*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Xin chào, xin lỗi vì lại làm phiền ngài."
Tình cảnh có vẻ quen thuộc, Tiêu Tễ gõ gõ cửa sổ. Vừa rồi họ ở bên ngoài tìm kiếm manh mối, giám khảo Quỷ Tước vẫn luôn ngồi ở chỗ này, ở bên trong thưởng thức "màn trình diễn" của họ.
Quỷ Tước cười mở miệng, ánh mắt tựa như vô tình lướt qua cổ tay bị che đi của hắn, ánh mắt có chút u ám.
"Em lại có vấn đề gì muốn hỏi sao, người đẹp thông minh?"
Tiêu Tễ: "Ở chỗ của ngài có rượu không?"
Ý tưởng để Tiêu Tễ tới tìm Quỷ Tước khá đơn giản, trên thực tế, vẫn còn một phòng trong quán bar này mà họ không có quyền hạn tìm kiếm —— đó là phòng VIP nơi giám khảo Quỷ Tước đang ở!
Nếu nói nơi nào có thể tìm ra hai chai rượu【 Thẩm Phán Thuần Bạch 】cùng 【 Bông Hồng Bất Tử 】, thì đó nhất định sẽ là ở phòng giám khảo. Đồng thời, một loại cảm giác không khỏe kỳ dị lướt qua hắn, cảm thấy trong mật thất này có gì đó không ổn lắm.
Ngay từ khi bước vào, bọn họ đã biết được yêu cầu để thông quan, nhìn thấy tủ rượu chứa đầy thịt người, lấy được công thức Rose Blood, tất cả dường như đã được sắp xếp trong bóng tối. Loại cảm giác này lên đến đỉnh điểm khi hắn gặp giám khảo lần thứ hai.
Khuôn mặt ma treo cổ ban đầu của Quỷ Tước lắc lư một chút, biến thành khuôn mặt ngạ quỷ với làn da đen sạm.
"Có nha ~ tôi còn đang suy nghĩ —— tại sao tất cả các bạn thà tự mình tìm kiếm ở đó còn hơn là dành thời gian để hỏi tôi, lại không muốn tiêu tốn thời gian để hỏi một giám khảo tốt bụng và tử tế như tôi ——
Sau tất cả, chúng tôi, các giám khảo sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất cho các bạn!"
【 Chậc, cái miệng của giám khảo đúng là gạt người gạt luôn cả quỷ, tin càng nhiều chết càng sớm.】
【 Lâu lắm rồi mới thấy giám khảo nói dối mà cũng hợp tình hợp lý như vậy. 】
【 Sao người đẹp hong trực tiếp hỏi hắn có giao dịch mập mờ hem, nó đơn giản hơn nhiều so với việc cực khổ thông quan, ngay cả khi học viện có trừng phạt Quỷ Tước thì hắn cũng sẽ có cách chặn nó lại thôi ~】
【 Có phải một năm trước Quỷ Tước đã bị cấm làm giám khảo không? Tại sao á? 】
【 Vì có một lần coi thi mà tâm trạng của hắn không được tốt, trực tiếp biến phòng thi thành lò mổ, giết hết tất cả các thí sinh. 】
【...... Đúng là tên điên! 】
Tiêu Tễ cau mày, nhìn gã lấy ra hai chai rượu.
So với đồ uống được trưng bày bên ngoài, hai chai rượu này cao cấp hơn nhiều, chai rượu được chạm khắc tinh xảo, trên "Thẩm Phán Thuần Bạch" là thanh kiếm sắc bén, trên "Bông Hồng Bất Tử" khắc một đóa hồng xinh đẹp.
Tiêu Tễ định vươn tay lấy rượu, lại bị một bàn tay khác đeo bao tay đen giữ lại.
"Đừng vội, cục cưng."
Quỷ Tước lắc lắc ngón trỏ với hắn qua cửa sổ.
"Nếu muốn lấy rượu của tôi, thì các bạn phải trả một cái gì đó tương ứng."
Quả nhiên không đơn giản như vậy, Tiêu Tễ thầm nghĩ.
Quỷ Tước dường như rất chú trọng đến việc "trao đổi đồng giá", trước đây khi hỏi về loại rượu mình thích cũng vậy, bây giờ xem ra muốn lấy hai chai rượu từ tay gã ta cũng là một vấn đề nan giải!
Những người khác nín thở chờ đợi yêu cầu của giám khảo.
Mặc kệ là cái giá gì, chỉ cần lấy được hai chai rượu kia, bọn họ liền có thể hoàn thành nhiệm vụ của mật thất này —— pha chế một ly rượu làm giám khảo vừa lòng, sau đó rời khỏi mật thất!
"Để tôi nghĩ xem hai chai rượu này đáng giá bao nhiêu?"
Quỷ Tước lắc nhẹ cổ tay.
Đôi mắt vàng nhạt của gã rơi xuống khuôn mặt Tiêu Tễ, nấn ná một lúc lâu mới lưu luyến rời đi, nhìn về phía cô gái duy nhất có mặt ở đây —— cũng chính là Thôi Trinh, thản nhiên nói.
"Như vậy đi, giá một chai rượu chính là một con mắt của cô gái kia —— hai chai là hai con mắt, các người muốn trao đổi không?"
"Cái gì!!" Tất cả những người ở đây nhất thời sững sờ.
Trong đó người sợ hãi nhất tất nhiên là bản thân Thôi Trinh.
Dù nhiệt độ trong phòng đã lên đến hơn ba mươi độ nhưng cô vẫn cảm thấy một cơn lạnh buốt đi từ sống lưng xộc lên gáy.
Hết rồi, hoàn toàn xong rồi!
Tại sao lại như vậy?
Không phải thường có hai cách để thông quan mật thất sao?
Cách thứ nhất là trực tiếp sử dụng phương thức bạo lực để thông quan, giống như mật thất thứ nhất yêu cầu dùng xương người để chế trụ bánh răng, mật thất của Tiêu Tễ thì phải leo lên cây thông Noel đầy ống tiêm mới có thể lấy được chìa khóa.
Mà cách thứ hai là thông quan bằng phương thức giải mã, Thôi Trinh vẫn luôn nghĩ họ đi theo con đường giải mã. Nhưng tại sao —— tại sao giám khảo lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy!
Thôi Trinh không có thời gian để tự hỏi.
Quá nóng, nhiệt độ xung quanh vẫn đang tăng nhanh, hơn nữa đã tăng lên gần bốn mươi độ. Một số người đã sớm không chịu nổi cái nóng như thiêu như đốt, nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả bọn họ sẽ chết vì mất nước!
Tiêu Tễ cũng đang chìm vào suy nghĩ, hắn không chắc có phải hắn đã bỏ lỡ thông tin nào hay không mà dẫn đến cục diện như vậy.
Nhiệm vụ, nhiệm vụ ——
Hắn nhớ lại nhiệm vụ được tuyên bố bởi Quỷ Tước khi họ lần đầu tiên bước vào mật thất này: Nhiệm vụ để rời khỏi mật thất này là chuẩn bị một ly rượu để khách hàng vừa lòng.
Nhất định có sai lầm gì đó ở đây, rốt cuộc họ đã làm sai điều gì?
Tủ, công thức, cái đầu biết nói, tìm được công thức pha chế rượu......
Vấn đề nằm ở đâu?
Nhưng người nam đã nhanh chóng đưa ra quyết định.
"A Trinh." Hắn nhẹ giọng kêu.
"Chúng ta đã không còn cách nào khác rồi, em yên tâm, cho dù em không còn đôi mắt, anh cũng sẽ tiếp tục bảo vệ em, anh hứa!! Anh khẳng định sẽ đưa em ra khỏi mật thất đáng sợ này một cách an toàn ——"
Thôi Trinh lắc đầu nguầy nguậy, định chạy ngược lại thì bị chồng hất ngã xuống mặt đất. Kèm theo tiếng hét chói tai của cô gái, hai nhãn cầu đẫm máu đã bị một con dao nhọn khoét ra và được đặt trên khay.
Người nam cung kính đem đôi mắt vợ mình dâng lên cho giám khảo.
"Được rồi, các người có thể lấy hai chai rượu này."
Quỷ Tước trầm giọng nói.
"Cảm ơn giám khảo tiên sinh! Cảm ơn giám khảo tiên sinh!"
Người nam ôm lấy hai chai rượu như ôm lấy báu vật, như vậy toàn bộ nguyên liệu cần dùng để chế "Rose Blood" đã được gom đủ ——
Thực nhanh người nam liền dựa theo công thức mà pha chế ly rượu, làm ra một ly rượu không dễ dàng gì có được.
Giữa tiếng kêu đau đớn của người vợ đang dần mất sức, hắn khom lưng quỳ gối đem ly "Rose Blood" đẫm máu cho giám khảo.
"Giám khảo tiên sinh, đây là rượu tôi chuẩn bị cho ngài, hi vọng ngài sẽ thích."
Quỷ Tước buông hai tay xuống, tiếp nhận ly rượu được chia làm ba tầng tinh xảo kia, tầng trên cùng là một lớp màu trắng giống như "Thẩm Phán Thuần Bạch", tầng tiếp theo là sự pha trộn giữa "Lưỡi Mỹ Nhân" và "Nụ Hôn Rắn", mà tầng phía dưới mang màu sắc diễm lệ đỏ như máu ——"Bông Hồng Bất Tử".
Không ai thấy rõ làm sao gã có thể uống cách lớp mặt nạ, chỉ thấy Quỷ Tước đặt xuống ly rượu chỉ còn lại một nửa, thoải mái ngả lưng trên chiếc ghế mềm.
"Ngài hài lòng chứ ạ?" Người nam cẩn thận hỏi.
"Không tệ!" Quỷ Tước gật đầu.
"Tôi rất hài lòng!"
Trên mặt người nam lộ vẻ vui mừng.
Anh ta bắt đầu cảm thấy choáng váng, mật thất hiện giờ giống như một cái lò hấp sống!
Bọn họ tuyệt đối không thể ở lại lâu hơn được nữa!
"Vậy thì nhiệm vụ của mật thất này coi như đã hoàn thành, chúng ta có thể đi ——"
"Hửm?"
Quỷ Tước đột nhiên ngắt lời anh ta.
Ngay cả với nhiệt độ cao như vậy, trên người gã vẫn không có xuất hiện một giọt mồ hôi nào.
"Sao các người lại có thể thông quan mật thất?"
"Không phải ngài đã nói rồi sao? Chỉ cần làm ra một ly rượu để ngài vừa lòng là có thể thông quan!"
Cơ thể người nam run rẩy.
"Sao ngài lại có thể thất hứa!!"
"Đúng là vậy, nhưng tôi đang nói về việc làm 'khách hàng' vừa lòng ——"
Quỷ Tước bất lực đưa tay về phía họ.
"Thật xin lỗi nhé, tôi không phải là 'khách hàng'~"
Tiêu Tễ chậm rãi ngẩng đầu lên, hắn rốt cuộc đã hiểu cảm giác quái dị đó từ đâu chui ra.
Hắn nhìn Quỷ Tước với thần sắc lạnh lùng: "Từ đầu đến cuối, ngài đã lừa dối chúng tôi bằng cách sử dụng thân phận giám khảo của mình, ngài không phải là 'khách hàng', mà là 'thương nhân'."
【 Không hổ danh là giám khảo đệ nhất tử vong! Nhiệm vụ chỉ nói rằng đó là một khách hàng, nhưng không chỉ rõ đó là ai! 】
【 Tui cũng hiểu rồi, từ đầu đến cuối, hắn đều không phải là "khách hàng", cũng chưa từng nói mình là "khách hàng", đây đơn giản là chơi chữ! Nhưng lời nói lẫn hành động của hắn đều ám chỉ cho các thí sinh rằng: Hắn chính là người bọn họ cần đưa rượu! 】
【 Quá tàn nhẫn...... Một giám thị với mạch não bình thường sẽ không nghĩ ra trò lừa này đâu. 】
【 Cái hố này...... tuyệt quá đi mất. 】
【 Trách không được các thí sinh mà hắn phụ trách đều có cái chết đẫm máu như vậy, các thí sinh nhà người ta, tốt xấu là ở trên đất bằng, khó hơn thì leo núi; còn thí sinh nhà hắn, nơi bắt đầu là Thung lũng tách giãn lớn Đông Phi*, leo thì là leo lên đỉnh Everest! 】
Bàn tay đeo găng tay cụt ngón màu đen của Quỷ Tước mơ hồ vuốt ve khuôn mặt Tiêu Tễ.
"Bảo bối, mới bị lừa một lần mà liền sinh khí rồi à?"
- ------------
*Thung lũng tách giãn lớn Đông Phi:
- ----------------------
HỐ MỚI
Tên truyện: Quỷ Y
Tác giả: Hắc Miêu Nghễ Nghễ
- --
Giới thiệu
Một vết nứt đen kịt trên bầu trời giống như một vết sẹo gớm ghiếc, đè nặng lên đầu mọi người.
Người ta nói chỉ cần có người và động vật lại gần khe nứt đó thì sẽ bị ô nhiễm, bọn họ sẽ tấn công con người như những kẻ điên, những người tiếp xúc với họ cũng sẽ bị nhiễm bệnh.
Ở một thị trấn nhỏ An bình, nơi ở gần vết nứt nhất có tỉ lệ biến dị là 0.
Sau khi điều tra, người ta phát hiện tất cả những người từng biến dị đều đến một phòng khám nhỏ.
Nghe nói bác sĩ không những đẹp mà tâm còn "tốt", không chỉ thông thạo Tây y và Trung y, mà còn thông thạo cả Miêu y, thổ y, y học Tây Tạng, thậm chí còn có nghiên cứu qua tâm lý học và pháp y. Người ta nói chỉ cần có tiền, người chết cũng có thể đứng dậy uống hai chén.
Chỉ là phòng khám tương đối đặc biệt, người bình thường nhìn không thấy!
Lúc đầu, Bạch Chỉ cảm thấy những người bệnh tới phòng khám của hắn đều có vấn đề về não.
Bệnh nhân thứ nhất: Ông tui, người đã bị liệt nửa người trong 20 năm, đột nhiên biến thành Spider Man, vượt nóc leo tường, bước đi như bay, trèo ra ngoài từ lầu 28, hiện tại tui cũng cực kỳ muốn leo! Tui có phải bị bệnh giống ông tui hong?
Bệnh nhân thứ hai: Tui giới tính nam, 53 tuổi, tui cảm thấy tui đang mang thai, tui còn cảm giác được có mấy đứa nhỏ đạp đạp trong bụng tui, cho tui hỏi bác sĩ có đỡ đẻ hong?
Bệnh nhân thứ ba: Tui nghi ngờ tui cùng con chó nhà tui hoán đổi linh hồn lúc tui ngủ, vì muốn trả thù việc tui đưa nó đi triệt sản, mỗi đêm nó đều dùng cơ thể của tui ăn cứt, tui có chứng cứ!
......
Cho đến khi gặp được bệnh nhân đầu tiên, cả người hắn phủ đầy sợi tơ màu trắng, giống như con nhện đu trên trần nhà.
Bác sĩ Bạch yên lặng khoá cửa trong âm thầm, bệnh nhân kỳ lạ như vậy, không thể để anh ta chạy ra ngoài được!
Ngay từ khi nhặt được Bạch Chỉ, Bạch Cảnh Thần đã dạy Bạch Chỉ phải là một người tốt bụng, nếu trở thành người xấu thì sẽ không đáng yêu nữa.
Trong ấn tượng của hắn, bạn nhỏ của hắn rất dịu dàng lại lương thiện, ngoan ngoãn lại đáng yêu, nghe lời, hiểu chuyện lại chu đáo, biết cứu mạng người khác, có một tấm lòng Bồ tát, hắn nhất định phải bảo vệ cậu thật tốt, không cho bạn nhỏ nhà hắn bị khi dễ.
Vì nhiệm vụ bí mật, hắn rời khỏi Bạch Chỉ 5 năm, cho đến khi hắn biết rằng Bạch Chỉ vẫn luôn tìm kiếm hắn, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, dù hắn chỉ còn là một hũ tro cốt cũng phải tìm ra hắn, hắn không nhịn được cảm động liền trộm về xem cậu.
Bé cưng của hắn đã trưởng thành, xinh đẹp thanh tú giống như lúc nhỏ, ôn nhu đáng yêu, lúc này bạn nhỏ của hắn đang giẫm lên một người đàn ông cường tráng cao 1m9, nghịch con dao mổ trong tay, ánh mắt lạnh lùng như nhìn người chết: "Những người từng đắc tội với tôi, vì để không cho đối phương có cơ hội phạm sai lầm lần thứ hai, tôi đã diệt trừ hậu hoạn. Tôi thật đúng là có tấm lòng Bồ tát mà."
Bạch Cảnh Thần: Hả!...... Ủa???
Danh Sách Chương: