Đột nhiên biểu cảm của Tiêu Thuật trở nên đau đớn, hắn ôm ngực rồi ngã xuống đất.
Ta vội vàng bắt mạch cho hắn, giống như với Sở Sơn, hắn cũng bị trúng độc.
Màu môi của Tiêu Thuật lập tức trở nên tái nhợt, hắn nôn ra một ngụm máu tươi, ta hoảng hốt, liên tục hỏi có chuyện gì xảy ra.
Nhị hoàng tử lại dừng bước, quay lại nhìn Tiêu Thuật: “Sao ngươi lại trúng phải độc Giảo Tâm Tán?”
Ta ngạc nhiên, người bị trúng Giảo Tâm Tán trong một canh giờ sẽ thấy tác dụng, hai canh giờ sau sẽ bị đau thắt tim mà chết.
Nhị hoàng tử nhíu mày, chỉ về phía Sở Sơn đang có sắc mặt trắng bệch: “Chất độc này ta chỉ cho hắn dùng qua, còn ngươi, ta thật sự có ý này nhưng vừa rồi thái tử bảo vệ ngươi, ta chưa kịp động tay.”
Đột nhiên hắn ta chuyển ánh mắt sang Lương Hoài Tự, híp mắt lại: “Là ngươi lấy chất độc của ta?”
Ta nhìn Lương Hoài Tự, lúc này ta cũng không nói được gì nữa, những gì nên biết thì trong lòng cũng đã hiểu ra: “Là ngươi làm đúng không?”
Lương Hoài Tự giải thích: “Không phải, Phất Hiểu, nàng nghe ta nói, ta không biết, ta chỉ là —”
Trên cánh tay của Tiêu Thuật có một vết thương, xung quanh vết thương đã hoại tử nhưng ta nhận ra đó là vết thương do kiếm của Lương Hoài Tự gây ra.
Ta tức giận, đứng dậy đi đến trước mặt Lương Hoài Tự, trong ánh mắt hoảng hốt của hắn ta, ta tát mạnh vào mặt hắn ta một cái.
Lương Hoài Tự không thể tin nổi nhìn ta: “Lâm Phất Hiểu, hai lần rồi.”
“Nàng vì hắn mà tức giận thế này đã hai lần rồi, nàng còn nói nàng không có quan hệ gì với hắn!”
Ta nhìn hắn ta: “Ta tát ngươi không phải vì ngươi hại chàng ấy mà vì ngươi giờ đã trở thành một kẻ điên, ích kỷ hẹp hòi, giả dối vô cùng.”
“Lương Hoài Tự, ngươi làm ta cảm thấy ghê tởm.”
76.
Ta ôm chặt Tiêu Thuật, nước mắt rơi xuống mặt hắn.
Đột nhiên ta chợt nhớ ra, người bị trúng Giảo Tâm Tán chỉ cần uống giải dược và nghỉ ngơi trong nửa tháng sẽ khỏe lại, chất độc này là của nhị hoàng tử, vậy thì hắn ta nhất định có giải dược.
"Thuốc giải, có thuốc giải không?"
Nhị hoàng tử không đáp lại.
Tôi bước đến trước mặt hắn ta, nắm chặt tay áo của hắn ta: "Làm ơn, làm ơn, đưa thuốc giải cho ta."
"Xin ngài, ta không thể mất chàng ấy."
"Xin ngài."
Nhưng hắn ta vẫn không động lòng.
Ta cuống cuồng rút thanh dao của lính cấm vệ bên cạnh rồi áp lên cổ hắn ta, hắn ta không có phản ứng gì, thậm chí còn đưa đầu về phía lưỡi dao khiến cổ hắn ta nhanh chóng rỉ máu.
Ta lại quay sang lính cấm vệ: "Làm ơn, các người vào phòng hắn tìm một lần nữa đi, nhất định sẽ có, không có thuốc giải, chàng ấy chỉ có thể sống được một canh giờ nữa thôi!"
Các lính cấm vệ nhìn nhau, họ chỉ tuân lệnh Hoàng đế, lúc này thái tử ở bên cạnh lên tiếng: "Chứng hen suyễn của Sương Nhi càng lúc càng nặng."
Lúc này nhị hoàng tử mới có chút biểu cảm.
"Người trong Ngự Y Viện không thể chữa được nàng nhưng tiểu thư Lâm là con gái của Lâm y sư trước đây, y thuật cao minh, ngươi cũng biết tỷ ấy có cách chữa trị."
"Hoàng huynh, huynh muốn gặp Sương Nhi không?"
Thời gian như trôi qua rất lâu, cuối cùng nhị hoàng tử thở dài: "Ở cung Trường Hoa, trong đá phong thủy bên hồ Liên Trì."
Nói xong, hắn ta bước đi, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì hắn ta dừng lại một chút: "Nhưng ta chỉ có một viên thuốc giải."
Nói xong hắn ta lập tức rời đi.
Ta không để tâm đến gì khác nữa, vội vàng sai người đi lấy thuốc.
Tiêu Thuật lại nắm chặt tay ta, hắn nói: "Phất Hiểu, cầu xin muội, cứu Sở Sơn."
Ta nhìn về phía Sở Sơn bên cạnh, y đã hôn mê không nghe thấy gì.
"Ta không bảo vệ tốt Bình Minh rồi, ta không thể để mất Sở Sơn nữa."
"Ta không thể để Sở thúc mất đi hai đứa con."
"Cứu đệ ấy đi."
Ta rất muốn nói không được.
Nhưng ta lại không thể nói không được.
Ta chỉ có thể ngồi khóc, nấc lên từng cơn, không ngừng nói xin lỗi.
Nếu ta không gặp Lương Hoài Tự.
Nếu lúc đó ta quay về trấn Bình Triều ngay.
Hoặc nếu ta không ở lại Trường Bình Cư từ đầu.
Liệu có phải là kết quả khác không?
Người gây ra tất cả này là nhị hoàng tử, là Lương Hoài Tự, và cũng là ta.
"Tiêu Thuật, Tiêu Thuật."
Ta gọi tên hắn một cách điên cuồng, nước mắt rơi xuống mặt hắn.
Hắn giơ ngón trỏ sạch sẽ, không dính máu mà lau nước mắt cho ta: "Đừng khóc nữa, đừng khóc."
"Ta, vui lắm."
"Ta còn thiếu Bình Minh một chầu rượu, nếu không trả thì hắn sẽ đi mách với Hàn huynh mất."
"Tôi đi gặp họ trước đây, Phất Hiểu."
"Kiếp sau, nàng nhất định phải làm bà chủ của ta đấy."
77.
Thuốc rất nhanh đã được mang đến.
Mắt Tiêu Thuật sáng lên vài phần, trong mắt hắn ẩn chứa nước mắt, từng tiếng gọi ta.
"Phất Hiểu, cứu đệ ấy."
"Không cứu nữa thì sẽ không kịp."
"Phất Hiểu, Phất Hiểu."
Ngày hôm đó, sau khi vật lộn với quyết định trong lòng, ta đã phải dũng cảm rất nhiều mới có thể run rẩy nhận lấy thuốc từ tay của thái y rồi đút cho Sở Sơn uống.
Vào khoảnh khắc thuốc tan trong tay ta, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, ta không còn nghe thấy âm thanh xung quanh, cũng không thấy ánh sáng của thế giới, chỉ có một giọng nói trong đầu bảo tôi rằng, Tiêu Thuật sẽ chết.
Ta sẽ vĩnh viễn mất hắn.
Ta ngây dại ôm Tiêu Thuật, hắn vẫn cười rồi dùng ngón trỏ chạm vào môi ta, bảo ta đừng khóc, đừng sợ.
Ta không nhớ mọi người đã rời đi từ khi nào, cũng không nhớ ta ngồi bao lâu.
Ta chỉ nhớ, vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời Tiêu Thuật, hắn bảo ta đừng buồn, hắn nói: "Không sao đâu, ta vốn dĩ là người chết rồi."
Ta chỉ nhớ lời nói cuối cùng của Tiêu Thuật.
Hắn nói: "Phất Hiểu, chôn ta ở Du Lâm Quan đi."
78.
Tiêu Thuật luôn mỉm cười.
Hắn sẽ cười hỏi ta có ăn mì không, cười cãi nhau với Đinh thúc, cười tránh đòn từ Sở thúc.
Hắn cũng sẽ cười dựa vào cánh cửa ẩm ướt rồi sẽ đón tôi về nhà, nói: "Phất Hiểu, nàng phải đợi ta."
Nhưng ta rất khó tưởng tượng hắn đã phải trải qua bao nhiêu đau đớn mới có thể dùng giọng điệu tươi sáng vui vẻ mà nói: "Phất Hiểu, ta sắp chết rồi."
Ta rất muốn hỏi hắn có đau không.
79.
Một tháng sau, Sở Sơn đã phục hồi sức khỏe, vẫn như xưa nhưng cũng không còn giống trước nữa.
Y bắt đầu ngồi ổn định phía trước quầy, làm những công việc mà Tiêu Thuật từng làm trước đây.
Sở thúc cũng không còn vung cây gậy đòi đánh Tiêu Thuật nữa, sau khi Tiêu Thuật chết, lưng ông như bị đổ gục xuống. Ta nói xin lỗi ông, ông chỉ vỗ nhẹ vào lưng ta và bảo không trách ta.
Ta cũng đã đến quán ăn của Đinh thúc nhưng không dám vào nữa, chỉ đứng nhìn từ xa.
Cuối cùng không thể kìm chế, ta quay người muốn rời đi thì sau lưng vang lên tiếng gọi của Đinh thúc.
"Thằng nhỏ đó ăn ngán đồ ta làm rồi, đến cháu cũng không muốn ăn sao?"
Ông vẫy tay gọi ta vào ăn cơm.
Ta vẫn ngồi ở vị trí gần cửa sổ như trước, chỉ là đối diện không còn Tiêu Thuật nữa.
Ta luôn có thể nhìn thấy hắn nhưng chỉ trong chốc lát, hắn lại biến mất.
Đinh thúc lại mang đồ ăn đến, một món tôi thích, một món là Tiêu Thuật thích.
"Đã lâu không làm món này cho nó ăn rồi."
"Thằng bé bảo ta keo kiệt, không chịu mua thịt lưng heo, ta không nói cho nó biết, Sở Sơn bảo nó dạ dày không tốt nên phải ăn đồ nhẹ."
"Ta đã hứa sẽ làm cho nó ăn lần sau, nhưng sao lại không có lần sau nữa nhỉ."
Tóc mai ông đã bạc, không còn cầm nổi cái muỗng, ông cúi xuống quay người, lệ tuôn rơi, lẩm bẩm:
"Sao lại không có lần sau nữa nhỉ."
80.
Sau đó, Hoàng thượng triệu ta vào cung để thưởng cho ta vì đã chữa trị dịch bệnh và cứu giúp dân chúng.
Ta lại từ chối như lần trước.
Ta nói rằng Hoàng tử và các thầy thuốc trong cung đều đã giúp đỡ, người xứng đáng nhận thưởng là họ.
Trước đây, để phòng ngừa nhị hoàng tử, công khai thì chỉ có ta một mình chữa bệnh trong trại dân di tản nhưng thực ra vật tư là do Hoàng tử cấp, người canh gác là do Hoàng tử phái, còn những người cùng ta nghiên cứu phương thuốc là Lục ngự y và các thầy thuốc trong cung.
Lúc đầu ta kiên quyết ở lại bên cạnh Lương Hoài Tự, chỉ là để thu thập bằng chứng về việc nhị hoàng tử và Lương Hoài Tự cấu kết với nhau.
Nhị hoàng tử không biết, có một loại thuốc có thể trung hòa với hoa Liên Tâm, ngược lại làm cho hoa Liên Tâm phát huy tác dụng an thần. Ta đã dặn thái tử đổ thuốc này vào lư hương của Hoàng thượng nên Hoàng thượng mới bình yên vô sự.
Ta nói, nếu thật sự phải thưởng thì hãy để dân chúng trong kinh thành một lần nữa nhận ra các tướng sĩ ở Du Lâm Quan.
Chín anh hùng trên thành tường ấy, họ cũng nên về nhà rồi.
81.
Ta đã đến Tĩnh An Hầu phủ một chuyến, Lăng tiểu thư đã không còn là thái tử phi tương lai, sau khi biết tin nhị hoàng tử bị nhốt vào đại lao, nàng buồn bã suốt ngày.
Khi nhìn thấy ta, nàng rất bất ngờ, vì nàng không quen biết ta, nhưng rồi nàng không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa đến khi trông thấy thái tử đứng ở ngoài cửa.
Nàng tưởng rằng ta và người mà thái tử tìm đến để chữa bệnh hen suyễn cho nàng là cùng một người.
Đúng thật là ta đến đây để chữa chứng hen suyễn cho nàng, và cũng đúng thật là ta đã giúp nàng chữa khỏi rồi, sau này nàng bày tỏ lòng biết ơn đối với ta, còn hỏi ta tên gì nhưng ta không trả lời mà lập tức xoay người rời đi.
Ta không muốn nói chuyện với nàng dù chỉ là một câu.
Ta chán ghét loại người dung túng cho những kẻ xấu xa.
Càng chán ghét loại người dung túng bao che cho người mình yêu.
Tiêu Thuật.
Ta có chút chán ghét cái thế giới này.
82.
Lương Hoài Tự bị giam trong Hình Bộ, vừa hay đó cũng là nhà lao mà Tiêu Thuật từng ở.
Thật đen đủi.
Nghe nói thái tử cầu xin cho nhị hoàng tử được lượng thứ nên sau khi bị phạt gậy, nhị hoàng tử sẽ bị giáng xuống làm thường dân.
Còn Lương Hoài Tự chẳng có ai che chở nên ba ngày sau hắn ta sẽ bị xử trảm.
Toàn bộ nhà cửa của nhà họ Lương cũng bị tịch thu.
Lúc ta vào nhà lao thăm hắn ta, hắn ta trông rất đỗi tiều tuỵ, vào khoảnh khắc nhìn thấy ta, hắn ta thật sự rất vui, đôi bàn chân bị khóa xiềng xích của hắn ta bước những bước chân nặng nề tiến về phía ta.
“Phất Hiểu, nàng vẫn đồng ý gặp ta à.”
Ta lui về sau một bước: “Đừng qua đây.”
Gương mặt của hắn ta lộ ra vẻ thất vọng.
Ta cười nhạt: “Đừng giả vờ giả vịt nữa.”
“Tiêu Thuật từng bị giam ở đây.”
“Bởi vì ngươi, cùng bởi vì ta mà chàng ấy mới bị giam ở đây.”
“Ngươi có biết vào lúc ta nhìn thấy chàng ấy ngồi ở đó với một thân thể đầy vết thương, phát hiện ra rằng chàng ấy không còn nghe được nữa, ta hận không thể xông tới giết ngươi ngay lập tức.”
“Nhưng ta không thể làm vậy, ta phải kiềm nén dã tâm của chính mình để qua lại với ngươi.”
“Vào giây phút ta phát hiện ra ngươi phản bội ta, ta đã không còn thích ngươi nữa rồi, trước kia ta ở lại bên cạnh ngươi cũng chỉ là vì Tiêu Thuật, vì muốn điều tra tội lỗi của ngươi nên mới đồng ý qua lại với ngươi.”
“Ngươi lừa dối ta, ta cũng lừa dối ngươi, vậy thì chúng ta coi như huề nhau rồi.”
“Nhưng những gì ngươi nợ Tiêu Thuật của ta, ngươi định trả bằng cách nào?”
“Phất Hiểu, ta biết ta đã làm chuyện có lỗi với nàng —”
Ta khua tay: “Không, ngươi không có lỗi với ta.”
Lương Hoài Tự không nói thêm gì nữa.
Hồi lâu, hắn ta tự cười nhạo chính mình:
“Ta không bằng hắn.”
“Dù gì thì ta cũng sắp chết rồi.”
“Ta nguyện lấy mạng mình đền cho hắn, được chứ.”
Ta nhìn chằm chằm vào hắn ta, nhìn vào gương mặt xấu xí độc ác đó của hắn ta, thốt ra từng câu từng chữ: “Đền mạng cho chàng ấy? Ngươi không đáng.”
“Ta đã đi khẩn cầu với Hoàng thượng để ngươi chấp hành hình phạt mà Tiêu Thuật phải chịu một lần sau đó thả ngươi ra, ta muốn cả đời này ngươi phải sống trong tội lỗi của chính mình, ta muốn cả đời này ngươi phải sống trong cảm giác bất an, muốn ngươi đau khổ cả một đời.”
Nếu để hắn ta chết dễ như vậy thì quá hời cho hắn ta rồi.
Hơn nữa cho dù hắn ta có chết đi, Tiêu Thuật cũng chẳng thể nào trở về được nữa.