• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguỵ Vũ Sâm bình tĩnh hỏi: “Cú Đêm?”

Ánh mắt của nhóm lính đặc chủng rét lạnh. Đương nhiên họ biết cái tên ấy, lúc nhận nhiệm vụ họ đã tìm hiểu đầu đuôi sự việc lần này, đều do kẻ có bí danh “Cú Đêm” khơi mào mà ra.

Dưới cơn mưa xối xả, một tên trùm thuốc phiện và một người lính đặc chủng nói chuyện với nhau. Một người dám hỏi, một kẻ dám trả lời. Có lẽ vì Khun Sa tin chắc họ không thể sống sót thoát ra ngoài nên hắn gần như chẳng giấu giếm gì.

Khun Sa bật cười nhấp một ngụm trà rồi nói: “Là hắn, một người Trung Quốc thú vị. Nếu không nhờ hắn, tôi vẫn chưa có được nhân tài hoá học ưu tú đến nhường ấy từ Trung Quốc các người.”

Nguỵ Vũ Sâm: “Hắn là ai?”

Khun Sa ngạc nhiên nhìn anh: “Không phải chứ, cậu vẫn chưa biết hắn là ai sao? Tôi cứ ngỡ đã quá rõ ràng rồi chứ, nhưng phản ứng của cậu lại cho tôi cảm giác đối thủ của tôi không đủ không minh nhỉ?”

Nguỵ Vũ Sâm sững người, nếu mở rộng ra sẽ thấy câu nói của ông ta mang nhiều ý nghĩa. Ông ta nghĩ anh biết, có lẽ người đó là người bên cạnh anh.

Khun Sa bật cười lắc đầu, đặt tách trà xuống rồi thở dài: “Sói Rừng Rậm, cậu như thế thật không xứng làm kẻ thù của tôi…”

Giọng ông ta đượm nét cười, nhưng điều đó không có nghĩa ông ta thật sự vui vẻ, trái lại đó là một kiểu thương hại và mỉa mai.

Tâm trí Nguỵ Vũ Sâm xoay vần, anh không hề nhận ra giữa các đồng đội ở sau lưng, có ánh mắt của một người đột nhiên thay đổi.

“Tôi thấy cũng gần đến giờ rồi, chúng ta nên tạm biệt thôi. Cậu thấy sao, Sói Rừng Rậm?”

Nhóm lính đặc chủng đều biết mình không đi được nữa, lần này Hoẵng mạo hiểm xông vào giải cứu cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ chết. Nhóm tráng sĩ không sợ chết, thứ họ sợ là không thể chết một cách ý nghĩa.

Nguỵ Vũ Sâm lấy một tấm ảnh mỏng manh từ trong ngực ra, đặt bên miệng hôn khẽ, ánh mắt quyến luyến nhìn gương mặt nọ hồi lâu. Lúc anh ngẩng đầu lên lại, cảm xúc trong mắt đã mất tăm.

Anh bình tĩnh nói: “Truyền lời cho Cú Đêm, hắn không trốn được lâu đâu.”

Khun Sa ngợi khen: “Cậu có biết nhiều năm qua, tôi thích nhất điểm nào ở cậu không?”

Đây là câu hỏi mang tính tượng trưng, vì ông ta không cho Nguỵ Vũ Sâm thời gian trả lời. Ông ta thong thả giơ tay, cười nhạo: “Ngây thơ!”

Mọi người đều biết động tác đó có ý nghĩa gì, cánh tay hời hợt giơ lên ấy là lưỡi dao của thần chết, sẽ lấy đi mạng sống của họ lúc họ ngã xuống.

Giữa cơn mưa to như trút nước, nhóm lính đặc chủng đứng thẳng, biểu cảm trên mặt họ khác nhau, chỉ duy không có sợ hãi. Họ là chiến sĩ tinh nhuệ nhất do Trung Hoa nuôi dưỡng nên, tuyệt không sợ cái chết.

Hoẵng chắn trước người Nguỵ Vũ Sâm, cậu nhóc là người duy nhất bên này có vũ khí, đến giờ phút cuối cùng vẫn tận chức tận trách chắn trước người đồng đội của mình.

Cậu nhóc nâng khẩu AK trong tay rất vững, trong này chỉ có bốn mươi viên đạn, nhưng kẻ địch trước mặt lại có hơn trăm người, song cậu nhóc chẳng hề chùn bước.

Khun Sa thưởng thức vẻ mặt của họ, sau cùng ông ta “chậc” một tiếng vô vị, cánh tay vừa định hạ xuống nhưng bỗng cứng đờ tại chỗ.

