Tốn một thời gian thật dài, Đào Dương tự mình dặn Cao Tiêu Bảo đi chuẩn bị lễ vật cần đưa cho hai nhà, sau đó lại cố tình chọn lúc trước giờ cơm trưa, lúc đó chưa muộn lắm, ngồi xe đến nhà họ Dương, có lẽ nếu có thể giải quyết trong vòng một canh giờ thì sau đó sẽ đến nhà họ Châu xem như cũng không tính là trễ lắm.
Xe dừng trước cửa nhà họ Dương, Đào Dương ngồi phía sau từ từ mở mắt, xuyên qua cửa sổ xe nhìn cửa lớn của nhà họ Dương, hơi lo lắng hít một hơi sâu.
''Cô gia, hay là thôi đi?'' Cao Tiêu Bảo quay đầu nhìn Đào Dương, nhớ tới vị thiếu gia nhà họ Dương kia, không khỏi nhíu chặt mày lo lắng: ''Ta nghe nói thiếu gia nhà họ Dương đó không dễ chọc đâu, nếu bọn họ đã không tới hỏi tội thì chúng ta cũng đừng tự rước thêm phiền.''
Đào Dương lắc đầu, không nhanh không chậm đẩy cửa xe ra: ''Có thể họ không tới hỏi tội, nhưng cái sai này của chúng ta thì không thể không nhận, nhân dịp này chủ động nhận sai để kết thúc luôn, giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt, tránh cho sau này đột nhiên bị nhắc chuyện cũ, ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Đại Lâm.''
''Cô gia đúng là hao tổn tâm huyết vì thiếu gia!'' Cao Tiêu Bảo không khỏi cảm thán, đi vòng ra phía sau lấy lễ vật tặng cho nhà họ Dương.
Nghĩ tới vị đại thiếu gia nhà mình, Đào Dương không khỏi đau đầu, khẽ vỗ trán thở dài: ''Chỉ mong huynh ấy có thể thông cảm cho sự khổ tâm của ta, sau này đừng đi gây họa khắp nơi nữa.''
Nói xong sau đó trịnh trọng đưa tay phủi thẳng cổ áo, đưa mắt liếc nhìn Cao Tiêu Bảo, Cao Tiêu Bảo ôm túi lớn túi nhỏ lễ vật đang lảo đảo đứng không vững, thấy ánh mắt của Đào Dương thì lập tức bước tới gõ cửa.
''Ai đó?''
Gõ ba lần liên tiếp, cửa lớn mở ra, hôm qua Đổng Cửu Hàm ngủ khá muộn, hôm nay cũng dậy muộn, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, hơi khó chịu thò đầu ra.
Đào Dương lại không giận vì hắn thất lễ, lập tức nở một nụ cười thương mại, còn chưa kịp lên tiếng thì Đổng Cửu Hàm đã giật mình trước, còn tưởng là y đến tìm Quách Kỳ Lân, vội vàng mở cửa lớn ra, chắp tay thi lễ với y.
''Hóa ra là Đào thiếu gia, thiếu gia đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa.''
Đào Dương cũng không để bụng, rất lễ phép gật đầu với hắn: ''Làm phiền ngươi báo cho Dương lão gia một tiếng, nói là Đào Dương đến đây kính thăm.''
Thăm lão gia? Hả? Thế mà y không phải đến để tìm Quách Kỳ Lân?''
Đổng Cửu Hàm không khỏi sững sờ, nhưng cũng không nhiều lời, lúc này gật đầu cười nói: ''Thiếu gia đợi một lát, tiểu nhân đi thông báo ngay.''
Đào Dương gật đầu, lần này thỏa đáng, Dương Cửu Lang khó chơi thì tìm thẳng cha của hắn thôi, xin lỗi ai thì cũng là xin, nếu có thể giải quyết với Dương lão gia thì còn sợ gì Dương Cửu Lang không chịu buông tha sao?
Tiếc là Đào Dương đã tính sai rồi, Đổng Cửu Hàm là người của Dương Cửu Lang, sau khi chạy về trong viện thì chạy thẳng đến phòng của Dương Cửu Lang, vừa khéo tối qua vẫn chưa kịp nói cho thiếu gia biết Quách Kỳ Lân đang trốn ở đây, bây giờ nói luôn một thể cũng để cho thiếu gia nghĩ cho Quách Kỳ Lân chút biện pháp.
