Sau khi ăn uống tắm rửa xong, y lên phòng soạn bài vở.
Mặc dù mai không có phải đi làm thêm ca sáng như lúc ở nhà cô dượng, nhưng y đã hình thành thói quen, bài tập về nhà nhất định phải làm xong trong một đêm.Tìm sách hóa trong hộc tủ, quyển nhật kí chợt nhiên rớt xuống nền phòng, chiếc khăn mùi xoa từ quyển nhật kí rơi ra. Y cúi xuống nhặt lên, ngón tay chạm vào cánh hoa tím thêu trên nền vải trắng, kí ức bé thơ lại bất giác ùa về.
Ngôi miếu nhỏ nằm bên cạnh con đường mòn, trên sân miếu hoa ổi rụng trắng xóa. Một cậu bé con lên bảy bị đám học sinh cùng lớp dồn về một góc tường rêu phong, hết đứa này đến đứa kia thay phiên nhau tát vào mặt cậu, đè cậu xuống nền, đạp lên bụng cậu mấy cái, miệng chửi loi nhoi:
"Cho mày chừa nè, chừa nè."
"Đi học mà cầm theo gấu bông mày có phải bê đê không vậy, xấu hổ mặt mũi tụi tao."
"Mẹ nó cái thằng mồ côi không ai dạy." Chúng lại đạp lên người cậu thêm mấy cái, vươn tay giựt soạt con gấu bông ra khỏi người cậu.
"Đừng mà, trả bạn của tao đây, tụi mày không được lấy bạn của tao, trả bạn cho tao." cậu bé gào lên vươn tay đoạt lại, bất quá chúng có đến năm người, số đông cậu đấu không có lại, bị chúng xô ra, tấm lưng dộng hự vào bức tường rêu phủ.
"Dừng tay!" một tiếng quát lớn vang lên, nhưng tiếng quát lại là của một đứa trẻ.
"Thả nó ra!" tiểu Hàn tử - Cậu bé lên bảy trầm giọng lạnh ngắt, sợi dây nịt rút từ thắt lưng hướng chúng mệnh lệnh, lồng ngực thở hổn hển.
"Nga nga, tưởng bọn tao sợ mày à?" Thấy trước mặt là một đứa bé chạc tuổi chúng,bọn chúng lại có đến năm đứa, thật là cóc có sợ,cứ thế tay đứa nào đứa nấy chống nạnh hất cằm, ngoắc ngoắc tiểu Hàn tử "ngon nhào vô đây đi mày,năm đứa tụi tao chấp một mình mày á."
"Cậu chủ, cậu chủ,đứa nào ăn hiếp cậu chủ, để lão đây xử đẹp chúng nó."Từ đằng xa, một nam nhân lớn tuổi cao to chạy lịch bịch đến, nhe nanh múa vuốt, khẩu khí ngút trời.Năm đứa ngổ ngáo đổ mồ hôi lạnh, không đứa nào bảo ban đứa nào đã vắt chân lên cổ co giò chạy mất dép.
"Cậu chủ, có sao không cậu chủ, để tôi đuổi theo bắt chúng nó lại, đám con nít này thật là ranh ma hư đốn."
Nam nhân kia trợn mắt,bốc khói ngùn ngụt đỉnh đầu.
"Thôi khỏi, chúng chạy xa rồi, ông lại đã già, rượt không có lại." cậu bé tiểu Hàn Tử gài lại dây nịt vào đĩa quần.Trầm giọng lạnh ngắt, khói nóng trên đỉnh đầu nam nhân kia tíc tắc tan ra, hê hê dám khi dễ lão già này à.
"Cậu chủ, tôi vẫn còn trẻ chán, mới chỉ có ngoài năm mươi." nam nhân cười cười nhìn cậu bé.
Cậu bé bước đến bên cậu bé đang nằm sài lai trên nền, ngồi chồm hổm xuống tính đỡ bé con lên.Bé ta là đã lật đật ngồi dậy, dịch ra sau một chút, tấm lưng áp sát vào bức tường rêu phong, nhăn mặt đau đớn, tay vẫn ôm khư khư gấu bông vào lòng như sợ cậu bé trước mặt sẽ cướp đoạt đi gấu bông trong tay cậu.
"Đừng sợ, tôi không có chơi gấu bông." tiểu Hàn Tử run giọng, rút chiếc khăn mùi xoa trong túi quần tây ra, lau lau gò má lem luốc của cậu bé con "có đau không?" Nhìn cậu bé con mặt mày lấm lem, đôi mắt lại trợn trừng hung dữ. Chả hiểu sao khắc này tiểu Hàn Tử thiếu gia đều thấy có chút tội.
"Để coi nào, chân tay trầy xước, chỗ này tím bầm, về nhà liền bôi thuốc có nhớ không?"
Bé con không nói cái chi chỉ gật đầu 'ưm' một tiếng.
"Rồi có tự đi được không, có cần tôi đưa về nhà?"
"Ơ...không cần đâu." Lúc này bé con mới bật miệng lên tiếng trong veo, đầu lúc lắc qua lại như con lật đật không bao giờ ngã.Cám ơn một tiếng rồi ôm gấu bông lững thững rời đi.Tiểu Hàn Tử thiếu gia kia nhìn theo tấm lưng đầy đất của bé con, đáy mắt chìm xuống, giây phút này thật muốn chạy theo cậu bé ấy, nói thêm hai ba câu, nếu có thể tiểu Hàn tử muốn đi cùng cậu bé ấy thêm một đoạn đường.
"Cậu chủ, nhanh ra xe, ở đây chiều xuống âm u có chút lạnh a cậu chủ!" Nam nhân cao to chợt nhiên lên tiếng, mắt ngó nhìn quanh cái miếu hoang, run giọng cầm cập.
"Hừ, ông to lớn như con trâu mà sợ ma cỏ sao, thật mất mặt."Tiểu Hàn Tử hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
"A, chậm một chút đợi tôi với cậu chủ!" Nam nhân cao to lịch bịch chạy theo cậu bé lên bảy ra tới mép đường, lên xe.Chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Lại nói về tiểu Nhiên Nhiên - Cậu bé con nhà ta ôm gấu bông đi một đoạn đường, sực nhớ ra chưa hỏi tên tuổi cậu bé kia để biết mà báo đáp ơn người ta, nên lịch bịch quay đầu chạy ngược lại hướng con đường mòn.
Một lát sau, bé con đã dừng trước cái miếu hoang, há miệng thở hổn hển.Chân dẫm lên hoa ổi trắng xóa, nhìn quanh quẩn vắng hoe không còn ai, ánh mắt chìm xuống thất vọng "ầy, người đã rời đi rồi."
Bỗng một cơn gió thoảng qua tốc chiếc khăn mùi xoa bay lên mặt cậu.Cậu vươn tay gỡ ra nhìn chiếc khăn mùi xoa trắng tinh dính đầy đất đỏ, phía góc còn thêu một nhành hoa tím."Đây còn không phải là cái khăn khi nãy ân nhân lau mặt cho cậu sao, có lẽ bị mình vấy bẩn nên ân nhân mới bỏ lại đây."
Cậu bé con buồn bã nhìn khăn tay, rồi nhét vào trong cặp táp của mình, ôm theo gấu bông lững thững rời khỏi miếu, để lại hoa ổi rụng trắng xóa trên nền sân hoang lạnh.Bóng hình cậu bé xa xa khuất dần ở cuối con đường mòn quanh co tít tắp.
Giữa hiện thực ngón tay An Nhiên run rẩy chạm vào nhành hoa thêu trên khăn, ân nhân hiện giờ người ở phương nào?
Y hoài niệm xa xăm lại không hề biết rằng Tử Đằng đang đứng phía sau y, lặng lẽ thu tất cả vào trong đáy mắt. Chiếc khăn tay của hắn trên thêu loài hoa mang tên hắn, hắn làm sao mà không nhận ra cho được.
Còn có con gấu bông cũ mèm đang nằm phơi bụng trên giường, tính theo thời gian thịnh hành kiểu dáng này là đã rất nhiều năm đổ về trước, không còn nghi ngờ gì nữa, Nhiên Nhiên chính là cậu bé đó - Cậu bé hắn đã gặp trước một ngôi miếu rất nhiều năm về trước.
"Nhiên Nhiên!"
Tử Đằng nắm lấy cổ tay y, kéo y đến sát bên hắn, đáy mắt sâu thẳm nhớ nhung "thì ra em chính là cậu bé đó, có biết tôi tìm em cực khổ lắm không? Ngày đó tôi quên hỏi tên em, trở về day dứt trong lòng. Tôi ngại bọn xấu lại bắt nạt em. Tôi có tận mấy ngày trở về ngôi miếu hoang đó, đợi em rồi đợi em, chỉ còn không thấy em đâu nữa. Thật rất nhớ em!"...