Tôi ở ngã tư kia chờ cô.
Edit: Chocopieyogurt
Phó Lương Dư nói không cần sốt ruột nhưng Khương Âm vẫn dùng tốc độ nhanh nhất xuống lầu gọi taxi.
Bây giờ đã tám giờ hơn, trời đã hoàn toàn tối sầm, nơi đó không tính là quá xa, Khương Âm ngồi ghế sau xe taxi, mắt nhìn khung cảnh bên ngoài, ngón tay gắt gao cầm di động.
"Reng reng reng."
Kèm theo tiếng di động, màn hình điện thoại Khương Âm cũng sáng lên.
Nhìn vào nhắc nhở cuộc gọi video, bất chấp chuyện gì, Khương Âm nhấn phím nghe.
Video được kết nối, Phó Lương Dư liền xuất hiện trong màn hình điện thoại của Khương Âm.
Trời quá tối, hình như anh lại không đứng dưới đèn đường, cách xa ngọn đèn, hình ảnh mơ mơ hồ hồ, ngay cả người anh cũng như được phủ một tầng sương mờ.
Nhưng không biết vì sao, lúc này ngũ quan Phó Lương Dư trong mắt Khương Âm lại càng thêm rõ ràng, nếu không tại sao ngay cả biểu cảm rất nhỏ trên mặt anh hình như cô cũng thấy rõ.
Nhìn thấy khung cảnh phía sau của Khương Âm, Phó Lương Dư thoáng cách màn hình gần một chút, hỏi: "Đã lên xe rồi?"
Nói xong Phó Lương Dư không hiểu sao thở dài, khẽ cười nói: "Không phải nói không cần vội sao?"
"Mới vừa ngồi lên." Khương Âm trả lời.
Khương Âm nhìn người trong video, cả người mới dần dần ngả ra sau, dựa lên trên lưng ghế.
Cô lại nói với Phó Lương Dư: "Bây giờ đã đến phòng gym phía sau tiểu khu chúng ta."
"Ừ." Phó Lương Dư trả lời.
Sau đó Khương Âm chỉ thấy Phó Lương Dư nở nụ cười với cô, nói, "Tôi ở ngay ngã tư kia chờ cô."
Không biết vì sao, nghe câu nói đó, nhớ lại nụ cười đó, Khương Âm tự dưng lại cảm giác từ trong đó nghe thấy ý tứ trấn an.
Có lẽ là Khương Âm nghĩ nhiều, nhưng thật sự hữu dụng, cô không hề khẩn trương như vậy nữa.
Cho đến lúc tắt video, tay cầm di động của Khương Âm từ đầu đến cuối vẫn không khóa màn hình, màn hình vẫn là giao diện trò chuyện với Phó Lương Dư.
Khương Âm cuống cuồng ra ngoài cũng không có mang tai nghe, vừa rồi gọi video lại là mở loa ngoài, cuộc trò chuyện của bọn họ hoàn toàn rơi vào tai của lái xe.
Lái xe là người thích nói, lúc mới vừa lên xe đã muốn nói chuyện phiếm với Khương Âm, chỉ là cô nói thật sự quá ít, không thể tán gẫu được.
Lúc này lái xe cuối cùng cũng tìm được đề tài, ông nở nụ cười, hỏi: "Bạn trai à?"
Khương Âm sửng sốt, muốn phủ nhận theo bản năng, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, cố gắng khống chế lại.
Cô không thừa nhận, nhưng lại không phủ nhận. Ngôn Tình Cổ Đại
Lái xe gật đầu khẳng định nói: "Cô gái, ánh mắt cháu rất tốt."
Lúc này Khương Âm dừng một lát, nhìn ông ấy, không biết vì sao ông đột nhiên nói như vậy.
"Bác thấy cháu vừa nãy rất sốt ruột." Lái xe cười nói, "Nhưng sau khi các cháu gọi video thì cảm giác tốt hơn rất nhiều."
Khương Âm không nói gì, cô quả thật không cuống cuồng như vừa nãy nữa.
"Cũng rất cẩn chận, cũng đúng bây giờ tin tức loại này quá nhiều, đoán chừng lo lắng bác là người xấu."
Khương Âm sửng sốt, cô cũng không có nghĩ đến chuyện này,còn tưởng rằng anh chỉ là hỏi thăm đơn thuần có lệ.
"Bác từng chở rất nhiều người, chở ban ngày, buổi tối cũng chở. Có lúc nửa đêm chở cô gái nhỏ cũng sợ, có đôi khi sẽ gọi cho đối tượng của các cô ấy, có phản ứng còn được, có đang ngủ say thì bị đánh thức còn nổi giận." Lái xe nhớ đến đây đột nhiên lắc đầu thở dài, "Nhưng chủ động lo lắng cho bạn gái thì không có mấy."
"Nhưng bạn trai của cô là một trong số đó, còn là người khá tri kỷ." Lái xe cười nói, mang theo ý trêu chọc, "Ý thức đề phòng rất tốt, không quản xa gần, không quản thời gian sáng tôi cũng cần phải để tâm."
Khương Âm nghẹn lại, không biết nên nói gì, bây giờ mới tám giờ, không muộn; khoảng cách mười phút, cũng không xa.
Mặc dù trong lời nói của ông ấy có ý ngạc nhiên về Phó Lương Dư hay không, Khương Âm phát huy bản lĩnh giả ngu, làm bộ giống như khen Phó Lương Dư, vì thế nghiêm mặt dày gật đầu: "Vâng, rất tốt."
Giọng nói của Khương Âm coi như bình tĩnh, nhưng độ ấm trên mặt cũng không khống chế được thêm hai độ.
"Thật xin lỗi, không phải cố ý không làm sáng tỏ." trong lòng Khương Âm nói với Phó Lương Dư, "Lần này là ngoại lệ, không có lần sau."
Nói xong rất nhanh đã đến nơi, xuống xe, xa xa Khương Âm chỉ thấy phía đối diện đường cái một vài người đứng nói chuyện dưới đèn đường, xung quanh thưa thớt người đi đường đang hóng chuyện.
Khương Âm rất dễ đã nhìn thấy Phương Tư Nhụy đang đứng nói chuyện với cảnh sát.
Cô ấy lành lặn đứng ở đó, trên người hình như cũng không có bị thương, đang nói gì đó với cảnh sát.
Lúc này, Khương Âm đứng đối diện đường cái khẽ thở ra, người không có việc gì là tốt rồi.
Bên đường cái dừng hai chiếc xe, Khương Âm phỏng đoán hẳn là tông vào đuôi xe, người không bị thương, đây là sự cố giao thông bình thường, nếu cảnh sát đến đây vậy chắc là cũng rất dễ giải quyết.
Khương Âm an tâm, lúc này nghĩ đến chuyện gì, cô theo bản năng tìm kiếm bóng người trong trí nhớ.
Nhưng nhìn hết một lượt người đi đường đang vây quanh, Khương Âm vẫn không nhìn thấy người.
Phó Lương Dư đâu?
Đã về rồi sao.
Ngay lúc muốn gửi tin cho anh, di động Khương Âm vẫn cầm trong tay rung lên.
【Phó Lương Dư: Nhìn đối diện.】
Đọc tin nhắn Wechat, Khương Âm dừng một chút nâng mắt.
Bóng người cô vừa đang tìm đã đứng đối diện đường cái, anh còn nâng tay vẫy vẫy với Khương Âm.
___Tôi ở ngã tư kia chờ cô.
Cách lối đi bộ, theo bản năng trong đầu Khương Âm hiện ra những lời này, cũng không biết có phải viết tiểu thuyết nhiều hay không, cô vô thức cảm thấy đây mới chỉ là một nửa câu chưa hoàn thành, nếu để cô viết tiếp, phía sau nênthêm vào nửa câu, như vậy mới tính là đủ.
___Tôi ở ngay ngã tư kia chờ em, nơi ngước mắt là có thể thấy.
Trong quan niệm của Khương Âm, hình như là chỉ có nói như vậy tình tiết này mới tính là đầy đủ.
Khương Âm nhấc chân, cất bước, từng bước từng bước đi về phía đối diện, vạch qua đường màu trắng dưới chân tựa hồ hóa thành cầu hình vòm nối liền đường chân trời vốn không gì có thể vượt qua.