Nhưng Đào Dương khá may mắn, sáng sớm Dương Cửu Lang và Trương Vân Lôi đã đến nhà họ Châu rồi, Đổng Cửu Hàm không tìm được Dương Cửu Lang, vội vàng túm lấy một người hầu hỏi: ''Này! Ta hỏi ngươi, thiếu gia đâu rồi?''
''Sáng sớm thiếu gia đã cùng Trương thiếu gia ra ngoài rồi.'' Người hầu trả lời.
Đổng Cửu Hàm lại vội nói: ''Họ đi đâu?''
''Không, không biết nữa.'' Người hầu đó bị dọa sợ, thầm nghĩ là xảy ra chuyện gì mà khiến quản gia gấp gáp đến vậy, chẳng lẽ là nhà họ Châu dẫn người tới cướp tân nương sao?
Đổng Cửu Hàm gấp tới nhảy dựng, nhớ tới Đào Dương còn đang đợi ngoài cửa, vội vàng căn dặn hắn: ''Ngươi đi báo với lão gia, nói là Đào thiếu gia của nhà họ Quách tới thăm.''
''Dạ.'' Người hầu kia cũng không hiểu rõ tình hình, vội vàng chạy đi.
Đổng Cửu Hàm đưa mắt nhìn hắn chạy xa, tranh thủ xoay người đến phòng dành cho khách tìm Quách Kỳ Lân.
Sau một nén nhang, Đổng Cửu Hàm còn chưa quay lại, trái lại là một người hầu khác chạy chậm đến, làm động tác mời vào với Đào Dương: ''Để Đào thiếu gia đợi lâu, lão gia nhà ta mời ngài vào nói chuyện.''
''Này! Thiếu gia của ngươi đâu?'' Cao Tiêu Bảo nghển cổ hỏi.
Tiểu hạ nhân kia của nhà họ Dương cười xin lỗi: ''Trước đó thiếu gia đã ra ngoài rồi, vẫn chưa về.''
''Ra ngoài?'' Cao Tiêu Bảo nghe Dương Cửu Lang không có ở nhà thì lập tức cười tươi như hoa, lẩm bẩm nói may quá: ''Vậy là tốt rồi, vậy thì tốt.''
Đào Dương bất giác liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu cười với người hầu kia: ''Làm phiền ngươi dẫn đường.''
Người hầu cười khẽ gật đầu, dẫn bọn họ vào nhà, Dương lão gia đích thân ra cửa đón tiếp, Đào Dương thấy thế vội vàng bước nhanh đến phía trước, đứng lại trước bậc thang, chắp tay hành lễ với Dương lão gia.
''Đào Dương tùy tiện tới chơi, xin Dương lão gia thứ lỗi.''
''Ấy! Nhà chúng ta không để ý đến những nghi thức xã giao này đâu, Đào thiếu gia mau vào ngồi đi.''
Dương lão gia vội vàng đỡ lấy y, trên mặt cũng treo một nụ cười thương mại tiêu chuẩn, tựa như đang cư xử với người bề trên, mời y vào phòng ngồi, lệnh cho người hầu dâng trà.
Đều là thương nhân, bọn họ đều biết rõ tính tình của đối phương, cả đám đều cười tươi như hoa nhưng trong ánh mắt lại như vực sâu, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Đào Dương lặng lẽ liếc nhìn Dương lão gia, hai tay tiếp nhận chén trà người hầu đưa tới, nhấp nhẹ một ngụm nhỏ, ra vẻ hiểu biết mà mỉm cười gật đầu: ''Ừm! Vị đắng chỉ như sợi tơ, hương vị thơm ngát đậm hơn, thời tiết thế này quả là thích hợp để uống trà tim sen.''
Dương lão gia nghe thế thì sững sờ, không khỏi bắt đầu thay đổi cái nhìn đối với y, có thể tĩnh tâm uống trà thì đều không phải nhân vật đơn giản, huống hồ thời đại này, mấy đứa trẻ lớn cỡ y đứng nói là thưởng thức trà, e rằng uống thôi cũng uống không trôi.
Dương lão gia từ trước đến nay yêu thích nhất là trà, nhất thời buông lỏng cảnh giác với y, không nhịn được mà trò chuyện mấy câu: ''Mùa hè khô nóng, tim sen lại có thể gột rửa sạch lửa trong lòng.''
Đào Dương mỉm cười trả lời: ''Dương lão gia có nhã hứng, nhưng tim sen dù sao cũng có vị đắng tính hàn, chi bằng thêm vào hoa cúc, giúp an thần cường tâm, thanh lọc gan, sáng mắt, cũng không quá đắng nữa.''
''Ồ? Cậu còn biết cả dược lý nữa à?'' Mắt của Dương lão gia cũng lóe sáng rồi, vội vàng quay đầu căn dặn người hầu: ''Mau, đi khui vò trà mười tám cây ngự tiền ra, rót cho Đào thiếu gia một ly.''
*Ngự tiền thập bát khỏa: là câu chuyện về 18 cây trà hoàng gia, 18 cây trà này là cống phẩm của Hàng Châu. Có một lần Càn Long đế trong chuyến đi Nam tuần đã đi ngang qua một đoạn đường trồng trà, ông đã bị mùi của trà thu hút mà dừng lại, vừa mới bước xuống khỏi kiệu thì một sứ giả từ hậu cung chạy tới báo Hoàng hậu đang không ổn, Càn Long đành nắm lấy một nắm lá trà nhét vội vào tay áo bào rồi lên đường về kinh, chưa kịp thay long bào đã gấp gáp đến thăm Hoàng hậu, lúc này Hoàng hậu đang ủ rũ nhưng khi Càn Long đến thì vui mừng khôn xiết, sau đó lại choáng ngợp, ông chưa kịp nói gì, Hoàng hậu đã lên tiếng ''Muôn tâu hoàng thượng, dù đường xa trà đã khô nhưng hương vẫn còn thơm ngát.'' Sau này Càn Long ban chiếu chỉ, mười tám cây trà ngày ấy từ nay sẽ trở thành trà của hoàng cung, sau này sẽ chỉ dùng riêng cho hoàng cung, từ đó loại trà của mười tám cây này cũng trở nên vừa đắt vừa hiếm.
Dứt lời lại tràn đầy phấn khởi mỉm cười giải thích với Đào Dương: ''Trà Long Tỉnh dùng 'màu xanh, hương thơm nồng, vị ngọt và kiểu dáng đẹp' để lưu danh thiên hạ, trong đó đặc biệt có 'Thập bát khỏa trà' là nổi tiếng nhất, nghe đâu vào năm Càn Long....''
Đào Dương kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại, khóe miệng chậm rãi hiện ra một nụ cười nắm chắc thắng lợi trong tay, cho dù là trong trường hợp nào, đối phó với kiểu người gì, thì chỉ cần một chiêu là hợp ý thôi cũng dùng vô cùng tốt, nhìn thái độ này của Dương lão gia, đoán chừng chuyện nói xin lỗi ổn thỏa rồi, thật sự không uổng công y tốn sức đi nghe ngóng xem Dương lão gia thích gì.
''Ôi trời đất ơi, là đệ ấy thật à!''
Bên ngoài phòng khách, Quách Kỳ Lân trốn sau cây từ xa nhìn Đào Dương trong phòng, vẻ mặt không thể tin nổi, Đổng Cửu Hà hừ một tiếng: ''Ta đã nói là ngài ấy rồi mà, ngài còn không chịu tin.''
Quách Kỳ Lân không quan tâm đến hắn, nhìn chằm chằm vào trong phòng khách, thấy một già một trẻ kia trò chuyện vui vẻ, Quách Kỳ Lân không khỏi thấy kỳ lạ mà nhíu mày: ''Bọn họ nói gì vậy?''
''Hình như là đang bàn luận về trà.'' Đổng Cửu Hàm không xác định được chính xác mà nói, sau đó tò mò hỏi lại: ''Ngài ấy biết về trà à?''
''Đúng vậy, A Gốm nhà ta có cái gì mà không biết chứ?'' Như đang khen chính mình, Quách Kỳ Lân hất cằm vô cùng kiêu ngạo, sau đó lại bổ sung thêm một câu: ''Không biết thì đệ ấy cũng có thể giả bộ biết!''
Đổng Cửu Hàm bất đắc dĩ liếc nhìn hắn, Quách Kỳ Lân cũng không để ý, thấy Đào Dương không nhìn thấy được hắn, quay đầu lại vỗ Đổng Cửu Hàm một cái, nhỏ giọng hỏi hắn: ''Được rồi, ta phải đến nhà họ Châu tìm Mạnh ca một chuyến, huynh nhớ tuyệt đối đừng nói cho đệ ấy biết ta đang ở nhà huynh đấy!''
Đổng Cửu Hàm tuy không hiểu, nhưng vẫn khẽ gật đầu, Quách Kỳ Lân lại nhìn Đào Dương một lát, cong lưng lại như mèo lén lén lút lút đi ra cửa viện.
Trong phòng Đào Dương mượn danh nghĩa là uống trà để hơi che mặt lại, không thay đổi biểu cảm mà liếc mắt nhìn trong nội viện, nhẹ nhàng cong môi cười, Cao Tiêu Bảo cũng để ý, hơi kề người gần lại, nhỏ giọng hỏi Đào Dương: ''Cô gia?''
''Không cần đâu.'' Đào Dương khẽ trả lời hắn, đặt ly trà xuống mỉm cười với Dương lão gia: ''quả nhiên là mùi vị rất tinh khiết.''
''Đào thiếu gia thích là được rồi.'' Dương lão gia cũng vui vẻ cười, nâng chung trà lên tỉ mỉ nhấp một lần.
Thấy đã kéo dài thời gian đủ rồi, Dương lão gia cũng không kiêng kị mình nữa, Đào dương mới nói xin lỗi: ''Dương lão gia, sáng nay ta nghe nói hôm qua thiếu gia nhà ta quậy phá làm rối loạn đội đón dâu, làm hại hai nhà Dương - Châu khiêng nhầm kiệu hoa, hôm nay đến đây quấy rầy là muốn nhận lỗi.''
''Ôi, không sao không sao.'' Dương lão gia đại khí phất tay, tán gẫu với y vẫn chưa đã ghiền, suy nghĩ tràn ngập trong đầu đều là có nên khui vò Thái Bình Hầu Khôi ra cho y nếm một chút không.
''Ngài không so đo là ngài rộng lượng, nhưng ta không xin lỗi thì lại là ta không biết lễ độ.'' Đào Dương không có thời gian trò chuyện nữa, lại nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó nói: ''Người xưa có câu: 'Một mảnh băng tâm trong bình ngọc' nghe nói Dương lão gia thích trà, vừa hay hôm trước ta tình cờ có được một bộ dụng cụ uống trà bằng dương chi bạch ngọc, dùng để pha trà rất độc đáo.''
Dứt lời thì quay qua nhìn Cao Tiêu Bảo, Cao Tiêu Bảo hiểu ý vội ôm lễ vật bước tới, Dương lão gia nghe là y muốn tặng quà, hành động tầm thường như vậy làm hại một chút hào hứng lúc nãy lập tức biến mất hơn phân nửa chỉ trong nháy mắt, Dương lão gia nhàn nhạt mỉm cười, chỉ đến đúng chừng mực.
Thấy dáng vẻ của Dương lão gia không mấy hứng thú, Đào Dương phất tay với Cao Tiêu Bảo, Cao Tiêu Bảo vội đặt lễ vật lên bàn, sau đó mở hộp quà lớn nhất ra đưa đến trước mặt Dương lão gia.
Đào dương liếc mắt về phía đồ uống trà trong hộp quà, ra vẻ phiền não lắc đầu cười: ''Có lẽ Dương lão gia giàu có như vậy, nhưng thứ này nhất định là nhìn quen mắt rồi, nhưng bảo kiếm tặng anh hùng, bộ dụng cụ uống trà này rơi vào tay người ngoại đạo như ta chung quy là đáng tiếc, chi bằng đưa nó cho ngài, cũng không uổng phí món đồ chơi hay ho này.''
Dương lão gia vốn định từ chối khéo, nhưng khi vô tình thoáng nhìn qua bộ dụng cụ uống trà trong hộp quà, thoáng chốc ngây ngẩn cả người, ấm trà nhỏ nhắn, chế tác cũng tinh tế, bạch ngọc sáng óng anh, quả nhiên là đồ tốt, Dương lão gia không khỏi lấy ấm trà ra, cẩn thận nâng trong tay thưởng thức tỉ mỉ.''
Đào Dương thấy thế thì nhẹ nhàng mỉm cười, gật đầu một cái với Dương lão gia: ''Một chút quà mọn, chuyện vặt vãnh, mong ngài vui vẻ nhận.''
Lễ vật này không thể nghi ngờ là đã chạm đến trong lòng của Dương lão gia, ban đầu chuyện đưa nhầm kiệu hoa ông vốn không quá bận tâm, không chỉ không để tâm đến chuyện này mà thiện cảm đối với tiểu tử ở trước mặt còn tăng vọt.
Mặc dù Đào Dương này còn trẻ, nhưng bụng dạ rất thâm sâu, nói chuyện hay xử sự đều vừa vặn hào phóng, chịu chủ động đến nhà xin lỗi, chắc hẳn nhân phẩm cũng không tệ, dạng người này trong cảnh đầy danh lợi thật càng khiến người khác yêu thích, dù sao thì kiểu gì cũng tốt hơn thằng ranh nhà mình!
Vừa nghĩ tới Dương Cửu Lang, Dương lão gia lập tức bày ra biểu hiện ghét bỏ, Đào Dương thấy thế thì không khỏi luống cuống, còn tưởng mình nói gì sai, thận trọng gọi ông ấy: ''Dương lão gia?''
''À hả! Ta thất thần rồi.'' Dương lão gia lấy lại tinh thần, mỉm cười hơi ngại, đặt ấm trà lại vào hộp, nói với Đào Dương: ''Chuyện đưa nhầm kiệu hoa này tuy nói là ngoài ý muốn, nhưng cũng có thể xem như một duyên phận tốt, con cháu tự có phúc của con cháu, tất cả vẫn nên xem ý của chúng thôi, ông già như ta không nhúng tay nhiều.''
Lúc này Đào Dương mới thở phào nhẹ nhõm, cười khẽ gật đầu với Dương lão gia.
Thấy đã sắp đến giữa trưa, Dương lão gia vốn định giữ Đào Dương ở lại ăn trưa, nhưng Đào Dương từ chối khéo, nói còn phải đến thăm Châu lão gia, Dương lão gia đình phải để y đi.
Lưu luyến đưa tới cửa phòng, Dương lão gia lại liên tục hẹn Đào Dương đợi khi nào có thời gian thì nhất định phải tới nhà ăn một bữa cơm, nếm thử cái vò Thái Bình Hầu Khôi kia, cũng tiện để tên con trai khốn kiếp kia học hỏi sự chững chạc của Đào Dương một chút.
''Dương lão gia xin dừng bước.''
''Đào thiếu gia đi thong thả.''
Lại một màn khách sáo qua lại, sau đó Đào Dương hơi chắp tay từ biệt Dương lão gia, quay người đi ra ngoài, trong chớp mắt này lập tức thu lại nụ cười giả tạo, Đào Dương xoa xoa gương mặt, thở dài một hơi: ''Cười đến mức mặt của ta xót hết rồi.''
Cao Tiêu Bảo liếc nhìn y, không khỏi mỉm cười: ''Từ trước đến nay cô gia đều không thích cười, nhưng đã là nhận lỗi thì không tránh được phải cười lên, thật sự làm khó cô gia rồi.''
''Hửm?'' Đào Dương đột nhiên dừng bước, kỳ lạ quay đầu nhìn hắn: ''Ta có không thích cười sao?''
Cao Tiêu Bảo gật đầu cười, nói thật lòng: ''Quen biết cô gia mười mấy năm, trừ khi là ở trước mặt thiếu gia, nếu không thì thật đúng là hiếm khi thấy cô gia cười.''
Đào Dương nghe thế thì thoáng nhớ lại, đột nhiên phát hiện đúng thật như hắn nói, nhất thời lắc đầu bất đắc dĩ: ''Hình như đúng là thế.''