Đậu tằm xanh mướt chất đống thành hai ngọn núi nhỏ, trong tay bà lão cầm bốn năm củ đậu, sau đó dùng móng tay bóc vỏ đậu, lấy đậu tằm ra ném vào giỏ trúc, chỉ chốc lát đã bóc được rất nhiều.
Lúc Dạ Thanh cùng Ôn Nhã đề nghị hỗ trợ, bà lão ngẩng đầu cười cười với các cô sau đó chỉ chỉ hai cái ghế xa xa, ý bảo bọn cô tự mình cầm tới, sau đó lại cất cao giọng bảo ông bạn già ở trong phòng lấy hai chén canh đậu xanh đi ra.
Chu Quang Diệu mang theo Viên Tử tử đi vào một gia đình vang tiếng khóc của con nít, Viên Tử trong tay cầm một con gấu bông nhỏ, vừa vào cửa liền chạy tới xe đẩy, đem gấu bông đặt trước mắt đứa nhỏ lắc lư qua lại.
Viên Tử cùng đứa nhỏ chơi đùa vui vẻ, Chu Quang Diệu ngồi trên bậc thềm đá trước cửa giúp ông nội của đứa nhỏ cắt dưa muối.
Chỉ có Chu Vu và Lục Chiếu còn chưa tìm được người cần giúp đỡ, rất nhiều người vừa thấy phía sau bọn họ đi theo một đống người quay phim, vội vàng không ngừng đóng cửa từ chối đón khách.
“Xem ra sức hấp dẫn của Thầy Lục còn chưa truyền tới nơi đây.” Cô cứ nghĩ rằng làm nhiệm vụ cùng một tổ với Lục Chiếu sẽ rất thuận lợi, ai biết còn bị người khác từ chối.
“Này, đây, ở đây.” Chu Vu thấy trong sân phía trước chất đống rất nhiều quần jean, phía sau đống quần jean có một chị lớn tuổi đang ngồi.
” Xin chào,Chị gái.”
Chu Vu đi vào cửa trước, chỉ vào đống quần jean trên mặt đất, “Cắt tỉa phải không? ”
“À, xin chào.” Chị gái cao giọng chào cô, sau đó chỉ chỉ Lục Chiếu phía sau, “Là minh tinh phải không, tôi có xem TV. ”
Chị gái đang cố hết sức để nói tiếng phổ thông, nhưng mà trong lời nói còn rất đặc giọng địa phương, khi còn bé Chu Vu thường hay ở nhà ông nội, đối với giọng điệu này ngược lại cảm thấy rất thân thiết.
“Chị, chị còn kéo không?”
Chu Vu kéo hai cái ghế để ngồi bên cạnh, dựa theo yêu cầu của người quay phim ngồi xuống chỗ có góc quay thích hợp.
Lục Chiếu cũng cứng ngắc ngồi xuống, nhận lấy kéo Chu Vu đưa tới.
Kéo này không giống như kéo bình thường trên thị trường, không có tay cầm tròn của kéo như kéo thông thường.
Hình dạng của kéo này hình chữ U, nhẹ nhàng bóp ngón tay cái với ngón trỏ, là có thể cắt.
Lục Chiếu cầm lấy một cái quần jean, sau đó học theo dáng vẻ của Chu Vu cắt bỏ sợi dây dư thừa dọc theo chiếc quần.
Anh không quen với việc sử dụng kéo này, động tác rất vụng về.
Cứ tưởng rằng Chu Vu được nuông chiều nên cũng sẽ không khác với anh lắm, ai biết được trên tay cô làm rất nhanh nhẹn,kéo trong tay cô cũng linh hoạt.
Chu Vu: “Khi còn bé,kỳ nghỉ tôi được ở nhà ông nội, ông bà nội lớn tuổi hàng xóm đều sẽ làm việc này, vừa nói chuyện phiếm vừa cắt chỉ, vừa có thể giết thời gian, cũng có thể trợ cấp để mua đồ gia dụng. Tôi và em gái tôi làm bài tập về nhà xong sẽ đi nhà bên cạnh giúp đỡ, nước xi-rô dứa do bà nội cách vách làm để uống là ngon nhất, còn có ông Lý ở cổng làng, giúp ông cắt đậu phụ thối cả buổi chiều, buổi tối khi ông ấy bày quán đều sẽ chiên cho chúng tôi một bát. ”
Chu Vu nuốt nước miếng, sau khi ông nội chuyển nhà không trở về đó nữa, i cô đã nhiều năm không được ăn đậu phụ thối.
“Chị ơi, cắt một cái thì chị được bao nhiêu tiền a?”
Cắt tỉa là tính theo từng mảnh, lúc Chu Vu học tiểu học nếu cô không nhớ nhầm là năm xu một mảnh, cô vẫn cho rằng đã nhiều năm trôi qua,nhiều năm qua công nghệ không ngừng tiến bộ, kỹ thuật này của xưởng may đã không còn ai làm nữa, không nghĩ tới có thể nhìn thấy ở chỗ này.
“Một mao.” Chị cả cười tủm tỉm, “Dù sao ở nhà cũng là nhàm chán. ”
Chu Vu gật gật đầu, “Vậy một ngày chị có thể cắt bao nhiêu cái? ”
“Hơn một trăm cái, tốc độ của thôn chúng ta là nhanh nhất đó.”
“Vậy cắt xong chỗ này có phải là có thể nghỉ ngơi phải không ạ?” Chu Vu nhìn những chiếcquần chất đống bên cạnh đã được cắt hơn một nửa, đây hẳn là số lượng cố định.
Chị cả: “Đúng vậy, hôm nay chỉ có chút này. ”
Chu Vập vỗ vỗ bả vai Lục Chiếu đang ngồi ở một bên, “Thầy Lục, cố lên. ”
Lục Chiếu có chút tức giận nhìn chằm chằm cái kéo không nghe chịu nghe lời trong tay, ngẩng đầu nhìn Chu Vu một cái.
Anh nói rằng anh sẽ đi ra đồng giúp chú cuốc đất, hái rau, nhưng Chu Vu không chịu.
Bây giờ anh được đưa tới đây để làm công việc tinh tế này, bốn máy quay đang quay, tật xấu tay chân không linh hoạt của anh, một cái cũng không thể thoát được, lúc phát sóng còn phải bị người của tổ tiết mục cắt thành đoạn phim để phát sóng tuyên truyền.