Cuộc sống ở chung vô cùng ngọt ngào, hàng đêm đều vui vẻ đến quên cả trời đất…
Cho tới một ngày…
Cát Cường gầm lên: “Em truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy!”
Tiêu Thịnh giả bộ cô vợ nhỏ: “Cảnh… Cảnh sát Cát, anh muốn bắt em sao…”
Cát Cường ghen: “Không được thu âm!”
Tiêu Thịnh yêu nghiệt: “Ừa… Cảnh sát Cát…”
Cát Cường từ nghiêm trang chuyển sang thở hồng hộc: “Em muốn gì đây? Em đừng nghĩ tới chuyện quyến rũ anh! Anh là một nhân viên cảnh sát chính trực tuân thủ pháp luật! Nè nè… Em ngồi lên đùi anh làm gì?… Tiêu Thịnh… Anh…”
“Ưm… Ưm… Tới đi… Nơi này… Á… Còn muốn… A… A…”
“Tiêu Thịnh… Tiêu Thịnh…”
“Nhỏ giọng chút! Có biết giờ là mấy giờ không hả? Các người rốt cuộc có đạo đức hay không? Không để cho người ta ngủ sao?” Sát vách truyền tới tiếng hàng xóm mới rống giận.
“Khụ khụ…” Tiêu Thịnh vòng tay ôm lấy vai Cát Cường.
Cát Cường hiểu ý, trực tiếp ôm lấy Tiêu Thịnh quay về phòng ngủ, chỉ để lại một đường ưm ưm a a xuân ngữ.
Di? Xuân ngữ? Không phải là xuân vũ sao? (1)
… Được rồi, vô luận người nào cũng rất đủ tà ác, rất thích hợp thành một đôi muộn tao với phong tao.
Cảnh sát Cát, ngài Tiêu, tường của tiểu khu cách âm không được tốt lắm, các người cần phải nhỏ giọng chút, cách tường có tai đó!
[Toàn văn hoàn]