Ngay sau đó một giọng nói đượm ý cười vang lên: “Từ khi nào người của tôi đến lượt ông thích thế?”

Giọng nói đó rất trẻ, dù đang cười nhưng mang theo sự hung hãn khó nói thành lời, mọi người đều nghe được cơn phẫn nộ cực điểm ẩn trong đó.

Tay của Khun Sa vẫn đang giơ cứng, thậm chí ông ta không dám nhúc nhích cả người. Khoảnh khắc bọn buôn thuốc phiện sau lưng ông ta nghe thấy giọng nói xa lạ ấy bèn lục tục nhắm họng súng về phía người đến.

Mà Nguỵ Vũ Sâm gần như ngơ ngác, không dám tin từ từ ngoảnh đầu.

Một thiếu niên bước ra khỏi góc tối, cậu mặc áo khoác thể thao màu xanh lam đơn giản, đeo balo leo núi to tướng. Nếu nơi này không phải rừng nguyên sinh, thì cách ăn mặc của cậu không khác gì khách du lịch bình thường.

Cậu thong thả nghênh đón ánh lửa để đến gần họ. Trong màn mưa, mái tóc hơi dài của cậu che khuất một nửa đôi mắt, nhưng chẳng mảy may khiến vẻ đẹp của cậu thuyên giảm, trái lại càng tăng thêm mỹ cảm lộng lẫy lạ thường.

Khóe miệng của cậu nhuốm nét cười thấp thoáng. Cậu cười nhạo: “Ông là cái thá gì?”

Trên thế giới này hẳn vẫn chưa có ai dám nói chuyện với kiểu đó với Khun Sa. Ai nấy đều ngớ người vì tình huống đột ngột xảy ra, chỉ duy hai người đang có mặt là ngoại lệ, bao gồm Khun Sa và Nguỵ Vũ Sâm.

Khun Sa bất động giữ nguyên động tác ban đầu. Lúc mọi người nhìn kỹ mới phát hiện trên vai ông ta có một con rắn nhỏ đang thè lưỡi kề sát động mạch cổ của ông ta. Tất cả tay sai của Khun Sa đều như bị nhấn nút tạm dừng. Chẳng một ai nghi ngờ, chỉ cần ông ta khẽ nhúc nhích thì con rắn sẽ dứt khoát cắn xuống.

Nguỵ Vũ Sâm cắn môi, vô thức dùng quần áo rách rưới che đi vết thương trên người, nhưng động tác ấy lại càng giấu đầu hở đuôi.

Câu nói vừa rồi của Phù Việt làm tim anh nở hoa ngay tức thì. Trái tim đã sẵn sàng tìm gặp cái chết của anh dần đập lại, hơn nữa càng đập càng nhanh, mắt anh cay cay.

Phù Việt không để ý bọn buôn thuốc phiện ở phía sau, mà bước vội đến trước mặt Nguỵ Vũ Sâm, mắt đong đầy vẻ đau lòng.

Cậu quan sát kỹ càng khắp người anh một lượt, sờ mặt Nguỵ Vũ Sâm rồi khẽ hỏi: “Đau không?”

Cậu không quan tâm anh đang làm gì, không quan tâm rốt cuộc thời khác này nguy hiểm nhường nào, chỉ quan tâm anh có đau không.

Giọng Nguỵ Vũ Sâm khàn khàn, thậm chí anh còn ngỡ rằng cậu bé xuất hiện ngay giờ phút này là ảo giác do cơn đau tạo ra. Anh ghé lại gần tham lan ngắm nhìn cậu bé trước mặt, không nỡ rời mắt dù chỉ một khắc. Anh nói khẽ: “Đau.”

Tim Phù Việt đau như cắt. Cậu ngẩng đầu hôn phớt bờ môi của Nguỵ Vũ Sâm rồi nói nhỏ: “Đợi em một chút nhé.”

Trước ánh mắt dò xét của mọi người, Phù Việt ngoảnh đầu nhìn Khun Sa, cất giọng lạnh lùng: “Tôi muốn dẫn họ đi.”

Khun Sa không biết lai lịch của cậu bé vừa xuất hiện, nhưng ông ta buộc phải quan tâm. Ông ta biết Vua Đen, lúc này nó hơi thè lưỡi kề cổ ông ta, không một ai cách ông ta đủ gần để có thể giết rắn đen trước khi nó tấn công ông ta.

Nhưng dẫu sao ông ta cũng là người có thể xưng vương ở Tam Giác Vàng, sự quyết đoán vượt xa người thường. Ông ta cười khẽ một tiếng, giọng nói vẫn giữ được vẻ dịu dàng: “Bạn nhỏ, cậu nhìn sau lưng tôi đi, cậu nghĩ các cậu đi được ư?”

Hai bên cách nhau chừng hai mươi bước, bên phía đối diện có hơn một trăm họng súng đen ngòm. Phù Việt thong thả từ tốn đến gần Khun Sa, giọng chứa vẻ nghiền ngẫm: “Khun Sa, ông phải biết chỗ này là núi Dã Nhân, không phải Tam Giác Vàng của ông.”

Hoẵng cõng Chúc Long. Người đẹp lạnh lùng này bị thương rất nặng, xương cốt trên người bị bẻ gãy thành mấy khúc, còn đang sốt cao. Anh ta thoáng tỉnh táo từ cơn mê mang, bấy giờ mới nhìn rõ tình huống xung quanh. Anh ta nhìn bóng lưng của cậu bé chẳng hề ăn nhập với tình cảnh hiện tại, khàn giọng hỏi: “Người đó là ai?”

Hoẵng nghe thấy giọng nói trên vai bèn mừng rỡ ngoảnh đầu, nhưng nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Chúc Long, cậu nhóc không dám cử động nữa.

Cậu nhóc ra sức chớp mắt, nén nước mắt vào trong, nói bằng chất giọng ồm ồm đượm giọng mũi: “Tôi cũng không biết, cậu ấy đến lúc nãy, hình như quen Sói Rừng Rậm.”

Hoẵng không thể kìm lòng lén nhìn Sói Rừng Rậm, cậu nhóc không nói sau khi cậu bé kia đến đã hôn Sói Rừng Rậm ngay trước mặt hai quân.

Bóng dáng thiếu niên phản chiếu trong con ngươi của Sói Rừng Rậm, ánh mắt anh dịu dàng. Trong nửa tháng ở chung với anh, cậu nhóc từng thấy vẻ mặt ấy rất nhiều lần nên lập tức đoán ra cậu bé đó là ai.

Hoẵng mím môi, khẽ nói: “Vua Đen đang ở chỗ Khun Sa.”

Vậy nên bây giờ mọi thứ vẫn chưa kết thúc.

Khun Sa: “Thế thì sao?”

Nơi này là núi Dã Nhân, thế thì sao?

Phù Việt hờ hững nói: “Thế nên tôi muốn dẫn họ đi, ông cũng không cản được tôi.”

Khun Sa thấy rất nực cười, ông ta đưa tay làm động tác mời: “Vậy cậu có thể thử xem.”

Ông ta vừa dứt lời, trong nháy mắt hai khẩu súng đã dí lên trán Phù Việt.

Con ngươi của Nguỵ Vũ Sâm rụt lại, anh định tiến lên trong vô thức, nhưng lại nhanh chóng dừng chân.

Cách màn mưa mịt mù, Phù Việt ngoảnh đầu cười với anh, đưa tay làm động tác trấn an bảo anh đừng nôn nóng, hoàn toàn không đặt hai khẩu súng trên trán vào mắt.

Ngay giây tiếp theo, hai khẩu súng kìm kẹp cậu lần lượt rớt xuống, còn hai kẻ buôn thuốc phiện cầm súng thì ngã thẳng xuống đất, bắt đầu co giật toàn thân rồi nhanh chóng bất động.

Lúc mọi người chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt khe núi tĩnh lặng náo nhiệt hẳn lên. Bỗng nhiên vô vàn thú dữ từ trên núi cao đến dưới thung lũng chen chúc ùa ra, thoáng chốc muôn thú kêu gào, inh tai nhức óc.

Một loạt tình huống xảy ra quá nhanh, ai nấy đều ngạc nhiên nhìn theo cậu trai trông như sinh viên đại học nọ, mấy anh lính đặc chủng cũng cảnh giác nhìn khắp chung quanh.

Hiển nhiên Hải Quỳ đã nhận ra thiếu niên này giống y hệt người trên tấm ảnh của Sói Rừng Rậm, nhưng cậu ta không nói ra. Thiếu niên không có ác ý với họ, hẳn là cậu đến cứu người. Nhưng hướng đi của sự việc đã trở nên khó bề tưởng tượng nổi, bốc đại một con trong đám thú dữ này cũng có thể trở thành nỗi phiền toái cùng cực với bọn họ hiện tại. Cậu ta đắn đo đến bên Sói Rừng Rậm, hỏi: “Chuyện gì đang diễn ra thế này?”

Nguỵ Vũ Sâm lắc đầu, mắt anh luôn trông theo Phù Việt cách màn mưa, giọng anh chẳng chứa chút lo toan nào: “Không sao.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK