lắc không ngờ khiến cho người không say xe như cô cũng cảm thấy trong dạ dày không chịu. Vân Hi ở bên cạnh quan tâm hỏi: "Chị dâu không sao chứ?"

Cô cảm thấy hôm nay có trang điểm cũng là một điểm may mắn sẽ không ai thấy tới sắc mặt tái nhợt của cô lúc này. Cô miễn cưỡng nở nụ cười để cho cô ấy yên tâm: "Không sao, chỉ là lần đầu đi nên không quen thôi."

Đi đường khoảng một tiếng đồng hồ cuối cùng chiếc xe cũng đã dừng lại, Uyển Ngưng còn tưởng đã tới nơi thì nghe người tài xế nói: "Đường chỗ này không thể lái xe vào được nên mọi người chỉ có thể tự đi vào thôi."

Cô nhìn con đường bùn lầy trước mắt thì không biết nói như nào. Vân Hi quay sang hỏi cô: "Chị dâu, chị đi được không? Hay là chị trở lại trên xe ngồi nghỉ đi để bọn em đi vào được rồi."

Một bác sĩ bên cạnh cũng gật đầu nói: "Đúng đó chị dâu, đường này khó đi như vậy chị nên ở lại nghỉ ngơi đi."



Cô biết mọi người đang nghĩ gì, cô là người chưa từng trải qua những việc này nên sợ cô không thích ứng được. Cô lắc đầu nói: "Không sao, chị đi được. Mọi người đừng lo lắng, đã tới đây rồi thì chị sẽ không bỏ cuộc."

Mọi người thấy cô kiên quyết như vậy thì cũng khuyên cô nữa, tất cả cùng nhau đi về con đường phía trước. Trên đường bùn dính rất là khó đi, Vân Hi đi lên phía trước thấy Uyển Ngưng bị bùn làm cho nặng trịch đôi giày nên khó đi thì đưa tay ra: "Chị dâu, chị nắm lấy tay em."

Uyển Ngưng nhìn thấy cánh tay trước mắt thì đưa tay nắm lấy, Vân Hi và mọi người giúp cô đi lên. Đi khoảng 30 phút thì cũng đã thấy những người lính mặc quân trang màu xanh lá đang chạy tới chạy lui cứu hộ.

Bọn họ vội chạy tới, một người lính thấy bọn họ đã tới thì nở nụ cười: "Mọi người tới rồi, mau đi tới chữa trị cho những người bị nạn đi."

Một bác sĩ lên tiếng: "Được để bọn tôi."

Bọn họ vội vàng chạy tới thấy nhiều người bị thương như vậy vội vàng lấy hộp cứu thương ra bắt đầu chữa trị cho từng người. Uyển Ngưng cũng tới phụ giúp Vân Hi một tay băng bó cho những người bị thương. Khi nhìn thấy vết máu trên người họ gương mặt cô phút chốc tái nhạt, cô cắn chặt môi hít sâu một hơi rồi băng bó.

Vu Dương đi tới thấy Uyển Ngưng có mặt ở đây thì khá ngạc nhiên. Anh đi tới gần thấy sắc mặt cô ngưng trệ, trên trán cô xuất hiện những giọt mồ hôi trong khi thời tiết trời mưa đang lạnh như thế này. Anh thấy cô cắn chặt đôi môi của bản thân tới mức sắp chảy máu, đôi tay đang băng bó cho những người bị thương.

Anh nhẹ giọng gọi: "Uyển Ngưng."

Uyển Ngưng nghe thấy anh gọi thì động tác trên tay dừng lại quay sang nhìn anh thấy nguyên người anh ướt đẫm nước mưa lẫn mồ hôi, trên mặt còn dính bùn đất. Anh định đỡ cô đứng dậy nhưng thấy tay mình toàn bùn đất thì vội thu tay lại, hỏi: "Em không sao chứ?"

Cô lắc đầu: "Em không sao."

Vu Dương rõ ràng không tin khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô nhưng nghe đồng đội gọi thì anh nói: "Em mệt thì nghỉ ngơi một chút, anh đi đây."

Cô không nói gì gật đầu nhìn bóng dáng anh vội vàng chạy ra ngoài, cô mới thu hồi tầm mắt tiếp tục công việc trên tay. Tới tối đa số mọi người đều đã được băng bó, Vân Hi đi tới lo lắng nói: "Chị dâu, ở chỗ này giao cho mọi người đi. Hôm nay chị cũng mệt rồi, chị về nghỉ ngơi trước đi."

Uyển Ngưng nghe thấy vậy thì gật đầu đứng dậy nhưng trước mắt bỗng tối sầm lại, cô cứ tưởng sẽ ngã xuống đất nhưng lại ngã vào một vòng tay ấm áp. Cô mở mắt ra nhìn thấy người đỡ cô là Vu Dương, anh lo lắng: "Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi một lát."



Nói rồi anh không đợi cô phản ứng thì thuận thế bế cô lên, cô bất ngờ vòng tay ôm cổ anh la lên: "Anh, anh để em xuống đi. Em có thể tự đi được."

Vu Dương không nghe lời cô nói tiếp tục đi về phía trước, cô thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn mình thì ngượng ngùng đỏ mặt vội vùi mặt vào ngực anh. Anh nhìn thấy phản ứng này của cô thì khẽ cười đưa về phòng.

Mở cửa phòng anh đặt cô xuống, Uyển Ngưng cúi người tháo đôi giày đã dính bùn đất ra để sang bên cạnh. Vu Dương đã tháo giày xong từ lâu, đỡ cô đứng dậy: "Lúc nãy em làm sao vậy? Thấy sắc mặt em tái nhợt ngay cả môi của em cũng bị cắn đến chảy máu."

Uyển Ngưng nghe vậy đưa tay sờ lên đôi môi mình: "Thật ra từ nhỏ em đã sợ máu cho nên lúc nãy khi thấy máu nên em mới như thế. Mấy năm gần đây đã đỡ hơn trước rồi, do đóng phim có những cảnh phải chảy máu nên em cũng đang tập làm quen dần. Chỉ là hôm nay gặp nhiều người bị thương như vậy nên em mới thế."

Anh nghe vậy thì hiểu ra: "Nếu đã sợ máu thì sau này đừng tới những nơi như này.Em hiện tại không sao chứ?"

Cô lắc đầu, cười nói: "Em không sao. Em sẽ khắc phục khuyết điểm này." Ý của cô chính là sau này nếu có cơ hội vẫn sẽ theo họ đi cùng.

Vu Dương mở vali ra nói với cô: "Em tới lấy một bộ đồ để thay đi."

Cô bước tới nhìn qua một lượt rồi lấy một cái áo thun và chiếc quần dài màu đen ra, cầm vào phòng tắm. Cả ngày hôm nay trên người cô dính nước mưa, mồ hôi và cả bùn đất nên rất khó chịu. Nước từ vòi sen chảy xuống người cô khiến cô cảm thấy thoải mái lên không ít.

Lúc Uyển Ngưng tắm xong bước ra đã thấy Vu Dương đang đứng ở ban công, nghe thấy tiếng động anh quay sang nhìn thấy cô mặc đồ của anh do người cô nhỏ nên khi mặc vào khá rộng. Anh đi tới cầm lấy bộ đồ để trên ghế rồi đi vào phòng tắm, cô nghe thấy tiếng nước chảy ở bên trong thì đi tới ghế ngồi xuống cầm điện thoại lên nhìn là Mộng Uyển nhắn tới: [ Chị bây giờ ở đó ổn cả chứ?]

[ Đều ổn.]

Lúc Vu Dương từ phòng tắm đi ra thấy Uyển Ngưng ngồi trên sofa tay nghịch điện thoại, mái tóc dài của cô vẫn còn ướt. Anh cầm khăn đi tới, lau tóc cho cô: "Sao tắm xong lại không lau khô tóc?"

Cô cảm nhận được anh đang lau tóc của mình thì khóe môi nở nụ cười: "Em quên mất."

Một lát sau anh đặt khăn sang bên cạnh: "Khô rồi, anh phải đi xuống giúp mọi người em đi ngủ trước đi."



Cô thấy anh thay một bộ quân trang khác, đang đổi giày, cô đứng dậy đi tới: "Vậy em đợi anh về."

Đôi tay đang mang giày chợt dừng lại, đây là lần đầu tiên anh cảm giác mình có một gia đình. Lần đầu tiên anh nghe thấy có người nói sẽ chờ anh trở về, anh quay sang nhìn cô: "Không cần đâu lúc anh về sẽ trễ lắm. Em nên nghỉ ngơi trước đi."

Uyển Ngưng thấy anh đứng dậy mở cửa bước ra ngoài, cô âm thầm bĩu môi rồi đi tới ghế sofa nằm xuống cầm điện thoại lên tiếp tục nghịch.

Khi Vu Dương về cũng đã hai giờ sáng, đèn trong phòng khách vẫn còn sáng. Anh tháo giày đi tới thấy Uyển Ngưng đang nằm trên sofa một tay cầm điện thoại ngủ say sưa. Anh định bước tới bế cô về phòng ngủ nhưng thấy đồ trên người dính nước mưa nên anh xoay người đi vào phòng tắm thay một bộ đồ khác.

Thay đồ xong bước ra, Vu Dương thấy cô vẫn còn ngủ say sưa thì khom người bế cô lên đi vào phòng ngủ đặt cô xuống. Anh tính đứng dậy thì bị bàn tay của cô kéo lại, cô mở mắt ra nhìn anh: "Anh tính ra ngoài nằm sofa ngủ sao?"

Anh gật đầu: "Ừ, em ngủ ở đây đi."

Cô nhíu mày nhích sang bên cạnh rồi vỗ chỗ trống: "Anh ngủ ở đây đi hôm nay đã mệt như vậy đừng ngủ ở trên sofa, sẽ khó chịu lắm."

Vu Dương định từ chối nhưng thấy ánh mắt của cô thì anh nuốt xuống lời từ chối, đi tới nằm vào chỗ trống mà cô chừa cho anh. Uyển Ngưng thấy anh chịu nằm xuống như vậy thì cũng an tâm nhắm mắt ngủ tiếp. Anh nghe thấy hơi thở của cô ở bên cạnh thì cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Tới gần sáng Vu Dương cảm thấy trên người hơi nặng, anh mở mắt ra nhìn thấy Uyển Ngưng không biết từ lúc nào đã lăn tới bên cạnh tay chân đều ôm lấy anh. Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc như vậy, ánh mắt anh trầm xuống đưa tay nhẹ nhàng gỡ tay cô ra nhưng cô cau mày không chịu tiếp tục ôm chặt anh. Anh hết cách đành để mặc kệ cô như vậy nằm một lát rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK